Chương 17: Lo lắng
Chu Tư Vũ nghe ba người đối thoại, vẫn luôn không lên tiếng, trong lòng lại đã sớm sông cuộn biển gầm.
Thẩm Miên Miên chỉ nói có mấy câu, đã dễ như trở bàn tay thuyết phục được Thẩm Kiến Hoa. Nếu cô ta thật sự thi tốt, dượng lại không đóng nổi hai phần học phí, chẳng phải là sẽ để cho cô phải bỏ học sao?
Cơm nước xong, Chu Tư Vũ vì lấy lòng, trước mặt Thẩm Kiến Hoa chủ động yêu cầu đi giúp Chu Lan Phương rửa chén. Đợi tới phòng bếp, Chu Lan Phương lại không cần cô hỗ trợ, sợ đôi tay cô bị đông lạnh.
“Cô, vạn nhất kết quả của chị thật sự tốt thì phải làm sao bây giờ?” Vẻ mặt Chu Tư Vũ lo lắng.
Hai người ở cùng một phòng, còn học chung một lớp, Thẩm Miên Miên có bao nhiêu yêu thích học tập, người khác không biết, nhưng cô là biết đến. Thi cuối học kỳ nếu đề đơn giản, thi được 60 điểm thật đúng là không khó.
Chu Lan Phương oán hận mắng, “cái con chết tiệt kia ngu như heo, mỗi lần thi cử liền thi được có vài điểm. Có cho nó thêm một cái đầu, nó cũng thi không được cái thành tích gì.” Chuyện vừa chuyển, cô lại nhỏ giọng nói, “Cháu yên tâm đi, cô có tiền riêng, đóng học phí cho cháu, là không thành vấn đề.”
Tiền lương của lò gạch cao, Thẩm Kiến Hoa làm ở đó hai năm, ngày thường cũng không có tiêu pha gì, cô tiết kiệm được hơn một trăm.
Học phí sơ trung cùng phụ phí lung tung rối loạn gì đó, cộng lại cũng chỉ đến 30 khối. Chờ sang năm Thẩm Kiến Hoa tìm được công việc mới, còn có thể tiếp tục kiếm tiền.
Đến nỗi Thẩm Miên Miên, thời gian còn có hơn nửa năm, cô có rất nhiều biện pháp, làm cái con chết tiệt kia không thể đi học được nữa.
“Cô, cháu cứ cảm thấy, Miên Miên giống như đã thay đổi, có thể là do trưởng thôn đã nói gì cùng nó hay không?” Chu Tư Vũ nói ra lo lắng ở đáy lòng, trước kia Thẩm Miên Miên cũng không dám phản kháng cô, thái độ đối với cô cũng thật tốt.
Hiện tại liền giống như thay đổi thành người khác
“Biết lại như thế nào?” Chu Lan Phương bĩu môi hừ một tiếng, “nếu nó dám làm ầm ĩ, ta sẽ khiến cho nó phải đem phí nuôi dưỡng nhiều năm như vậy trả lại cho ta.”
Khuôn mặt của cái con oắt chết tiệt kia, càng lớn càng giống tiểu yêu tinh, về sau gả chồng, khẳng định có thể đòi được lễ hỏi không nhỏ.
Hai người ở trong phòng bếp nói thầm nửa ngày, chờ đến lúc Chu Tư Vũ về phòng, Thẩm Miên Miên đã lên giường ngủ. Áo Quân Đại Y liền treo trên cái đinh ở đầu giường, cô thấy Thẩm Miên Miên tựa hồ ngủ rồi, nhịn không được duỗi tay hướng Áo Quân Đại Y.
“Em làm gì?”
Thẩm Miên Miên dột nhiên mở to mắt, bình tĩnh nhìn chằm chằm Chu Tư Vũ.
“Chị làm em giật cả mình.” Chu Tư Vũ vỗ vỗ trái tim nhỏ, “Em thấy cái áo này của chị không treo tốt, sợ bị rơi, định giúp chị treo lại một chút.”
Cái con chết tiệt kia, hiện tại thế nhưng còn biết diễn kịch, làm trò trước mặt của dượng, vẻ mặt vô cùng đáng thương, lúc ở một mình với cô, liền bày ra một bộ mặt lạnh.
“Không cần, đó là người khác đưa cho chị, em đừng chạm vào.”
“Ai hiếm lạ.”
Chu Tư Vũ hừ một tiếng, cởi giày ra lên giường ngủ.