Edit: Mây
“Đường Đường, cháu trước xuống dưới đã, chuyện này ta nhất định sẽ giúp cháu, cha mẹ cháu như vậy thật quá đáng!”
Đại đội trưởng ngoài mặt thì chính trực liêm minh, nhưng Cố Đường Đường một chữ cũng không tin, trong sách đại đội trưởng cũng nói như vậy, hắn chỉ là đang dỗ dành ngon ngọt với nguyên thân mà thôi, căn bản không đi tìm cha mẹ Cố nói chuyện, sau khi biết chuyện này cha mẹ Cố liền kêu Diêu A Thuý đi làm việc vặt, đánh thuốc mê nguyên thân, đến việc tổ chức hôn lễ cũng không làm, bọn họ cấp tốc đưa nguyên thân tới nhà của tên ngốc kia, chờ đến khi nguyên thân tỉnh lại thì mọi chuyện đã quá muộn.
Sau khi Diêu A Thúy trở về, bà vừa lo lắng vừa tức giận, vội vã chạy lên thị trấn để cứu cháu gái mình, nhưng chạy được nửa đường thì bị ngã, bà bị đột quỵ rồi bại liệt, cũng may lúc đó còn có Hạ Trường Trụ chăm sóc, nhưng cũng không tới hai năm, Hạ Trường Trụ bị cha mẹ nuôi nghĩ cách cưỡng chế bắt rời đi.
Dưới sự dày vò của đôi vợ chồng cực phẩm này, trong vòng nửa năm bà nội Diêu đã qua đời, căn nhà và tiền đặt cọc đứng tên bà đều bị hai con người kia chiếm đoạt.
“Tam bá, bây giờ người lập tức kêu cha mẹ cháu tới, yêu cầu bọn họ đứng trước mặt mọi người hứa rằng sẽ không bán cháu nữa, người cũng phải cho cháu lời đảm bảo, bằng không cháu không xuống!”
Cố Đường Đường đã cùng với bà nội thương lượng biện pháp, đối với kế sách hiện tại, cô chỉ có thể yêu cầu cha mẹ Cố hứa hẹn trước mặt toàn đại đội, còn phải khiến đại đội trưởng đảm bảo, như vậy mới có thể trấn áp được chuyện này.
Đại đội trưởng sắc mặt đen như than, ông khẳng định sẽ không đảm bảo, nhưng nha đầu Cố Đường Đường chết tiệt kia nhất định phải xuống dưới, tuyệt đối không thể để đồng nghiệp của con trai nhìn thấy.
“Được, ta đi kêu ba mẹ cháu lại đây.”
Đại đội trưởng mặt ngoài đáp ứng, kỳ thật phân phó người đi tìm Diêu A Thúy, nha đầu Cố Đường Đường này chỉ nghe lời bà nội nói, những người khác chắc chắn con bé đều không nghe.
Diêu A Thúy trốn ở trong một góc, thập phần sốt ruột, tiểu tử Hạ Trường Trụ này sao vẫn còn chưa đến, lúc này hẳn là nên ở đây rồi, rốt cuộc thằng bé đang làm gì vậy?
Vạn nhất Đường Đường thật sự thắt cổ tự tử, không có Trường Trụ hỗ trợ thì làm sao con bé nó xuống được?
Diêu A Thúy gấp đến độ xoay quanh, lại không dám rời đi để tìm người, cả người sốt ruột như lửa đốt.
“Cố Kiến Quân, nhà cậu xảy ra chuyện gì? Nhiều người vây quanh nhà cậu như vậy.”
“Đi, nhìn một chút!”
Bốn, năm thanh niên từ hướng sau núi đi tới, bọn họ là đồng nghiệp của Cố Kiến Quân, tháng tư nhiệt độ không quá cao, mấy nhóm xã viên đều mặc thêm áo khoác, còn mấy người bọn họ lại chỉ mặc độc một chiếc áo, tay áo còn xắn lên thật cao, lộ ra cánh tay rắn chắc.
Thân trên là áo len cổ tròn sọc ngang, thân dưới là quần bộ đội màu xanh, đi giày cao su giải phóng, trên tay ai nấy cũng đều cầm con mồi như thỏ hoang, gà rừng, chuột đồng, thu hoạch không nhỏ.
Người cao nhất khoảng hơn 20 tuổi, cao ít nhất 1m80, đẹp trai nam tính, trên mặt mang theo nụ cười, trông có chút hài hước, tay trái cầm thỏ hoang, tay phải cầm gà rừng, đi thong dong phía trước, anh là người đầu tiên nhìn thấy Cố Đường Đường.
“Không hay rồi, Cố Kiến Quân, nhà cậu có người thắt cổ!”
Người đàn ông cao lớn ném con mồi xuống và chạy nhanh như một cơn gió, những người phía sau vừa chạy vừa hét: “Lục Trường Xuyên, cậu không nhìn lầm chứ, ai thắt cổ?”
“Là một cô gái… thật xinh đẹp!”
Lục Trường Xuyên quay đầu hét lớn một tiếng, bước chạy càng nhanh, những người phía sau đều ngây người, khó trách lại tích cực như vậy, hoá ra là muốn anh hùng cứu mỹ nhân.
Cố Đường Đường lúc này có chút bế tắc, bà nội nói, tốt nhất là sau khi cán bộ đi ra thì treo cổ tự tử, nhưng cô đã kêu gào nửa ngày, cán bộ xã mà bà nói vẫn chưa xuất hiện. Nếu bây giờ không treo cổ tự tử, chỉ sợ tác dụng uy hϊếp sẽ bị giảm đáng kể.
Cô nên treo hay không treo?
“Nha đầu chết tiệt kia, mày dám thắt cổ uy hϊếp bà đây, có bản lĩnh thì bây giờ mày chết luôn đi, phí công bà đây đã nuôi nấng mày những 18 năm trời!”
Một người đàn bà có gò má cao, mắt tam giác chạy tới, đây là mẹ nuôi của nguyên thân Hứa Phán Đệ, theo sau là tên cha nuôi sợ vợ lúc nào cũng vâng vâng dạ dạ.
“Bà muốn bán tôi cho tên ngốc kia, tôi thà chết còn hơn là sống. Loại cha mẹ như mấy người không có tư cách để cưới vợ cho con trai mình, muốn bán tôi để đổi lấy tiền lễ hỏi, mấy người có tư cách gì mà bán tôi? Tôi là do bà nội nuôi lớn, mấy người làm cha làm mẹ đã nuôi dưỡng tôi được ngày nào chưa, dựa vào cái gì mà bán tôi?”
Cố Đường Đường cũng không nể mặt lưu tình, cái miệng nhỏ của cô có năng lực đặc biệt đáng ghét, cô cũng không lo lắng bản thân sẽ bị lộ, nguyên thân cũng là người không chịu nói lý, không chịu khoan nhượng, thậm chí còn hung dữ hơn rất nhiều…
“Dựa vào cái gì? Dựa vào việc tao sinh ra mày, mạng của mày đều là do tao cấp cho, mày còn dám không nghe tao nói?” Hứa Phán Đệ dựng thẳng đôi mắt tam giác, bộc lộ bộ mặt hung ác.
“Tôi thật sự là do bà sinh ra? Nào có người mẹ nào lại đem con gái của mình bán cho một tên ngốc đâu cơ chứ?”
Cố Đường Đường cười lạnh hỏi ngược lại, đúng là mụ già không biết xấu hổ, không biết bà ta lấy đâu ra mặt mũi để nói những lời này?
Hứa Phán Đệ tố chất tâm lý thực mạnh, mặt không đổi sắc tâm không động, rống lớn: “Không phải tao sinh, chẳng lẽ mày từ trong khe đá nhảy ra à, bây giờ tao cho mày lựa chọn hai con đường, hoặc là ngoan ngoãn gả chồng, hoặc là chết, mày chọn đi!”
Bà ta chắc chắn Cố Đường Đường không dám thắt cổ, con nha đầu chết tiệt kia ngày thường chỉ cần bẻ ngón tay một chút thôi là đã khóc như sắp chết rồi, nào còn dám nói đến việc như thế này, sao nó có thể cam lòng chết cho được?
“Chị ít nói vài câu đi!”
Đại đội trưởng tức giận rống lên, Hứa Phán Đệ cũng nể mặt hắn không mắng nữa, nhưng đôi mắt tam giác kia lại như con rắn độc, gắt gao nhìn chằm chằm Cô Đường Đường, phía sau lưng cô như có kim chích.
“Đường Đường, đừng nghe mẹ cháu nói bừa, trước tiên cháu xuống dưới đã!” Đại đội trưởng muốn dụ người đi xuống.
“Các người đều là cùng một giuộc, các người cấu kết với nhau làm việc xấu, dám mua bán người, ép người ta phải kết hôn, các người chắc chắn sẽ gặp quả báo. Hôm nay tôi chết ở đây cho mấy người xem!”
Sau khi Cố Đường Đường không lựa lời mà nói, cô nhón mũi chân, thấy chết không sờn mà đem cổ đưa qua thắt lưng, cảm nhận được độ căng chặt của thắt lưng, cô nghiến răng nghiến lợi hét: “Cho dù tôi có thành quỷ tôi cũng sẽ không buông tha cho các người!”
Sau đó đá văng ghế xuống, một cảm giác ngột ngạt ập đến, tựa như ngâm mình trong nước, không thể thở nổi, đầu óc dần mơ hồ, Cố Đường Đường mơ màng còn đang suy nghĩ, bà nội nói trong chốc lát sẽ đi qua sao?
...
Sao Hạ Trường Trụ vẫn chưa tới cứu cô?
Bà nội nói sai rồi, tại sao cái thắt lưng này vẫn chưa đứt?
Cố Đường Đường bất tỉnh, lâm vào một mảnh đen tối bao trùm.
Lòng Diêu A Thúy nóng như lửa đốt không đợi Hạ Trường Trụ nữa, bà lo lắng cháu gái xảy ra chuyện, muốn liều thân già này đi cứu cháu gái, nhưng sân nhà đại đội trưởng đã chật kín người, bà chen được một lát vẫn không thể chen được.
Một cơn gió thổi qua, Diêu A Thuý chỉ nhìn thấy một bóng người cao lớn uy mãnh từ phía sau, dễ dàng kéo đám đám đông ra xa, sau đó kéo đại đội trưởng muốn đi đến, anh tiến lên ôm lấy Cố Đường Đường. Cả khuôn mặt của cô giờ đã chuyển sang màu xanh.
Vóc dáng Lục Trường Xuyên cao lớn, hướng lên trên một chút, đem Cố Đường Đường từ trong dây thắt lưng ra, trên cái cổ trắng nõn có một vết bầm tím đáng sợ, hai mắt cô nhắm chặt, sắc mặt tái nhợt, nhìn rất không tốt.
“Trường Xuyên, người thế nào?”
Mấy người thanh niên nọ chạy tới.
“Chậm một bước, cô ấy sẽ chết.”
Lục Trường Xuyên một tay đỡ Cố Đường Đường, vẻ mặt do dự, rối rắm tự hỏi liệu mình có nên hô hấp nhân tạo hay không, nên hay không nên?
Anh cũng không do dự quá lâu, đối mặt với sinh tử, danh tiết là chuyện nhỏ.
“Má ơi, thiếu niên này là hôn Đường Đường đi, tôi có nhìn lầm không vậy?”
“Không sai, vậy mà lại dám hôn, trời ạ, thanh niên này giở trò lưu manh!”
Một đám xã viên trợn mắt há hốc mồm, sững sờ không thể tin được những gì mình vừa thấy, chàng trai trẻ đẹp này cư nhiên dám ôm hôn, sờ soạng Cố Đường Đường trước mặt mọi người.
Giữa thanh thiên bạch nhật, trước mặt mọi người, dám chơi trò lưu manh, thật quá đáng!