- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Trọng Sinh 1988: Em Gái Ruột Của Nam Chính Truyện Niên Đại
- Chương 38:
Trọng Sinh 1988: Em Gái Ruột Của Nam Chính Truyện Niên Đại
Chương 38:
Lâm Tiếu bất đắc dĩ rời khỏi ghế sô-pha, cô đã hiểu, lần trước Tây Du Ký chiếu đến tập Trư Bát Giới vào hang nhện, mẹ cũng kêu Lâm Tiếu đi rót nước giống thế này. Thật ra lúc mẹ không ở nhà, Lâm Tiếu đã xem tập đó nhiều lần rồi, không phải là Trư Bát Giới và đám nhện tinh chơi trốn tìm sao? Cái này có gì mà không thể xem. Những người lớn đều là sợ trái lo phải, không cho trẻ con hiểu biết cái gì.
Tranh thủ khi Lâm Tiếu đi vào phòng bếp rót nước, Lâm Dược Phi lời ít mà ý nhiều đã nói xong. Ông chủ thiếu nợ có da mặt cực kỳ dày, Lâm Dược Phi đi theo nhưng ông ta không hề sợ hãi, cực kỳ phách lối nói với Lâm Dược Phi rằng: “Dù sao cậu cũng không dám đυ.ng vào tôi, cậu đυ.ng vào tôi tôi sẽ báo công an. Công an ở đây tôi đều rất quen biết. Trước kia có bốn người vạm vỡ đi theo tôi, một người cao to bằng hai người cậu, chẳng phải vẫn ủ rũ mà bước đi.”
Nhưng mà chuyện bốn người vạm vỡ có hình thể bằng tám Lâm Dược Phi không làm được, Lâm Dược Phi đã nhanh chóng làm được.
Lâm Dược Phi đòi nợ mỗi ngày, nhìn con gái trong nhà ông chủ thiếu nợ mỗi ngày.
Lâm Dược Phi rất đẹp, ngũ quan sâu hoắm, mày kiếm mắt sáng. Dáng vẻ phóng đãng không bị trói buộc lúc đòi nợ là điệu bộ có thể khiến tim thiếu nữ rung rinh nhất.
Ánh mắt con gái trong nhà ông chủ thiếu nợ nhìn Lâm Dược Phi càng ngày càng khác lạ.
Ông ta thế thấy thế liền hãi hùng khiếp vía, con gái nhà mình tỉ mỉ bồi dưỡng không thể dính líu gì tới tên côn đồ tuổi còn trẻ như vậy đã bỏ học đòi nợ như Lâm Dược Phi.
“Cậu đừng quay lại đây nữa!”
Lâm Dược Phi nghe ra lần này giọng điệu giận dữ mắng mỏ của ông chủ đã khác, từ điềm tĩnh biến thành tâm hoảng ý loạn.
Lâm Dược Phi khoanh tay nghiêng người tựa bên tường, lông mày nhướng lên nở một nụ cười quỷ quyệt đẹp trai, bảo: "Chỉ cần ông chủ Vương trả tiền lại đầy đủ thì tôi cam đoan ông sẽ không còn gặp lại tôi."
Ánh mắt ông chủ Vương dừng lại trên mặt Lâm Dược Phi, nghiến răng ken két, con gái nhà mình nuôi, Lâm Dược Phi có bộ dạng thế này ngày nào cũng tới, thời gian dài thật sự sẽ xảy ra chuyện.
Phạm vi đi theo ông chủ, chuyện xưa về bọn lừa đảo nghe nhiều rồi. Những bọn lừa đảo tô son trét phấn có thể lừa gia quyến ông chủ một lòng một dạ, huống chi tướng mạo Lâm Dược Phi là kiểu ngàn dặm mới tìm được một. Không tới mấy ngày, ông Vương đã thanh toán xong khoản tiền thiếu hơn nửa năm.
Ông Lương công ty xây dựng cầm trên tay tiền nợ vừa mừng vừa sợ, lập tức coi Lâm Dược Phi là nhân tài hiếm có. Đám công nhân xây dựng nhận được tiền lương nghe nói số tiền kia là ai đòi về được đều ngạc nhiên vì không nghĩ tới công nhân lao động phổ thông làm việc nặng lúc trước vậy mà có thể làm nên đại sự thế này.
Lâm Dược Phi lại đến công trường, đám công nhân biết tên anh hay không biết tên anh đều đối xử với Lâm Dược Phi cực kỳ nhiệt tình, dâng thuốc lá, mua nước ngọt, xưng huynh gọi đệ với anh.
Ông chủ Lương công ty xây dựng muốn giữ Lâm Dược Phi ở bên người, Lâm Dược Phi nói phải suy nghĩ một chút.
Ông chủ Lương nghe nói Lâm Dược Phi muốn học lái xe, lập tức tỏ vẻ tiền học lái xe là ông ấy bỏ ra, xe của mình nhưng không chạy mà vội vã đưa cho Lâm Dược Phi luyện tập.
"Chỗ tôi cũng thiếu nhân tài biết lái xe, cậu học xong tới đây làm, tiền lương tôi cho cậu cam đoan không ít hơn tài xế taxi.”
Lữ Tú Anh nghe thấy lời Lâm Dược Phi nói, cảm thấy mình giống như đang nằm mơ. Chắc không phải là Lâm Dược Phi đang bịa chuyện lừa mình chứ? Tại sao từ khi nào Lâm Dược Phi đã từ tên côn đồ không có việc gì đã làm thành công đại sự như đòi nợ, ông chủ muốn cướp lấy anh, công nhân đều cảm ơn anh.
"Công ty xây dựng của ông chủ Lương là tư nhân nhỉ?” Lữ Tú Anh hỏi.
Lâm Dược Phi gật đầu, đáp: "Đương nhiên là tư nhân, chính là công ty của ông chủ Lương."
Lữ Tú Anh lắc đầu, không thể làm công ty tư nhân, xí nghiệp nhà nước lớn như xưởng dệt bông mới là cần câu cơm bền vững.
Song, Lữ Tú Anh vẫn tò mò hỏi: “Một tháng ông chủ Lương cho con bao nhiêu tiền lương?"
Lâm Dược Phi: "Một nghìn đồng trở lên."
“Sh…”
Lữ Tú Anh hít một hơi.
Lâm Tiếu nhìn mẹ, lại nhìn anh trai, hỏi: "Một nghìn đồng là bao nhiêu?”
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Trọng Sinh 1988: Em Gái Ruột Của Nam Chính Truyện Niên Đại
- Chương 38: