"Theo em thấy thì chính là Diệp Thiển Hâm không biết xấu hổ cố ý quyến rũ anh..."
"Xoạch"
Ở trong tường, Diệp Thiển Hâm vừa rửa tay trong chậu nước xong, ngẩng tay hắt nước còn thừa trong gáo ra ngoài tường.
"Ui chao..."
Uông Tiểu Phượng hoàn toàn không kịp phản ứng, bị một gáo nước lạnh dội cho run rẩy, áo trên người ướt sũng.
"Tên khốn nào vậy, có ý thức không thế?!" Nghiêm Vệ Đông dừng lại một chút, rồi chửi rủa.
Diệp Thiển Hâm cười nhẹ, tiện tay ném gáo nước xuống chậu, rút khăn tay ra lau tay: "Trời khô vật nóng, tưới nước cho đất ẩm thì có gì sai? Sau lưng nói xấu người khác rồi còn đổ lỗi ngược lại, như vậy mới là không biết xấu hổ."
"À đúng rồi." Diệp Thiển Hâm tiếp tục nói nhẹ tênh: "Cũng không biết nếu như chú Vương biết cô mỗi ngày đều ở sau tường nhà ông ta dụ dỗ đàn ông thì ông ta sẽ có phản ứng gì."
Uông Quốc Trụ là một người phong kiến lạc hậu, nếu ông ta biết chuyện này, chắc chắn sẽ bẻ gãy chân bọn họ.
Uông Tiểu Phượng vội vàng định mở miệng nhưng đã bị Nghiêm Vệ Đông nhanh tay bịt miệng lại.
"Tiểu Phượng, xin lỗi cô ấy đi."
"... Anh Vệ Đông, em không muốn."
"Em có biết điều chút không hả? Nếu để cho chú Vương biết thì chúng ta sẽ không còn cơ hội nữa." Nghiêm Vệ Đông liên tục ra hiệu cho Uông Tiểu Phượng.
Uông Tiểu Phượng ấm ức, nước mắt lại rơi xuống: "... Đồng chí Diệp Thiển Hâm, xin lỗi, tôi xin lỗi cô."
Nhưng sau khi cô ta xin lỗi một lúc lâu cũng không nghe thấy Diệp Thiển Hâm lên tiếng.
Nghiêm Vệ Đông tìm hai viên gạch để trèo lên, hướng vào trong nhìn thì Diệp Thiển Hâm sớm đã không biết rời đi từ lúc nào, chỉ còn một cái gáo vẫn còn quay tròn trong chậu nước.
Lúc này Nghiêm Vệ Đông cũng chẳng còn tâm trạng để dỗ dành Uông Tiểu Phượng: "Được rồi, anh còn có chuyện lớn phải làm, em mang giúp anh thứ anh nhờ em mang chưa?"
Uông Tiểu Phượng lấy hai tờ giấy trắng gấp vào nhau từ trong túi ra: "Mang rồi."
Nghiêm Vệ Đông nhận lấy, sắc mặt khá hơn một chút: "Tiểu Phượng này, em phải tin anh, người anh thích nhất mãi mãi cũng là em, anh làm những việc này cũng là vì cuộc sống tốt đẹp hơn của chúng ta sau này."
Uông Tiểu Phượng vui mừng: "Anh Vệ Đông, em biết mà..."
"Em về trước đi, mấy hôm nay cố gắng đừng gặp nhau, tránh bị người ta nói ra nói vào, đợi anh xử lý xong mọi chuyện, nhất định sẽ đón em về huyện."
"Nhưng..."
Nghiêm Vệ Đông nói xong liền quay người bỏ đi, không thèm để ý đến Uông Tiểu Phượng đang khóc nức nở sau lưng, cô ta tức tối dậm chân bỏ chạy.
Còn Diệp Thiển Hâm bên này thì tâm trạng rất tốt, lúc trước cô cũng không có ác ý gì với Uông Tiểu Phượng nhưng Uông Tiểu Phượng nhiều lần nói năng thiếu kiềm chế, cũng nên cho cô ta một bài học, nếu không cô ta thật sự sẽ nghĩ rằng cô là người dễ bắt nạt.
Diệp Thiển Hâm vừa cúi đầu nhét khăn tay vào túi, bên ngoài đột nhiên có một chàng trai mặc quân phục hấp tấp chạy đến.