Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Trọng Sinh 1988: Em Gái Ruột Của Nam Chính Truyện Niên Đại

Chương 37:

« Chương TrướcChương Tiếp »
Lâm Tiếu theo mẹ ngồi, vểnh tai nghe anh giải thích.

"Tháng trước con đạp xe đi qua ký túc xá đường sắt đang xây dựng, nhìn thấy công trường đang tuyển công nhân, dù sao con ở nhà cũng rảnh rỗi không chuyện gì làm nên đi làm việc kiếm ít tiền lẻ "

"Cái gì! Con làm việc ở công trường!" Lữ Tú Anh đã nóng ruột rồi.

Mẹ luyện được giọng oang oang trong xưởng dệt làm chấn động lỗ tai Lâm Tiếu đau. Cô xoa xoa lỗ tai, lén nhích mông đi.

Hầy, ngồi xa mẹ ra một chút.

"Con đi công trường kiếm tiền làm gì! Mua thuốc lá, mua rượu hay làm người coi tiền như rác mời người ta ăn cơm. Chắc con nợ tiền người ta rồi chứ gì!”

Lâm Dược Phi vội vàng cam đoan: "Không có, không có, không có!"

"Tiền con kiếm được con đều để dành." Lâm Dược Phi đi về phòng của mình, kéo ngăn kéo ra, cầm ra một xấp tiền hơi mỏng được giấy trắng bao lại, đưa cho Lữ Tú Anh.

Lữ Tú Anh mở giấy trắng ra, hít sâu một hơi.

Xấp tiền này tuy mỏng nhưng tất cả đều là tờ tiền có giá trị lớn là một trăm đồng.

Trên tờ tiền một trăm đồng màu xanh xám mới phát hành in ảnh chân dung bốn vị lãnh tụ, Lữ Tú Anh lập tức bận rộn đếm từng tờ: "Một, hai, ba,… hai mươi tờ."

"Hai nghìn đồng!”

Lữ Tú Anh tựa lên ghế salon thở không ra hơi, bây giờ tiền lương công nhân xưởng dệt bông một tháng hơn một trăm đồng. Đây đã được xem là cao rồi, vợ chồng công nhân viên đã đủ sống cuộc sống no đủ, ăn mặc trong nhà hoàn toàn không lo. Giống như tiền lương một mình Lữ Tú Anh kiếm đã đủ nuôi hai đứa trẻ, tuy rằng khó khăn một chút nhưng vẫn miễn cưỡng đủ.

Một xấp tiền mà Lâm Dược Phi lấy ra tương đương tiền lương hơn một năm của Lữ Tú Anh.

"Tiền này thật sự là con kiếm được chứ không phải trộm cướp?!"

Nghĩ đến những chuyện trước kia Lâm Dược Phi làm, Lữ Tú Anh không thể tin nổi.

Lâm Dược Phi cầm chặt tay mẹ, bảo: "Mẹ, mẹ yên tâm, đây là tiền thù lao mà con đòi được nợ, ông chủ đội xây dựng trả cho con."

"Con đòi về hơn một trăm ngàn kia giúp ông ấy mà, hai nghìn đồng này là con đáng được.”

Ngay từ đầu, lúc Lâm Dược Phi làm công nhân lao động phổ thông trong công trường chỉ làm những việc tốn thể lực, sau khi biết được cơ hội đòi nợ này lập tức xung phong nhận việc mà đi làm. Ông chủ không ôm hy vọng mà để anh đi thử một lần, không nghĩ tới Lâm Dược Phi thật sự đã đòi được tiền về.

Ông chủ thở phào một hơi, lập tức cầm lấy tiền đã đòi về được phát lương đã khất cho nhóm công nhân xây dựng.

Lâm Dược Phi có bản lĩnh này, nghiễm nhiên ông chủ sẽ không để anh tiếp tục làm công nhân lao động phổ thông trong công trường nữa.

Lâm Dược Phi cũng chỉ là ngộ biến tùng quyền khi làm việc trong công trình mà thôi, khi còn trẻ khỏe mạnh cường tráng có tay có chân thì anh không làm được chuyện rảnh rỗi ở trong nhà để mẹ già nuôi mình, dù là đi công trường làm việc nặng nhọc thì vẫn tốt hơn ở không. Lúc đầu Lâm Dược Phi chỉ định vừa tích lũy khoản tiền đầu tiên, vừa tìm kiếm cơ hội kiếm tiền. Không nghĩ tới cơ hội đã rơi trúng đầu mình, giúp ông chủ đòi nợ một lần, hai nghìn đồng đã tới tay.

Lữ Tú Anh nghe thế chỉ thấy chóng mặt: "Vậy con làm thế nào mà đòi được số tiền mà người khác không đòi được?”

Lữ Tú Anh vẫn lo lắng anh sẽ dùng thủ đoạn liều mạng không nghĩ tới hậu quả.

Lâm Dược Phi nhìn thoáng qua em gái, tiến đến bên tai Lữ Tú Anh nhẹ nói: "Con đi theo ông chủ thiếu nợ, ông ta đi đến công ty thì con đi theo, ông ta đi xã giao con đi theo, ông ta về nhà con cũng đi theo "

Thân thể nho nhỏ của Lâm Tiếu áp sát nghe ngóng.

Anh đang nói cái gì với mẹ? Vì sao bỗng dưng không cho cô nghe nữa thế?

Lữ Tú Anh đang cảm thấy quái lạ tại sao Lâm Dược Phi phải tiến đến bên tai bà nói thầm, chợt nghe Lâm Dược Phi nói:"Trong nhà ông chủ có đứa con gái, năm nay cũng mười tám tuổi."

Lữ Tú Anh lập tức cười với Lâm Tiếu, bảo: "Tiếu ơi, con đi vô phòng bếp giúp mẹ rót ly nước đã để nguội rồi đi.”