Chương 12

Quần áo trên người cũng không tươi đẹp, bụi bặm còn vá hai cái, trách không được những chiến hữu vợ của Lâm Kiến Nghiệp đều chướng mắt nàng, chính là chính nàng cũng có chút ghét bỏ chính mình.

Đưa tay muốn lấy chút bông tuyết sương lau một cái, kết quả vừa mở hộp ra liền thấy bên trong rỗng tuếch, đồ vật đã sớm bị Lâm lão thái đào sạch sẽ.

Than nhẹ một tiếng, đặt cái hộp xuống, đứng dậy đi đến trước tủ, từ bên trong tìm hai bộ quần áo màu sắc diễm lệ đặt ở trên giường, chính mình sải bước đi ra ngoài.

Nơi này của bọn họ không có phòng tắm, nữ nhân tắm rửa đều là ở trong phòng, chính mình xách nước dùng chậu ở trong phòng tắm, tắm xong thì hắt vào trong sân.

Lúc cô đi ra ngoài Lâm Kiến Nghiệp vừa lúc thu dọn xong, nhìn thấy trong tay cô xách thùng nước, biết cô muốn tắm rửa, thuận miệng hỏi: "Muốn tôi giúp không?"

Hứa Mạch Tuệ: "Không cần, cậu ra ngoài tìm hai đứa nhỏ, đừng chơi quá muộn.

Lâm Kiến Nghiệp: "Được, tôi khóa cửa từ bên ngoài cho anh.

Hứa Mạch Tuệ: "Ừ.

Một giờ sau, Hứa Mạch Tuệ tắm rửa xong đang ngồi trong sân cầm khăn lông lau tóc, chỉ thấy Lâm Kiến Nghiệp đen mặt mang theo hai tượng đất đi vào, cả kinh Hứa Mạch Tuệ ngay cả tóc cũng quên lau.

"Chuyện gì vậy, rơi xuống bùn à?"

Lâm Kiến Nghiệp đẩy hai đứa nhỏ về phía trước, tức giận nói: "Tự mình nói!

Lâm Tiêu quay đầu ngượng ngùng nhìn Lâm Kiến Nghiệp trả lời: "Đều oán ba, nếu không phải ông ấy đen mặt tới tìm chúng ta, chúng ta cũng không thể bị dọa chạy, càng không thể rơi xuống vũng bùn.

Cha hắn đột nhiên xuất hiện ở trong rừng cây hắn còn tưởng rằng là muốn cõng mẹ hắn thu thập bọn họ, hai huynh đệ liếc mắt nhìn nhau liền bắt đầu chạy, ai biết hoảng hốt chạy bừa dĩ nhiên trực tiếp rơi vào trong hố.

Hứa Mạch Tuệ nghe xong liếc mắt nhìn Lâm Kiến Nghiệp liền thấy bắp chân hắn cũng dính bùn.

"Phòng bếp có nước đun sôi, để cho cha ngươi xách cho hai ngươi tắm rửa, ta đây đau đầu không chịu được, về phòng ngủ trước." Nói xong liền trực tiếp trở về phòng.

Lâm Tiêu cùng Lâm Phàm nghe xong, ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, cuối cùng hướng về phía Lâm Kiến Nghiệp hỏi: "Cha, mẹ có phải hay không ghét bỏ chúng ta?"

Lâm Kiến Nghiệp nhướng mày, tức giận trả lời: "Ngươi nói đi!

Lâm Tiêu: "Mẹ sao lại như vậy, buổi chiều còn coi chúng ta là tiểu bảo bối, buổi tối liền trở mặt không nhận người.

Lâm Kiến Nghiệp đen mặt nghe Lâm Tiêu oán giận, tức giận hỏi: "Cái gì mà hôn tiểu bảo bối, lại ở đó nghe.

"Chính là sau núi cây nhỏ rừng rậm trương..." Nói được một nửa Lâm Tiêu lại đột nhiên phản ứng kịp che miệng, xoay người muốn chạy.

Lâm Kiến Nghiệp nhanh chóng nắm lấy vạt áo sau của hắn, ngữ khí lành lạnh nói: "Nói với ngươi bao nhiêu lần, không cho ngươi đi rừng cây nhỏ sau núi.

Lâm Tiêu quay đầu ngượng ngùng cười cười, "Tôi chỉ đi ngang qua, đi ngang qua...

Lâm Kiến Nghiệp nhìn hắn ghét bỏ như vậy nhíu mày, "Lại có lần sau, nhất định phải đánh gãy chân cậu.

Mẹ cậu như vậy khi nào? "Lâm Kiến Nghiệp nhìn căn phòng tối đen như mực, giọng điệu nghiêm túc hỏi.

Lâm Tiêu biến sắc, cũng nghiêm túc theo, "Buổi chiều tỉnh ngủ cứ như vậy.

Lâm Kiến Nghiệp: "Lúc trước có cái gì dị thường không?"

Lâm Tiêu sờ sờ đầu, rối rắm trả lời: "Không có chứ? Buổi chiều hai chúng ta không ở nhà.

Lâm Kiến Nghiệp nhìn hai tượng đất trước mặt, cũng biết tính tình hai anh em, không nói gì trả lời: "Được rồi, đi cởϊ qυầи áo ra, tắm rửa." Nói xong liền đi phòng bếp xách nước nóng cho bọn họ.