Trương Văn Thanh lấy tay vỗ vào cái mông chị ta một cái, anh ta nói: “Anh đương nhiên tin tưởng em, chỉ muốn em nghe lời không gây phiền phức cho anh, chúng ta có thể sẽ giống như trước kia. Được rồi, ban ngày ở trong phòng em lâu như vậy, ảnh hưởng không tốt. Chuyện này em mau chóng xử lý đi, anh đi về trước.”
Chu Mỹ Lệ không thể làm gì khác là buông Trương Văn Thanh ra, đưa anh ta ra cửa.
Nhìn Trương Văn Thanh đi xa, Chu Mỹ Lệ mới thở ra một hơi.
…
Lý Vệ Quốc về đến nhà.
Nhà anh có tất cả sáu người, có một người bà nội hơn sáu mươi tuổi và người cha gần năm mươi tuổi.
Một người mẹ kế hơn bốn mươi tuổi một chút. Người mẹ kế mang theo một đứa con gái riêng tên Trà Hoa. Năm nay mười tám tuổi.
Về sau người cha cùng mẹ kế sinh ra người em trai, tên là Lý Hưởng. Năm nay mới mười tuổi.
Trước khi Lý Vệ Quốc xuất ngũ, mỗi tháng có tiền trợ cấp gửi về nhà, cuộc sống trong nhà coi như là tương đối tốt ở trong thôn.
Sau đó trong lúc huấn luyện, anh đã phạm sai lầm rơi từ trên cao xuống và bị thương ở thắt lưng. Nửa năm nằm trong bệnh viện bộ đội.
Tuy rằng vết thương trên người được chưa thật tốt, nhưng không thể tiếp tục huấn luyện được nữa. Cuối cùng chỉ có thể lựa chọn xuất ngũ.
Về quê hương của anh là thôn Thượng Pha.
Cha anh ngồi trong sân, trong miệng ngậm lấy tẩu thuốc lá khô, nghi ngờ hỏi anh: “Con đi lên thị trấn, làm sao lại bị ướt. Rơi xuống sông hả?”
Ban nãy Lý Vệ Quốc ở bên Hạ Thanh Thanh, bởi vì khẩn trương hưng phấn nên không cảm thấy lạnh. Lúc rời đi điểm thanh niên trí thức, mới phát giác toàn thân lạnh đến thấu xương.
“Vâng, con đi thay quần áo trước.” Anh bước vào phòng.
Trong nhà có tổng cộng ba căn phòng, là mái ngói tường đất. Được sửa chữa với phí xuất ngũ của anh.
Ngôi nhà của gia đình quá đổ nát, vừa đến trời mưa, xung quanh phòng sẽ bị mưa dột.
Anh lấy hết cả phí xuất ngũ ra, giúp gia đình anh thay thế nhà cỏ bằng nhà mái ngói.
Còn tiện thể xây thêm một căn phòng nhỏ, kéo cả bức tường sân lên.
Căn phòng bên trái là nơi cha và mẹ kế cùng em trai Lý Hưởng ở, căn phòng bên phải là nơi bà nội và em gái Trà Hoa ở.
Anh ở trong căn phòng nhỏ bên cạnh.
Thay xong quần áo ra ngoài, cầm quần áo ướt để trong chậu, mang đến chỗ bể nước giặt quần áo.
"Để ở trong chậu, đợi mẹ con về giặt." Cha Lý Đại Sơn vừa hút điếu cày vừa nói.
"Không sao, con tự giặt được." Lý Vệ Quốc giặt rất khéo.
"Con này, phải tìm một người vợ rồi, tuổi con cũng không nhỏ nữa. Có vợ rồi còn có thể giúp con giặt quần áo."
Nói đến từ hai chữ người vợ, Lý Vệ Quốc liền nghĩ đến Hạ Thanh Thanh. Môi cũng không kìm được cười.
Lý Đại Sơn nhìn thấy con trai mỉm cười, tưởng rằng con trai đã có ý định này, "Nếu con đã suy nghĩ xong, cha sẽ tìm người mai mối cho con."
"Không cần tìm người mai mối, con sẽ tự tìm." Lý Vệ Quốc từ chối.
"con suốt ngày nói thế, chưa thấy con tìm."
Lý Vệ Quốc treo quần áo lên dây, nói với cha mình: "Con đã có người mình thích rồi, đợi thời gian thích hợp con sẽ dẫn về gặp mọi người."
Lý Đại Sơn ngừng hút điếu cày: "Lời con nói là thật?"
Lý Vệ Quốc gật đầu.
"Bà nội nếu biết được chắc sẽ rất vui. Con mau đi thông báo tin này cho bà biết đi." Ông Lý nói.
Lý Vệ Quốc vào căn phòng của bà nội, bà nội mắc bệnh phong thấp nặng. Khớp xương của bốn chi đau nhức không chịu được, chẳng thể đi lại được.
Bây giờ chủ yếu là nằm trên giường, hoặc ngồi trên giường. Đã hai ba năm không xuống đất đi lại được.