Chương 34: La Quyên Tiếp Tục Khıêυ khí©h

A Ly hoàn toàn hiểu ý nghĩ của cô, giải thích: "Lúa mì được ngâm với nước suối thần rồi mới gieo. Nên nó mới lớn nhanh thế."

A Ly giải thích như vậy, Hạ Thanh Thanh cũng không cảm thấy lạ lẫm. Nhưng cô nghĩ lại, hỏi: "Thế hạt giống lúa mì của em là từ đâu ra?"

"Ừ, cái này..." A Li ngập ngừng.

Hạ Thanh Thanh liền hiểu ra: "Em có phải là lấy từ nhà dân không?"

"Wow, chủ nhân thật thông minh. Mỗi nhà em chỉ lấy một ít thôi. Đợi lúa mì thu hoạch xong, em sẽ trả lại cho từng nhà." A Ly duỗi ra cái móng vuốt lông xù.

"Em là một con hồ ly nhỏ rất thành thật và tốt bụng. Có mượn có trả làm rất tốt." Hạ Thanh Thanh khen nó.

A Ly nghe xong vui sướиɠ lắm, đung đưa đầu nói: "Vì em là linh sủng của chủ nhân, ý nghĩ của chủ nhân sẽ ảnh hưởng đến em. Chủ nhân là người tốt bụng và thành thật, nên em mới là hồ ly nhỏ tốt bụng và thành thật."

Phải nói A Ly tâng bốc chủ nhân có một không hai. Cô nghe xong cũng rất vui.

Hạ Thanh Thanh duỗi tay hái một bông lúa mì, đặt bông lúa mì giữa hai bàn tay cọ qua cọ lại, cọ ra hạt lúa mì, rồi dùng miệng thổi đi vỏ lúa.

Hạt lúa mì vàng óng rất căng tròn. Cô cho hết hạt lúa mì trong tay vào miệng.



"Chủ nhân, lúa mì có chín chưa?" A Ly háo hức hỏi với đôi mắt hồ ly tròn xoe.

Hạ Thanh Thanh gật đầu: "Chưa chín hoàn toàn, nhưng sắp rồi."

"Chủ nhân, thật tốt quá, sau này chị sẽ không cần lo ăn uống nữa. Em đợi nó chín rồi sẽ thu hoạch lúa mì này." A Ly vui vẻ nhảy cẫng lên.

"Em có làm được không?"

"Dĩ nhiên là được rồi, A Ly cái gì cũng có thể làm. Nếu không thì làm sao làm linh sủng của chủ nhân?" A Ly nói rất kiêu ngạo.

Hạ Thanh Thanh dĩ nhiên tin tưởng.

Cô rất vui, nhiều lương thực như vậy còn không phải hiến lương thực, đủ cho cô ăn vài năm cũng không hết. Lại không thể mang ra ngoài, chỉ có thể để trong không gian.

"Chủ nhân cứ yên tâm, ăn không hết không sao, bên kia núi có một cái hang núi tự nhiên trong đó rất khô ráo, em đã dọn sạch trong đó rồi, thu hoạch lúa mì xong sẽ để trong hang núi. Chủ nhân có muốn đi qua xem không."

Ý nghĩ của cô ấy lại bị A Ly biết, cười nói: "A Ly thật giỏi. Dẫn chị đi xem."

A Ly cười nói được, hai người lập tức đến hang núi.

Hang núi thật sự rất to trong đó rất rộng. Nói chuyện còn có tiếng vang.



"Đây thật sự là một nơi tốt, có chuột không?"

"Dĩ nhiên là có rồi, nhưng chủ nhân không cần lo chúng sẽ đến ăn trộm lương thực, miệng hang có cấm chế cản trở chúng không vào được. Trong núi còn có chim bay thú chạy, chúng đều ở sâu trong núi thường không ra. Dù ra đi chăng nữa vì có em ở đây chúng không dám tấn công chủ nhân. Nói chung, chỉ cần là ở đây có gì, chủ nhân chỉ cần muốn. A Ly đều có thể làm cho chủ nhân hài lòng."

Hạ Thanh Thanh lâu lắm mới ăn được thịt, A Ly nói đến những cái này trong lòng cô rung động.

Vừa muốn bảo nó bắt vài con gà rừng, lại nghe tiếng Hồ Hiểu Mai gọi cô.

Cô ngay lập tức ra khỏi không gian, ngồi ở trên giường.

Hồ Hiểu Mai đúng lúc kéo rèm giường của cô. Cô giả vờ mới tỉnh giấc.

"Thanh Thanh, mau dậy đi làm đi."

Hạ Thanh Thanh từ trên giường đi xuống, đi ra sân lấy cái bầu nước từ trong thùng lấy nước súc miệng.

Nghe tiếng giễu cợt ởsau lưng.

"Hạ Thanh Thanh, trái tim cô đủ to đấy, đã cháy mông rồi vẫn có tâm trạng trở lại ngủ một giấc. Bây giờ một giờ trưa còn năm tiếng nữa cô thua chắc rồi. Chiều nay có kịch hay xem này, ha ha ha." La Quyên chịu không được niềm vui trong lòng cười ra.