"Hâm Hâm, đến nhà rồi."
Diệp Thiển Hâm không biết thì mình ngủ thϊếp đi từ lúc nào, cô bị Diệp Thư Quốc lay tỉnh, lúc mở mắt còn hơi mơ màng, đột nhiên cửa xe bị Mạnh Ngôn mở ra từ bên ngoài.
Mạnh Ngôn mở cửa, nhường đường phía trước: "Phiền đồng chí Diệp về nhà thay tôi hỏi thăm bà nội Diệp, đáng lẽ ra bà nội Diệp là bề trên, đến cửa nhà rồi thì nên vào thăm nhưng hôm nay thực sự có việc phải báo cáo cấp trên, hôm khác có thời gian tôi nhất định sẽ đến thăm, mong bà thông cảm."
Tình nghĩa của nhà họ Diệp và nhà họ Mạnh đã kéo dài đến bốn năm mươi năm trước, đừng nói đến Mạnh Ngôn, ngay cả Mạnh tư lệnh cũng đã từng học tư thục ở nhà họ Diệp, những năm này mặc dù không thường qua lại nhưng cứ đến Tết đến năm mới nhà họ Mạnh đều sẽ cử người đến thăm hỏi bà nội Diệp.
"Bà nội sẽ không để ý những lễ nghĩa bên ngoài này đâu." Diệp Thiển Hâm xuống xe, nhẹ giọng chào tạm biệt Mạnh Ngôn.
Diệp Thư Quốc cũng đi tới: "Hôm nay cảm ơn cậu Mạnh đã đưa chúng tôi về, lát nữa trời tối rồi, đi đường cẩn thận nhé."
"Yên tâm đi." Tiểu Triệu thò đầu ra khỏi cửa sổ, vẫy tay với hai người họ: "Tạm biệt các đồng chí Diệp, lúc về tôi nhất định sẽ nhớ cẩn thận nhìn đường."
Nhìn Tiểu Triệu cố thò dài cổ nói, Diệp Thiển Hâm bật cười, Tiểu Triệu cũng ngượng ngùng xoa đầu.
Đợi đến khi Mạnh Ngôn lên xe thì mới lái xe ra khỏi ngõ, Mạnh Ngôn nhìn vào kính chiếu hậu rồi đột nhiên lên tiếng: "Tiểu Triệu, năm nay cậu bao nhiêu tuổi rồi?"
"Mười bảy tuổi, anh Mạnh, em đi theo anh được một năm rồi, một năm nay em thực sự trưởng thành hơn nhiều."
"Còn nhớ lời tôi dặn lúc cậu mới đến không?"
"Nhớ chứ, anh bảo em điềm tĩnh hơn, nói ít đi... khụ khụ, liên trưởng, hôm nay em có nói nhiều quá không?"
Mạnh Ngôn thu hồi ánh mắt, nhắm mắt dưỡng thần.
"Tự cậu nghĩ đi."
-
Cửa lớn đóng lại, Diệp Thiển Hâm lập tức thở phào nhẹ nhõm, sau đó lập tức ném tập hồ sơ trên tay vào tay Diệp Thư Quốc: "Anh, làm ơn giúp em một việc, anh có thể đưa giúp em tập hồ sơ này đến phòng thanh niên trí thức không?"
Diệp Thư Quốc sửng sốt: "Thôi chết rồi, phòng thanh niên trí thức cũng chẳng xa, em đạp xe mười phút là đến, anh đã xin nghỉ mấy ngày rồi, mai em tự đến đi."
"Anh, anh giúp em với, em thật sự không muốn đi, chỉ cần anh giúp em giao thì em có thể thay anh làm bữa sáng ba ngày."
"Cút đi, em nấu ăn còn suýt làm nổ bếp, anh còn tiếc gạo lắm." Diệp Thư Quốc dừng lại một chút, suy ngẫm rồi hiểu ra.
"Khoan đã, thà nấu ăn còn hơn đi phòng thanh niên trí thức, Hâm Hâm, em có chuyện gì giấu anh không?"
Người ngoài đều hâm mộ Diệp Thiển Hâm mệnh tốt, có gia thế sung túc, có bà nội thương yêu nâng niu, trên có anh chị che chở, cho dù xuống nông thôn thì nhà họ Diệp ba bữa nhỏ năm bữa to mang đồ ăn thức uống đến, chưa từng phải chịu khổ.