"À? Còn có chuyện này? Đây là sao vậy?" Trà Hoa càng thêm tò mò.
"Hôm nay chị với Hạ Thanh Thanh đi sông lấy cá, cô ta không may trượt chân. Chị không biết bơi, liền đi tìm đại đội trưởng đến cứu cô ta. Quay lại thì cô ta đã được anh trai em cứu được.
Đáng ghét nhất là, Hạ Thanh Thanh lại tố cáo với đại đội trưởng là chị đẩy cô ta xuống. Còn đánh mặt chị sưng lên. Còn vu cáo mối quan hệ của chị và Trương Văn Thanh nữa, em xem có tức không. Người như cô ya nếu bị anh trai em lấy về, gia đình các em chẳng có ngày nào sống yên ổn."
Chị ta nói xong tháo khăn quàng xuống để lộ ra khuôn mặt sưng đỏ.
Trà Hoa nhìn thấy mặt chị ta thì giật mình, "Trời ơi! Người này quá xấu xa rồi. Làm sao có thể không biết xấu hổ? Em sẽ không để anh trai lấy cô ta. Không nói chuyện với chị nữa, em đi về phải nói chuyện này cho mẹ biết." Nói xong tức giận đi mất.
Chu Mỹ Lệ mặt hiện ra nụ cười mãn nguyện.
Bây giờ chị ta không cần làm gì, chỉ cần chờ xem kết quả thôi. Chị ta không tin một gia đình không đồng ý, xem cái loại Hạ Thanh Thanh làm sao có thể đi với Lý Vệ Quốc.
...
Trà Hoa chạy chậm về nhà.
Mẹ Thuý Bình nhìn thấy chị ta tức giận, ngăn lại hỏi: "Trà Hoa, không phải con đi chọn kiểu giày cho Mỹ Lệ sao? Sao về nhanh thế? Nó làm con giận à?"
Trà Hoa liếc mắt sang phòng của anh trai mình: "Anh ấy đâu?"
"Anh trai con không ở nhà, còn tìm nó làm gì?" Thuý Bình rất hoài nghi.
Chị ta kéo mẹ mình vào phòng, nhỏ giọng nói: "Con nghe Mỹ Lệ nói, anh trai với thanh niên trí thức Hạ Thanh Thanh có quan hệ rồi."
"À? Thật hay giả?" Thuý Bình rất ngạc nhiên.
"Dĩ nhiên là thật rồi?"
"Đây là chuyện tốt mà? Sao con lại giận?" Thuý Bình không hiểu.
Trà Hoa nghe mẹ nói thế, tức giận đạp chân.
Chị ta kéo mẹ vào phòng.
Thuý Bình không hiểu, hỏi: "Con này? Chuyện gì vậy?"
"Mẹ, mẹ và cha đừng đồng ý anh trai con có quan hệ với Hạ Thanh Thanh."
"Tại sao?"
"Cái loại thanh niên trí thức Hạ Thanh Thanh là người xấu, cô ta tự té xuống nước lại vu cáo Mỹ Lệ đẩy cô ta xuống, còn đánh mặt Mỹ Lệ sưng lên. Người như cô ta nếu bị anh trai lấy về, chúng ta còn có ngày nào sống yên ổn không. Cô ta lại là người thành phố, sau này chắc chắn muốn về thành phố. Cô ta dẫn anh trai đi, nhà mình ai kiếm tiền? Ai nuôi các người?”
Thuý Bình nghe xong thấy rất có lý. Bây giờ nhà mình người lao động chính là Lý Vệ Quốc, nếu anh kết hôn có vợ rồi, kiếm tiền chắc chắn không thể lại cho mình.
Thanh niên trí thức đều là người có văn hóa nhiều mưu mô, chắc chắn cũng không dễ bắt bẻ. Chỉ vì điểm này, bà ta cũng không thể đồng ý.
“Con nói đúng, mẹ không nghĩ đến điểm này. Con đừng giận nữa, đợi cha con về rồi mẹ sẽ nói với ông ấy.”
Trà Hoa nghe mẹ nói thế, trong lòng thoải mái hơn.
Lý Đại Sơn hừng hực cười nhỏ từ bên ngoài trở về.
Ông ta ở ngoài nghe được chuyện con trai mình với Hạ Thanh Thanh. Con trai nói với ông ta rằng có người yêu rồi, không ngờ lại là một cô gái tri thức.
Cô gái đó làm việc ở đại đội, mỗi ngày ông ta đều có thể nhìn thấy. Là một cô gái rất dịu dàng, lại còn rất lễ phép.
Nếu sau này cô gái đó có thể làm con dâu của mình, ông ta rất hãnh diện.
Thúy Bình ở phòng bếp đốt lửa nấu cơm.
Nghĩ cách làm sao nói với Đại Sơn về việc này.