Nghiêm Vệ Đông còn muốn níu kéo Diệp Thiển Hâm nhưng Diệp Thư Quốc đã nhanh hơn một bước đến chắn trước mặt Diệp Thiển Hâm, trơ mắt nhìn bọn họ đi ra khỏi nơi này ngày càng xa.
"Chết tiệt!"
Đợi mọi người đi xa, Nghiêm Vệ Đông mới rủa thầm một câu.
Hắn lén liếc mắt nhìn những người vây quanh xem náo nhiệt, đắn đo suy nghĩ, liền ném cái cuốc trong tay đi, chạy về phía Uông Tiểu Phượng.
-
Diệp Thiển Hâm mang đồ đến nhà cho ông cụ Hoàng, sau khi con trai ông cụ Hoàng là Hoàng Hữu Tài nghe tin cũng đã trở về.
Ngoài một số kẹo hoa quả, bánh nướng đào, Diệp Thiển Hâm nghĩ đến tết Trung Thu đã đến nên còn mua một ít bánh trung thu, lại cố ý nhét thêm tem phiếu lương thực ba mươi cân vào trong.
Hoàng Hữu Tài là phó đội trưởng đội sản xuất thôn Hướng Dương, là người ngay thẳng, thật thà, nhìn thấy đồ trên bàn liền nhiều lần từ chối, thế nào cũng không chịu nhận.
Hoàng Hữu Tài: "Cháu được phân về nhà bọn chú, bọn chú phải lo cho cháu thôi, cháu khách sáo như thế này là làm khách với bọn chú rồi, sau này có cơ hội thì đến chơi nhiều nhé, đồ đạc bọn chú không thể nhận được."
"Chú Hoàng, chú không nhận mới là khách sáo với cháu đấy ạ." Diệp Thiển Hâm vừa nói vừa làm bộ muốn xách cái túi dệt vào bếp: "Nếu không nhận, trong lòng cháu sẽ khó chịu lắm. Ông Hoàng, ông mau khuyên chú ấy đi."
Thấy Diệp Thiển Hâm kiên quyết như vậy, Hoàng Hữu Tài vội vàng cản Diệp Thiển Hâm lại, cuối cùng cũng nhận.
Lúc này Diệp Thiển Hâm mới vào nhà dọn dẹp những thứ mình mang đến, lát nữa sẽ mang về.
Hoàng Hữu Tài: "Biết cháu muốn đến văn phòng thanh niên trí thức phía đông thôn lấy hồ sơ, chú ra ngoài đóng xe kéo trâu trước, lát nữa sẽ đưa hai đứa đi."
"Cảm ơn chú Hoàng ạ."
Diệp Thiển Hâm vừa nói xong nhưng không vội đi ra ngoài mà ngược lại ngồi xuống, nghiêm túc nhìn ông cụ Hoàng vẫn luôn cười tủm tỉm.
"Ông Hoàng, thực ra cháu còn có một chuyện muốn nhờ ông giúp đỡ."
Ông cụ Hoàng đặt quân cờ trong tay xuống: "Có chuyện gì thì cứ nói, ông già này có thể giúp thì nhất định sẽ giúp."
Bên trái gian nhà chính của nhà họ Hoàng có một chiếc tủ gỗ, ngăn trên cùng đựng một cái hộp bạc trông không mấy bắt mắt.
Ánh mắt Diệp Thiển Hâm lướt qua chiếc tủ gỗ: "Ông Hoàng, cháu muốn nhờ ông tiếp tục dạy cháu vẽ tranh thủy mặc."
Ông cụ Hoàng tên thật là Hoàng Thanh Nguyên, là người thừa kế chính thống của trường phái tranh thủy mặc Hoàng, hồi đó Diệp Thiển Hâm theo ông nội học ở trường tư thục thì người dạy họ chính là Hoàng Thanh Nguyên.
Đáng tiếc sau đó xảy ra cách mạng, vì tổ tiên nhà Hoàng Thanh Nguyên từng làm quan nên bị xét nhà, để tránh họa, Hoàng Thanh Nguyên đã nộp lên tất cả các bức tranh thủy mặc và màu vẽ quý giá mà nhà mình sưu tầm được rồi dọn đến vùng quê sinh sống, nhờ vậy mới bảo toàn được cả gia đình bình an vô sự.
Hoàng Thanh Nguyên nghe vậy, nụ cười trong mắt lập tức nhạt đi, ông ta cầm lại quân cờ, xoa xoa ở đầu ngón tay: "Sao đột nhiên lại nhắc đến chuyện này, trình độ vẽ hoa văn của cháu là đủ dùng rồi."