Chương 42

Chu Cẩm Hòa luyện tập rất lâu, đến khi trời sáng vẫn không thêu được ra đúng ý.

Lục Trường An thức dậy từ sáng sớm, thời tiết mùa hè nóng nực, lần này cô đến huyện mua nhiều đồ, đi sớm về sớm, khỏi phải đổi nắng về giữa giữa trưa, đến lúc đó toàn thân sẽ đầy mùi mồ hôi.

Cô thay một bộ quần áo, đeo ba lô, trong ba lô có tiền, có phiếu và tờ báo cũ cắt theo chiếc giày của Chu Cẩm Hòa.

Một tháng có hai ngày nghỉ, làm việc đồng áng quá mệt, phần lớn thanh niên trí thức đều chọn ở trong phòng nghỉ ngơi hai ngày.

Trần Lan mím môi, hơi ngượng ngùng mở lời: "Trường An, có thể giúp tôi gửi một lá thư không? Tôi sẽ trả tiền cho cô."

"Chuyện nhỏ thôi."

Lục Trường An nhận lấy phiếu và tiền, để thư của Trần Lan và thư của cô lại với nhau: "Vậy tôi đi trước."

Cô còn phải đến nhà đội trưởng mượn xe đạp.

Mượn xe đạp cũng không thể đi tay không, may là hôm qua cô đã đến cửa hàng cung ứng mua hai lạng đường đỏ.

Vừa ra khỏi ký túc xá thanh niên trí thức chưa được bao xa, cô đã nhìn thấy Vương Song.

Hai người nhanh chóng đến nhà trưởng thôn, không gặp được trưởng thôn nhưng lại gặp Tề Hân và Tề Phóng.



Tề Phóng là con trai thứ hai của trưởng thôn Tề Đại Hoa, cũng là thanh niên trí thức, lần này về quê vừa hay đến quê hương mình nên ăn ở đều ở nhà.

Lục Trường An và Tề Phóng không nói chuyện được mấy câu nhưng chuyện hắn ta không thích cô, cô biết.

Với cả hai người họ đều không hợp, không biết họ có muốn cho cô mượn không.

Lục Trường An miễn cưỡng nói: "Đội trưởng không có nhà... Tôi đã nói với đội trưởng là đến mượn xe đạp."

Tề Hân hừ một tiếng, hếch mũi lên trời: "Ngày nào cũng chỉ biết mượn mượn mượn, xe mới của chúng tôi đều bị cô đạp hỏng rồi."

"Hân Hân, không được nói bậy."

Tề Phóng đẩy xe đạp ra, liếc nhìn Lục Trường An, nhanh chóng dời mắt đi: "Ba tôi đã nói với tôi rồi, đi đi."

Tề Hân bất mãn trừng mắt nhìn Lục Trường An: "Anh! Sao lại cho cô ấy mượn."

Vương Song ở bên cạnh đã nhanh nhẹn nhận lấy xe đạp từ tay Tề Phóng và đẩy ra ngoài sân.

Lục Trường An đặt đường đỏ lên bàn, nhanh chóng đi ra ngoài: "Cảm ơn nhé, tôi sẽ trả lại cho mọi người sớm thôi."