- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Trọng Sinh 70: Mang Theo Không Gian Chữa Bệnh Đền Đáp Tổ Quốc
- Chương 13: Lật Trời
Trọng Sinh 70: Mang Theo Không Gian Chữa Bệnh Đền Đáp Tổ Quốc
Chương 13: Lật Trời
Sáng sớm hôm sau, Lục nãi nãi thức dậy phát hiện trong viện không người quét tước, gà không ai cho ăn, ngay cả lu nước cũng chưa có người dọn.
Bà tức giận tới mức đứng trong sân quát ầm lên, còn hung tợn gõ cửa nhị phòng với tam phòng.
“Nhà lão nhị, nhà lão tam, bọn mày chết ở đâu rồi? Đêm qua bọn mày đi đào phần mộ tổ tiên nhà người ta hay đi ăn trộm.”
Lục nhị lang thấy trong phòng Lục tam lang không có động tĩnh cũng cố ý không ra, mà Lục tam lang lại vì tác dụng của thuốc gây mê mà ngủ tới mơ màng.
Bị tiếng rống và tiếng đập cửa thình thịch của bà nội đánh thức, trong lòng mỗi người đều có lửa giận.
Lão nhị lão tam, sao bà không đi gọi lão đại?
Cửa mở đột ngột dọa Lục nãi nãi hoảng sợ: “Con quỷ đoản mệnh này, ngủ như chết cũng thôi đi, còn không chịu dậy làm việc, còn cả người mẹ lười của mày…”
Đột nhiên Lục tam lang la lớn một tiếng: “Mẹ!”
Tiếng la rất lớn, dọa Lục nãi nãi sợ tới độ im bặt ngay. Thằng ba này điên rồi.
“Mẹ, con đã nói với mẹ rồi, hôm nay vợ con không làm việc. Ngày nào chị dâu cả làm việc, ngày đó vợ con mới làm.”
Trong giọng Lục tam lang có vẻ xa cách lạnh nhạt, còn có phẫn nộ nhè nhẹ, khiến Lục nãi nãi nhất thời không biết nên trả lời như thế nào.
Lúc này, Lục nhị lang cũng mở cửa phòng ra, nói với nhị nương: “Hôm nay em dọn dẹp trong nhà đi, chăn nhà mình có ve chó rồi.”
Lục nhị nương nói to: “Em biết rồi, hôm nay em sẽ ở nhà giặt sạch chăn.”
Lục nãi nãi nghe xong thiếu chút nữa ngất xỉu. Cái đám này, làm phản rồi hay sao?
Lục lão gia tử cầm cuốc đi tới cửa đại phòng gọi với vào: “Lão đại, ra ruộng.”
Lục đại lang ủ rũ cụp đuôi đi mở cửa ra, lại cầm lấy cái cuốc trong viện đi theo phía sau lão cha cùng xuống ruộng.
Cũng may hiện tại đã qua ngày mùa, trong ruộng cũng không có nhiều việc. Chờ thêm hai ngày nữa khi thâm canh lại nghĩ cách lười nhác.
Lục nãi nãi nhìn bốn cha con ra khỏi sân, tròng mắt xoay chuyển, không ra ruộng làm việc cũng được, nhưng trong nhà còn đầy việc đây.
“Tam phòng, mau cho gà ăn đi rồi đi giặt quần áo, nhị phòng, đi ra chỗ trồng rau nhổ cỏ cho tốt đất.”
Nhị nương đứng phía sau cửa cẩn thận nghe động tĩnh của tam phòng, thấy tam phòng không có phản ứng, ả cũng trốn trong nhà giả chết.
Lục nãi nãi thấy mình không thể sai sử hai cô con dâu được, lại tức tới độ cầm chổi lên muốn xông tới đánh cười.
Lục Thanh mở cửa ra, nói to: “Bà, sao bà không gọi vợ bác cả ra làm việc nha?”
Cây chổi đã giơ lên cao cao nhưng không đánh xuống nổi, Lục nãi nãi chỉ có thể quay đầu vỗ vỗ cửa đại phòng:
“Còn chết trong đó làm gì? Ra ngoài làm việc. Cả đám này, muốn lật trời hay sao? Còn không ra làm việc nữa, hôm nay đừng hòng ăn cơm.”
Đại nương bước ra với cái đầu bù xù, trong tay cầm một cái quần áo, lười biếng nói: “Mẹ, con ra bờ sông giặt quần áo trước.”
Nhị nương vừa nghe thấy đại nương bước ra, cũng vội vã ôm chăn bước ra khỏi nhà: “Mẹ, nhị lang nói con phải giặt sạch chăn.”
Nhìn Lục nãi nãi ngồi trong sân giặt chăn, Lục nãi nãi tức giận tới độ sắp trừng rớt cả mắt ra.
Kẽo kẹt một tiếng, cửa tam phòng được mở ra, tam nương bước nhanh vào trong sân, cầm lấy cám mì bắt đầu cho gà ăn.
Hai con gà cũng bị đói quá độ, vừa thấy tam nương đã vội chạy tới, nhanh chóng mổ cám mì trên mặt đất.
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Trọng Sinh 70: Mang Theo Không Gian Chữa Bệnh Đền Đáp Tổ Quốc
- Chương 13: Lật Trời