Chương 46: Có Yêu Quái

Chu Mỹ Lệ buồn bã vô cùng, chị ta không ngờ Trương Văn Thanh lại nghĩ về mình như vậy, chị ta để phá tan Hạ Thanh Thanh và Lý Vệ Quốc, để anh ta có cơ hội tiếp cận Hạ Thanh Thanh, mình đã trả giá bao nhiêu, anh ta lại không nhìn thấy gì.

"Là Hạ Thanh Thanh đang nói dối, cô ấy muốn gây rối quan hệ của chúng ta, cô ấy mới nói em nói cho cô ấy. Em thề với anh, nếu em nói chuyện này ra ngoài, em sẽ bị sét đánh chết."

Trương Văn Thanh mới từ từ bình tĩnh lại: "Cô thật sự không nói với cô ấy, là cô ấy đang nói dối?"

"Anh tin em đi, em chỉ có tốt cho anh không có hại anh. Không có ai yêu anh hơn em." Chu Mỹ Lệ nén giọng khóc lóc.

Trương Văn Thanh đắn đo, anh ta không hiểu mình và Hạ Thanh Thanh không có thù không có oán, dù là anh ta muốn nhờ cậy cô để trở về thành phố, cô không cần phải có thái độ thù địch như vậy đối với mình. Tại sao lại muốn bằng mọi cách đối phó với mình? Cô có mục đích gì?

Chu Mỹ Lệ thấy anh không nói gì, tưởng anh không tin mình: "Văn Thanh, anh không tin lời em nói à?"

"Ừ, chỉ là anh đang nghĩ Hạ Thanh Thanh tại sao lại làm như vậy? Từ khi em đẩy cô ấy xuống nước, cô ấy như thay đổi một người vậy. Chẳng còn là cô ấy trước đây nữa."

"Em cũng thấy vậy. Cô ấy trước đây là một người rất dịu dàng rất tốt bụng, bây giờ em nhìn cô ấy cũng có chút sợ hãi, trong mắt cô ấy toàn là sát khí."

Nói xong nghĩ đến một chuyện rất kinh khủng, trợn mắt sợ hãi: "Văn Thanh, con sông đó chết người nhiều lắm, lẽ nào cô ấy bị ma quỷ nhập vào?" Nói xong tự mình hoảng sợ.

"Không biết. Có thể là vậy. Nếu không thì không giải thích được. Dù sao cô ấy có bị ma quỷ nhập hay không. Em phải giữ bí mật của chúng ta. Không được để tin đồn thành sự thật. Sau này anh trở về thành phố mới có thể dẫn em đi sống ngày tốt lành.

Ngày mai chúng ta đi gặp đại đội trưởng, nói rõ chuyện của chúng ta, nhờ ông ta giúp chúng ta làm rõ, bịt miệng Hạ Thanh Thanh." Trương Văn Thanh nói.

Trong lòng Chu Mỹ Lệ thoải mái hơn.

Chỉ cần Trương Văn Thanh không rời khỏi mình, chị ta cảm thấy mọi chuyện vẫn còn hy vọng. Gật đầu đồng ý.



Trương Văn Thanh muốn đi, Chu Mỹ Lệ kéo anh lại, giả nũng nói: "Văn Thanh, anh thế là đi rồi..."

Trong lòng Trương Văn Thanh nóng lên, hai người như củi khô gặp lửa. Anh ta thuận thế ôm Mỹ Lệ lên giường

Đúng lúc hai người sắp sửa quan hệ, nghe thấy cmn âm thanh: “Mất cỡ chết đi được, người ta còn là đứa trẻ."

Trương Văn Thanh ngước mắt nhìn, trên cửa sổ không biết từ khi nào bị mở ra, lộ ra một khuôn mặt hồ ly xấu xí.

Đôi mắt sáng lấp lánh, chiếu sáng cả phòng.

Trương Văn Thanh da đầu tê dại, tức thì yếu ớt run rẩy, trốn vào trong chăn.

"Có yêu quái."

Chu Mỹ Lệ cũng nghe thấy tiếng nói, chị ta nghiêng đầu nhìn khuôn mặt hồ ly xấu xí ở cửa sổ cười quỷ dị nhìn mình, lại phát ra tiếng kêu giống Trương Văn Thanh: "Yêu quái... yêu quái..."

Chị ta sợ đến mức suýt ngất xỉu, nằm trên giường không có sức để bò dậy chạy trốn. Sợ đến nỗi ôm chặt Trương Văn Thanh run rẩy.

Ông bà ngoại cũng bị làm thức giấc, nghe thấy tiếng từ phòng Mỹ Lệ, bà cụ đốt đèn dầu lên.

Ông cụ cầm đèn dầu đi gõ cửa phòng Chu Mỹ Lệ.

"Mỹ Lệ, cháu có chuyện gì vậy? Nhanh mở cửa."

Mặc dù Chu Mỹ Lệ nghe thấy tiếng ông ngoại, nhưng chị ta không có cách nào xuống giường, khuôn mặt hồ ly xấu xi vẫn ở cửa sổ nhìn chị ta.