Cô ngẩn ra, mình rời khỏi thôn Thượng Pha đã mười lăm năm rồi. Nơi đây là nơi cô mười tám tuổi ứng đáp lời kêu gọi của nhà nước đi xuống nông thôn.
Không lẽ mình trọng sinh rồi?
Cô nhìn xung quanh, đây không phải là cái lều cỏ bên sông của thôn Thượng Pha sao?
Trong lòng xúc động, không lẽ là trời thương nên cho cô sống lại một lần nữa?
Nếu thật là như vậy, cô nhất định phải để cho cặp đôi cɧó ©áϊ kia sống không bằng chết, cho chính mình và gia đình báo thù rửa hận.
Đang nghĩ ngợi, thì nghe thấy có người chạy về phía sông, còn có tiếng khóc.
"Chính là ở đó, tôi cùng thanh niên trí thức Hạ đến đây bắt cá, cô ấy không cẩn thận trượt xuống..." Chu Mỹ Lệ khóc nói.
"Nơi này dốc cao trời lại lạnh nước lại sâu. E rằng cứu lên người cũng khó sống." Đội trưởng thôn Thượng Pha Lý Ngọc Điền than thở.
"Đội trưởng, vậy phải làm sao?" Chu Mỹ Lệ tỏ ra rất buồn bã.
"Cũng phải vớt người lên. Mọi người theo tôi xuống nước cứu người." Đội trưởng nói xong cởϊ áσ ra.
Đến được vài người dân trong thôn, không ai do dự cởϊ áσ ra muốn theo đội trưởng xuống nước cứu người.
Chu Mỹ Lệ vội vàng kéo lấy đội trưởng, nếu Hạ Thanh Thanh không chết thì chị ta bận rộn làm gì.
"Đội trưởng, nước lạnh thế. Mọi người như thế này xuống nước rất nguy hiểm. Chúng ta không thể chỉ nghĩ đến cứu thanh niên trí thức Hạ, mà liên lụy đến mạng của mọi người được.
Hay là như thế này đi. Nhìn nước ở đây sâu thế, thanh niên trí thức Hạ chắc chắn là bị nước trôi đi. Đây là đầu nguồn, nếu thanh niên trí thức Hạ thật sự gặp bất trắc, nước sẽ đưa cô ấy xuống thôn Hạ Pha. Chúng ta cứ đi xuống thôn Hạ Pha đợi, không phải là biện pháp tốt hơn sao?"
Lý Ngọc Điền lắc đầu: "Không được, thanh niên trí thức Hạ là thanh niên xuống thôn chúng ta, cô ấy bây giờ gặp chuyện tôi làm đội trưởng nhất định phải cứu cô ấy. Nước trong sông chưa âm độ, không đông chết người."
Vùng ra khỏi tay Chu Mỹ Lệ dẫn theo người dân trong thôn muốn nhảy xuống.
Nghe tiếng nói bên ngoài, cảnh tượng này cô đã từng trải qua.
Là năm đầu tiên cô xuống thôn Thượng Pha, cũng là năm 1974.
Cô không phải trượt xuống, mà là bị Chu Mỹ Lệ đẩy xuống.
Cả người cô yếu ớt, Lý Vệ Quốc giúp cô đi ra khỏi lều cỏ: "Đội trưởng, cháu không sao."
Đội trưởng Lý và mọi người đang muốn nhảy xuống nghe thấy tiếng thì quay lại, liền nhìn thấy hai người Hạ Thanh Thanh ướt sũng mặc áo quân đội và Lý Vệ Quốc.
Mọi người đều hiểu là Lý Vệ Quốc đã cứu thanh niên trí thức Hạ, tất cả đều thở phào, trên mặt lộ ra nụ cười nhẹ nhõm.
Chu Mỹ Lệ nhìn thấy Hạ Thanh Thanh không chết, khoẻ khoắn đứng trước mặt họ, sắc mặt thay đổi.
Rõ ràng chị ta đã đẩy cô xuống, sao lại may mắn bị Lý Vệ Quốc cứu được.
Chị ta sợ Hạ Thanh Thanh vạch trần mình, vội vàng khóc lóc chạy lên ôm lấy cô: "Hạ Thanh Thanh, cô làm tôi sợ chết đi mất. Hu hu..., lúc đó cô rơi xuống tôi còn kéo cô, nhưng không kéo được để cô rơi vào sông. Cảm ơn trời đất cô không có việc gì."
Hạ Thanh Thanh thật ngưỡng mộ kỹ năng diễn của chị ta, kiếp trước chị ta cũng như thế, lúc đó cô còn ngây thơ thiện lương, nghĩ rằng Chu Mỹ Lệ thật sự không cẩn thận nên đã tha thứ cho chị ta. Và không nói ra chuyện chị ta đẩy mình vào nước.
Kiếp này làm sao cô có thể tiếp tục bị chị ta lừa nữa.
Nhìn cái mặt của Chu Mỹ Lệ khiến cô ghét đến tận xương tuỷ.
Quay về phía Chu Mỹ Lệ ra sức tát một cái, dùng hết sức toàn bộ sức lực, đánh cho Chu Mỹ Lệ ngã lảo đảo, té ngã xuống đất.
Chị ta bịt mặt nước mắt tuôn rơi, ngay lập tức cảm thấy trời quay cuồng mặt như là bôi ớt bột giống như lửa nóng nóng đau, theo sau lại trở nên tê liệt.
Nửa ngày mới hồi phục lại, chị ta một tay bịt mặt oan khuất nói: "Thanh niên trí thức Hạ, cô... tại sao cô lại đánh tôi."