Người đàn ông nghe Tô Quyên nói xong lộ ra một hàm răng vàng hướng về phía cô cười cười, du côn trả lời: "Đồng chí, chỉ có chút chỗ như vậy, anh bảo tôi đứng ở đâu?"
Tô Quyên nhìn hàm răng vàng hoe của anh, trong lòng ghê tởm không chịu được, trọng điểm lúc người này đang nói chuyện, nửa người dưới còn đỉnh lên phía trước, trong lòng Tô Quyên càng bị cô tức muốn chết.
Ngươi......
Đúng lúc này người đàn ông này đột nhiên cúi người xuống, tiến đến bên tai Tô Quyên, nhỏ giọng nói: "Nơi này nhiều người như vậy, ngươi thật sự muốn nói?"
Quần áo mùa hè mặc vốn đã mỏng, Tô Quyên lại bởi vì phải trở về, còn cố ý mặc một cái váy, cảm thụ liền sâu, hơn nữa phụ nữ thời đại này đều rất bảo thủ, gặp phải loại chuyện này, bình thường đều nén giận.
Cho dù Tô Quyên lá gan lớn, cũng không dám hô ra bên ngoài, nam nhân nhìn thấy bộ dáng này của Tô Quyên, lá gan càng lớn, thậm chí còn ỷ vào nhiều người, đưa tay đặt lên mông của nàng, còn nhéo nhéo.
Tô Quyên lần này càng tức giận, tức giận đến đỏ mặt, người đàn ông nhìn thấy, nhịn không được cười nhạo một tiếng, "Cậu đã ăn mặc thành như vậy, còn sợ cái gì.
Tô Quyên nghe xong không nhịn được quay đầu lại trừng mắt liếc anh một cái, vừa vặn liếc đến Hứa Mạch Tuệ đang cùng hai đứa nhỏ nói chuyện, chỉ thấy ánh mắt của cô vừa chuyển, đè xuống buồn nôn trong lòng, hướng về phía người đàn ông nũng nịu nói: "Đại ca, anh có thể đừng nhúc nhích hay không, em cho anh tiền, anh đi tìm người ở cửa kia được không?
Người đàn ông nghe xong cô quay đầu nhìn thoáng qua cửa, chỉ thấy Hứa Mạch Tuệ giống như đi ra ngoài chạy nạn, xách túi che chở hai đứa nhỏ lui ở cửa, lúc này nhịn không được nở nụ cười.
Mỹ nữ, cô cho tôi là kẻ ngốc sao, giá đỗ kia làm gì có dáng người đẹp bằng cô.
Tô Quyên nghe xong lời này, trong lòng vừa cao hứng vừa phẫn hận, chỉ có thể giải thích: "Đại ca, anh đừng nhìn cô ấy gầy, dáng người cô ấy rất đẹp, vừa trắng vừa mềm.
Nam nhân nghe xong lời này nhịn không được nuốt một ngụm nước miếng, trên tay nhịn không được dùng hạ lực, dùng sức nhéo một chút Tô Quyên bờ mông, dựa vào lỗ tai của nàng trả lời: "Mỹ nữ có phải hay không coi ta ngốc?
Tô Quyên nghe anh nói âm trầm, trong nháy mắt sắc mặt tái nhợt, vội vàng giải thích: "Không, không có.
Nam nhân nghe xong mới hài lòng cười cười, hướng về phía Tô Quyên nói: "Lui về phía sau một chút.
Ngay khi Tô Quyên xấu hổ phẫn nộ sắp khóc lên, vừa lúc có người muốn xuống xe, liều mạng chen về phía sau, Tô Quyên nhắm chuẩn thực tế vội vàng chen đến bên cạnh Hứa Mạch Tuệ.
Hứa Mạch Tuệ nhận ra ánh mắt cừu hận bên cạnh, quay đầu nhìn sang, chỉ thấy Tô Quyên trừng mắt, bộ dáng muốn gϊếŧ mình.
Đối với sự căm thù thường xuyên của Tô Quyên, Hứa Mạch Tuệ đã sớm gặp qua không thể trách, coi như không phát hiện, cúi đầu tiếp tục nói chuyện với hai đứa nhỏ.
Đúng lúc này Tô Quyên đột nhiên lại gần, hướng về phía Hứa Mạch Tuệ nói: "Mạch Tuệ, các cậu không phải lát nữa nên xuống xe, cậu không đi ra phía sau xe một chút?"
Hứa Mạch Tuệ hồ nghi nhìn Tô Quyên, hướng giữa xe liếc mắt một cái, chỉ thấy một đại hán đầy dầu mỡ vẻ mặt xấu xa nhìn chằm chằm Tô Quyên, lúc này lạnh mặt, không nghĩ tới Tô Quyên này trong lòng xấu xa như vậy, lúc nào cũng muốn hại mình.
Không cần, tôi đã nói với tài xế rồi, ở đây.
Người đàn ông ở giữa kia là bạn của cô phải không? Tôi thấy anh ta đang gọi cô, cô không qua chào hỏi sao?
Tô Quyên nghe xong nhất thời kích động trả lời: "Câm miệng, ai là bạn của cậu ấy.