Chương 33:

Cho đến nay, Lâm Dược Phi vẫn chưa tìm thấy bất kỳ bằng chứng nào khác ngoại trừ việc Lâm Tiếu đã tính đúng tổng số tôm khi câu tôm ngày hôm nay.

Mặc dù bây giờ em gái không bẻ ngón tay để cộng và trừ, nhưng em ấy vẫn nhìn trộm bảng cửu chương để làm phép nhân.

Có lẽ kiếp trước em gái anh trở thành huấn luyện viên huy chương vàng, không phải vì tài năng mà là vì chăm chỉ.

Lữ Tú Anh làm một nồi tôm càng kho tộ lớn, mợ Hứa Diễm Phương, người nói trong làng không ai ăn lại là người ăn nhanh và nhiều nhất, vỏ tôm hùm nhanh chóng chất thành ngọn đồi trước mặt bà ta.

Lý Vân Châu liếc nhìn Hứa Diễm Phương, gắp hai đũa cho Lữ Văn Kiến, rồi gắp hai đũa cho Lâm Tiếu.

Lâm Tiếu lần đầu tiên ăn tôm càng, Lâm Dược Phi ở bên cạnh dạy cô: “Đầu tiên em phải bỏ đầu tôm trước.”

Lâm Tiếu làm theo lời anh trai, ngón tay vừa nắm vào đầu con tôm, cô đã hít một hơi khí lạnh vì đau.

“Làm sao vậy, cắt vào tay sao?” Lữ Tú Anh nắm lấy tay Lâm Tiếu nhìn một chút, phát hiện thứ cắt phải tay cô không phải vỏ tôm, mà là một cái gai gỗ cắm vào ngón tay của cô.

Lâm Tiếu rửa tay, ngoan ngoãn giơ tay lên, đợi mẹ cô lấy gai ra cho cô.

Bà đốt cây kim trên ngọn lửa, Lâm Tiếu không dám nhìn, nhắm chặt mắt lại. Sau đó, tay cô bị mẹ nắm chặt, Lâm Tiếu không dám cử động, cô cảm thấy mẹ siết chặt ngón tay mình, còn có cảm giác hơi đau, chạy dọc từ ngón trỏ đến ngón giữa, rồi từ giữa ngón tay vào lòng bàn tay.

“Mẹ, mẹ xong chưa?” Lâm Tiếu không nhịn được hỏi.

Lữ Tú Anh: “Xong ngay đây.”

“Được rồi, mở mắt ra.” Sau khi Lữ Tú Anh kiểm tra đôi bàn tay trắng nõn và mềm mại của Lâm Tiếu, bà cắm kim vào cuộn chỉ, đi tìm Lâm Dược Phi hỏi tội.

“Lâm Dược Phi, con dẫn em gái con đi làm cái gì mà cả hai tay có sáu cái gai?”

Lâm Tiếu há hốc mồm khi nghe những lời mẹ nói, đột nhiên cảm thấy trên cả hai tay chỗ nào cũng đau.

Cô nghĩ mình chỉ có một cái gai, nhưng lại có tới sáu cái gai.

Sau khi nghiên cứu, những chiếc gai gỗ trong tay Lâm Tiếu đều bị mắc kẹt từ cành cây mà Lâm Dược Phi đã bẻ để làm cần câu, ở bên ngoài mải chơi nên vẫn không phát hiện.

Lâm Dược Phi cảm thấy oan uổng: “Trên nhánh cây đó không có gai.” Anh không mù, hơn nữa là cả anh và Lữ Văn Kiến đều cầm cùng một nhánh cây, cả hai đều không bị gai đâm vào tay.

Lữ Tú Anh lườm Lâm Dược Phi: “Làn da mềm mại của em gái con có giống con da dày thịt thô không?”

Lữ Tú Anh cảnh cáo Lâm Dược Phi: “Sau này đừng để con bé chạm vào đồ gỗ.”

Lữ Tú Anh đã lấy một ví dụ cho Lâm Dược Phi. Trước đây, một người hàng xóm cũ trong nhà máy đã nhờ Lâm Tiếu giúp cô ấy khiêng một con ngựa gỗ. Con ngựa gỗ được bà ngoại cầm ngồi lên mỗi ngày, nhưng Lâm Tiếu chỉ nhấc nó lên một lần, cả hai tay cô đã đầy gai gỗ nhỏ.

Theo lệnh của Lữ Tú Anh, Lâm Dược Phi lần lượt bóc vỏ cho Lâm Tiếu.

Lần đầu tiên trong đời Lâm Tiếu ăn tôm càng, vì vậy cô đã nâng cấp thành bát cơm tôm hùm, hoàn toàn không phải tự mình làm. Cô nhìn anh trai đặt một lớp tôm càng dày lên cơm, ôm cánh tay chỉ đạo: “Anh hai, chan một ít canh lên đi.”

Lâm Dược Phi lườm Lâm Tiếu: “Em không thể bóc tôm chứ không phải không thể cầm thìa.”

Lâm Tiếu thè lưỡi, cầm thìa múc vài thìa canh tôm om, trộn tôm, cơm và canh với nhau. Cô xúc một muỗng đầy cho vào miệng, mắt mở to như mắt mèo: “Ngon lắm.”

Lữ Tú Anh chỉ được nghỉ ba ngày, Lâm Tiếu ở lại quê hai đêm, lên xe buýt về nhà với vết muỗi đốt khắp chân.

Tối hôm qua, trước khi đi ngủ, Lữ Tú Anh đã phát hiện ra khi bà để Lâm Tiếu đứng trong bồn tắm kỳ cọ. Trước khi đi ngủ, bà lại mắng Lâm Dược Phi một trận.

Lâm Dược Phi: “Em thật yếu ớt, về sau anh sẽ không bao giờ mang em đi chơi nữa.”

Anh chỉ muốn đưa em gái đi trải nghiệm tuổi thơ ở vùng quê gần gũi với thiên nhiên, nhưng không ngờ hết bị gai gỗ đâm lại đến bị muỗi đốt.

Lâm Tiếu có chút xoắn xuýt, có chút sợ hãi khi bị gai đâm, muỗi đốt rất ngứa, nhưng cô cũng cảm thấy rất vui khi bắt ếch và bắt tôm hùm.

“Mẹ, tôm càng ăn ngon như vậy, chẳng lẽ trong thôn không ai ăn sao?” Nghĩ đến lời nói của mợ, Lâm Tiếu cảm thấy khó hiểu.

“Cũng có ăn, nhưng không thường xuyên.”

Lâm Dược Phi lắc đầu. Về sau, sẽ không có chuyện tốt dễ dàng bắt được nửa thùng tôm càng bên sông, tôm càng đều là nuôi, giá cả đều hơn mười đồng một con.

Lâm Tiếu vừa ngồi lên xe buýt về nhà, cô lại nhớ bà ngoại mình. Cô nép vào lòng mẹ, bàn tay nhỏ bé cầm một miếng vỏ cam xanh, khi cảm thấy chóng mặt, cô bé xoa vỏ cam, đưa lên mũi hít hà.

“Mẹ, tại sao bà ngoại không về nhà cùng với chúng ta? Tại sao bà ngoại không ở nhà chúng ta nữa?” Lâm Tiếu ỉu xìu hỏi.

Lữ Tú Anh: “Trước kia bà ngoại vì tiện chăm chăm sóc con. Nhưng bây giờ con học tiểu học rồi, không cần bà ngoại chăm sóc nữa, cho nên bà ngoại sẽ về nhà.”

Lâm Tiếu nói: “Vậy thì cậu ở nhà cũng không có con cần chăm sóc. Chị họ và anh họ đều lớn hơn con, tại sao bà ngoại lại sống ở nhà cậu?”

“Tại sao bà ngoại chỉ sống trong nhà của chúng ta khi bà cần chăm sóc con?”

“Con không cần bà ngoại chăm sóc nữa, để con chăm sóc bà ngoại.”

Lữ Tú Anh cảm thấy chua xót, chạm vào đỉnh đầu của Lâm Tiếu: “Bà của con thích sống ở nông thôn, có sân nhỏ của riêng mình, nơi bà trồng rau và nuôi gà.”

“Truyền thống là sống với con trai, trong nhà có con trai đều sẽ sống chung với gia đình con trai.” Lữ Tú Anh nói.

Đầu nhỏ của Lâm Tiếu chui ra khỏi ngực mẹ: “Vậy sau này mẹ cũng muốn đi theo anh hai sao?”

“Còn con thì sao, con phải tách khỏi mẹ sao?” Lâm Tiếu lo lắng hỏi.

Lâm Tiếu cảnh giác nhìn về phía anh trai mình, cảm thấy trên trán anh có bốn chữ lớn “cái tên trộm mẹ”.