Tô Thấm Nhiễm: mở mắt ra một lần nữa liền phát hiện mình lại quay trở lại đoàn tàu đi về Đại Thanh sơn.
Lâm Diệu Đường chưa bao giờ nhìn thấy người con gái đẹp như vậy, chỉ liếc nhìn một cái thôi đã cảm thấy như là tiên nữ ở trên trời, còn bản thân anh chỉ là một bãi bùn lầy dưới đất.
Tô Thấm Nhiễm liếc nhìn Lâm Diệu Đường một cái, đời trước người nam nhân này luôn tìm mọi cách dây dưa với cô, cuối cùng lại vì cứu cô mà mất mạng, cô thiếu anh một cái mạng.
Lâm Diệu Đường: A!!!
Nữ thần nhìn mình, mình phải đi học lớp xóa nạn mù chữ, mình muốn học công phu quyền cước với đại tỷ, mình muốn từ bỏ mấy người hồ bằng cẩu hữu, mình muốn tìm một công việc tốt để có thể xứng với nữ thần!