Chương 33

Loại cỏ này nếu dùng tay không để nhổ thì sẽ bị đâm vào tay.

Cô không đi mà lại đi lấy thứ này sao?

"Nhanh lên nào, tay đau lắm."

Giọng nói mềm mại, sức lực lại nhỏ như vậy, có thể kéo anh lên không?

Chu Cẩm Hòa mím môi, nắm lấy đầu dây bên kia.

Thấy anh đã chuẩn bị xong, Lục Trường An xoa xoa lòng bàn tay: "Tôi bắt đầu nhé."

Sức lực của cô quả thực rất nhỏ, Chu Cẩm Hòa thử mấy lần đều rơi trở lại rãnh.

Lục Trường An cúi đầu nhìn anh, vẻ mặt áy náy: "Hay là tôi về gọi người đến kéo anh lên."

Trời tối như vậy, anh ở đây một mình, sẽ sợ đến mức nào chứ.

Nghe dân làng nói có chó hoang, sói gì đó, lỡ cắn anh thì...



Lục Trường An nghiến răng như thể hạ quyết tâm, ngồi xổm xuống: "Anh nắm lấy chân tôi, mượn lực để trèo lên."

Nói xong, cô duỗi chân xuống, hai tay nắm chặt cỏ trên mặt đất: "Tôi chuẩn bị xong rồi."

Gần gũi với một người đàn ông xa lạ như vậy, cô không biết anh là người tốt hay xấu... Ánh mắt Chu Cẩm Hòa dừng lại ở bắp chân cô.

Trắng nõn như vậy, mềm mại như vậy.

Anh lo lắng những vết chai trên tay mình sẽ làm cô bị thương.

"Nhanh lên nào."

Chu Cẩm Hòa không do dự nữa, nắm lấy bắp chân cô, mượn lực, bàn tay bám vào cỏ trên bờ ruộng, thuận thế trèo lên.

Dưới ánh trăng, anh thấy rõ dấu tay dính bùn trên bắp chân cô.

Lục Trường An bĩu môi, suýt nữa thì khóc: "Không sao, tôi về rửa là được, còn anh, toàn mùi hôi, về nhà nhanh đi."

Bao nhiêu năm nay lần đầu tiên được người khác đối xử tốt, lại còn là thanh niên trí thức không quen biết, Chu Cẩm Hòa mím môi thành một đường: "Cảm ơn."

Lục Trường An xua tay: "Chuyện nhỏ, không đáng kể."



Tiếng bụng kêu ùng ục trong đêm tĩnh lặng nghe rõ mồn một.

Lục Trường An bật cười, lấy một quả trứng trong túi đưa cho anh: "Ăn tạm đi, tôi đi trước."

Từ đầu đến cuối, cô không hỏi tên anh.

Anh cũng từng nghĩ đến chuyện báo đáp.

Nhưng trong mắt cô chỉ có thanh niên trí thức tên Sở Ngạn Từ, huống hồ anh còn mang tiếng "Sao chổi", sợ ảnh hưởng đến cô, càng không dám đến gần.

Lục Trường An gọi tên anh: "Chu Cẩm Hòa..."

"Chúng ta có thể làm bạn."

Bạn bè ư?

Cô và anh ư?

Chu Cẩm Hòa im lặng một lúc: "Cô không sợ..."