Chương 12: Còn Không Dậy Nổi, Tính Ta

Chương 12: Còn không dậy nổi, tính ta

Hạ Nam trở lại nhà chính, Lý Xuân Hoa đang nói về vấn đề vay tiền, “Ngươi sao liền đã đồng ý rồi? Còn hứa hẹn cao trung cũng giúp đỡ, số tiền kia cũng không phải là số lượng nhỏ.”

Tình huống ở trong nhà so với Thẩm gia có tốt hơn một chút, nhưng cũng không tốt hơn bao nhiêu, sơ trung còn được, học cao trung cần phải trả không ít tiền, vạn nhất có thể thi đậu đại học, tiêu phí càng là dọa người.

Triệu Tiên Lai lại không nghĩ như vậy, “Nếu Miên Miên thật là có bản lĩnh thi đại học, đó là vinh quang của toàn thôn, ta ra một phần lực tính là gì?”

“Bác Triệu, cô bé muốn mượn bao nhiêu, bác liền cho mượn bấy nhiêu đi, nếu không có, cứ tính cho cháu.” Hạ Nam ngữ khí nhàn nhạt, nhưng câu nói ra, lại rất có phân lượng.

Không nghĩ tới hai người nói chuyện, bị Hạ Nam nghe được, Lý Xuân Hoa có chút thẹn thùng giải thích, “Hạ Nam, không phải thím keo kiệt. Nhà của chúng ta, cũng chỉ là một gia đình thật bình thường, bác của cháu tuy rằng làm trưởng thôn, một tháng cũng không được mấy đồng tiền.”

“Ngươi nói này đó làm gì?” Triệu Tiên Lai nhíu mày chỉ trích Lý Xuân Hoa một câu.

Lý Xuân Hoa cũng có chút hối hận, cô chính là lắm mồm, Triệu Tiên Lai đều đã đồng ý rồi, cô còn đi nói những cái đó làm gì?

Lúc này bị Hạ Nam nghe được, cũng không biết sẽ nghĩ cô ra sao?

“Ta tuy rằng không có bản lĩnh gì lớn, nhưng nếu Miên Miên thực sự có thực lực này, ta làm trưởng thôn, sẽ không làm con bé bị mai một.”

Việc này cùng Hạ Nam không có gì quan hệ, Triệu Tiên Lai không tính toán đem trách nhiệm của chính mình, đổ đến trên người của hắn.

Nghĩ đến đôi mắt sạch sẽ lại linh động kia, đáy mắt của Hạ Nam lộ ra một tia thần sắc làm người khác cân nhắc không ra

“Ta thấy con bé có cốt khí, giúp nó một phen cũng không sao.”

……

Chu Lan Phương cùng Thẩm Kiến Hoa còn vì sự việc cô đi học mà tranh chấp, căn bản không phát hiện Thẩm Miên Miên đi ra ngoài.

Có áo Quân Đại Y do Hạ Nam đưa, cả người ấm áp, tinh thần cô cũng tốt hơn một chút, tìm cặp sách đặt ở đầu giường, lấy sách vở ra xem.

Học kỳ một sắp kết thúc, sách vở của cô dùng giấy bọc ở bên ngoài, nhìn mới tinh không sai biệt lắm, đủ để thuyết minh cô có bao nhiêu yêu thích đọc sách, nhưng cái chi tiết này, chưa từng có người để ý qua.

Đã rất nhiều năm không thấy qua sách vở, vốn tưởng rằng muốn tiếp thu lại yêu cầu một ít thời gian, kỳ quái chính là, nhìn một lần xong, những tri thức đó giống như là ấn nhập vào trong óc của cô, thật nhanh cô đã hiểu thấu.

Những đề mục không hiểu, cô xem ví dụ mẫu một lần, rất mau liền hiểu rõ

Thẩm Miên Miên càng xem lại càng kích động, đây quả thực giống như là có được siêu năng lực. Cô có chút nhập thần, đem chương trình học đã học qua, lật xem lại một lần nữa.

“Cô, chị đã trở về chưa?”

Chu Tư Vũ tan học trở về, liền nhìn thấy Chu Lan Phương ở bên cạnh giếng rửa rau, những việc này, ngày thường đều là Thẩm Miên Miên làm.

Chu Lan Phương đưa mắt ra hiệu, nhắc nhở Thẩm Kiến Hoa đã trở về, làm Chu Tư Vũ nói chuyện chú ý, lúc sau âm dương quái khí nói, “Đã trở về, đang nằm ở trong phòng chờ cơm, người ta hiện tại không chọc được cũng không nói được. Còn học được đi nhà trưởng thôn cáo trạng.”

Đi nhà trưởng thôn cáo trạng?

Giữa trưa cô đã cảm thấy Thẩm Miên Miên cùng lúc trước có điểm không giống nhau, nguyên lai là tìm được hậu trường.

Liếc mắt nhìn phương hướng phòng bếp một cái, cô cố ý lớn tiếng nói, “cô, cô đi nghỉ ngơi đi, cháu cất cặp sách vào trong phòng liền ra tới rửa rau.”

Nghe được giọng nói, Thẩm Kiến Hoa từ trong phòng bếp đi ra, “Ta và cô cháu làm là được, cháu đi vào trong phòng đọc sách đi!”

“Đúng vậy, cháu mau đi đọc sách đi, nơi này không cần cháu phải giúp, giáo viên nói cháu biết cố gắng nỗ lực, chắc chắn có thể thi đậu cao trung ở trên huyện.”

Chu Lan Phương cố ý ở trước mặt Thẩm Kiến Hoa ám chỉ, Chu Tư Vũ mới là hạt mầm học hành tốt.