Chương 2

Trong xưởng mọi người truyền dịch cơ bản đều như vậy, tìm bác sĩ hộ sĩ mình quen biết kê thuốc rồi lấy về nhà truyền dịch, nằm ở trên giường nhà mình thoải mái hơn nằm ở trên băng ghế cứng ngắc của bệnh viện nhiều, rút kim ra cũng không khó.

Lữ Tú Anh nhìn thấy Lâm Dược Phi mở to hai mắt, dáng vẻ rất có tinh thần, hỏi: “Còn muốn ngủ không?”close

Lâm Dược Phi lắc đầu.

Lữ Tú Anh đứng lên, nếu Lâm Dược Phi đã tỉnh, bà cũng không cần canh giữ ở bên cạnh, sợ cánh tay anh lộn xộn mà kim tiêm xê dịch lung tung.

“Tiếu Tiếu! Tiếu Tiếu!” Lữ Tú Anh gọi Lâm Tiếu qua, “Con ở phòng anh trai làm bài tập, trông anh trai nhé. Nếu nó ngủ tiếp thì con kêu mẹ.”

Lâm Tiếu ngoan ngoãn gật đầu, đem bài tập hè, bút chì và cục tẩy của mình lại đây, ở trên bàn sách trong phòng anh trai làm bài tập.

Đợt nghỉ hè này, Lâm Tiếu từ lớp một lên lớp hai, toàn bộ bài tập chỉ có một quyển bài tập hè bên ngoài xanh xanh đỏ đỏ, bên trong in đen trắng, một nửa là toán học, một nửa là văn học.

Gặp bài cần nối hình, Lâm Tiếu chạy về bàn đọc sách của mình lấy thước kẻ.

“Một con thiên nga, một bãi cỏ.” Hai cái này Lâm Tiếu nối không chút do dự, sau đó cô do dự.

“Một bao cỏ? Một nắm gạo?”

“Hay là một bao gạo, một nắm cỏ?”

Lâm Tiếu cắn đầu bút chì, phân vân không chắc.

Lữ Tú Anh bảo con gái trông chừng con trai cả, mình đi giặt quần áo chà giày.

Xưởng dệt được chia làm ba ca, Lữ Tú Anh làm bảy ngày ca sáng, bảy ngày ca chiều và bảy ngày ca đêm… cứ thế tuần hoàn.

Ca sáng từ 8 giờ sáng đến 4 giờ chiều, ca chiều từ 4 giờ chiều đến 0 giờ đêm, ca đêm từ 0 giờ đến 8 giờ sáng ngày hôm sau.



Tối hôm qua, Lữ Tú Anh đi làm ca đêm, sáng sớm hôm nay về nhà, Lâm Dược Phi ở trong phòng nằm ngáy o o.

Lâm Dược Phi không ra gì như thế, Lữ Tú Anh đã thành thói quen.

Lâm Dược Phi năm nay 18 tuổi, sau khi tốt nghiệp cấp hai không thi đậu cấp ba, ở nhà ăn không ngồi rồi đã hai năm. Gần đây cùng đám bạn xấu đánh bài uống rượu đến đêm khuya, sau đó ngủ cả buổi sáng.

Cũng may ngày tháng như vậy sắp kết thúc rồi, bởi vì xưởng dệt trống một chỗ làm, Lữ Tú Anh đợi hai năm, rốt cuộc cũng đợi được một chỗ làm việc, để Lâm Dược Phi cũng có thể vào xưởng làm việc, có công việc cố định.

Lâm Dược Phi sắp phải vào xưởng làm việc, mấy ngày thoải mái cuối cùng, Lữ Tú Anh cũng không quản thúc anh gắt gao nữa.

Hôm nay làm xong cơm trưa, Lâm Dược Phi còn chưa thức dậy, Lữ Tú Anh một chân đá văng cửa phòng của anh, lúc này mới phát hiện Lâm Dược Phi đang sốt cao, vội vàng đến bệnh viện công nhân viên chức tìm dì Đỗ.

Lần này Lâm Dược Phi lên sốt cao, cả người nóng đến mơ hồ, tỉnh lại còn hỏi có phải mình đang nằm mơ hay không, ánh mắt cứ ngơ ngơ ngác ngác.

Truyền dịch xong, Lữ Tú Anh rốt cuộc cũng yên tâm.

Một bình chất lỏng to như vậy truyền vào người, không đợi tác dụng của thuốc phát huy, tác dụng vật lý là hạ nhiệt độ trước, nhiệt độ cơ thể cuối cùng cũng hạ xuống một chút.

“Rầm rầm ——” Lữ Tú Anh mở vòi nước ở mức lớn nhất, dùng sức giặt ga trải giường.

Lữ Tú Anh có chút thói ở sạch, thời gian sau khi tan làm gần như cống hiến hết cho việc nhà. Dưới tình huống làm việc luân phiên ba ca ở xưởng dệt, một người nuôi hai đứa nhỏ, quần áo giày dép của cả nhà vĩnh viễn đều sạch sẽ, khăn trải giường áo gối một tuần thay một lần.

Lữ Tú Anh thỉnh thoảng dói một tiếng vào trong phòng: “Tiếu Tiếu, anh trai con không ngủ chứ?”

Lâm Tiếu quay đầu anh trai nằm trên giường một cái, anh trai còn đang trợn mắt, cô lớn tiếng đáp lời mẹ: “Không ngủ!”

“Tiếu Tiếu, lấy tấm lịch lại đây cho anh.”

Lâm Tiếu hoảng sợ, giọng của anh trai làm sao lại khàn như vậy?

Lâm Tiếu buông bút chì xuống, chạy đến bên cạnh bàn, đưa tấm lịch cho anh trai.



Anh trai nhìn chằm chằm tấm lịch, cả người như là bị Tôn Ngộ Không thi triển Định Thân Thuật.

Lâm Tiếu kỳ quái mà thò đầu nhìn, tấm lịch lớn chừng bàn tay, mặt trên in lịch âm và lịch dương, phía dưới là một câu chuyện cười.

Cộng lại không có mấy chữ, sao anh trai đọc mãi vậy?

“Tấm lịch này…… Là xé đến hôm nay sao?” Anh trai dùng thanh âm khàn khàn hỏi.

“Đúng vậy.” Lâm Tiếu gật đầu.

Một năm có 365 ngày, tổng cộng 365 tờ lịch in trên tờ giấy mỏng thô ráp đóng thành một xấp, chính là tấm lịch. Qua một ngày xé một tờ, năm nay đã xé xuống non nửa xấp rồi.

“1988, Mậu Thìn…” Anh trai lẩm bẩm tự nói, biểu cảm quái dị.

Lâm Tiếu không để ý tới thái độ kỳ quái của anh trai, chạy về bàn đọc sách tiếp tục làm bài tập hè, nhưng viết chưa được hai hàng, anh trai lại kêu cô.

“Tiếu Tiếu, lấy giúp anh cái gương lại đây.”

Lâm Tiếu chạy đến phòng lớn của mình và mẹ, từ trên bàn trang điểm cầm lấy cái gương nhỏ mà mẹ dùng để sửa lông mày, lúc đưa cho anh trai trừng mắt nhìn anh trai liếc mắt một cái, cô hoài nghi anh trai cố ý sai cô!

Rõ ràng anh trai chưa bao giờ soi gương.

Lâm Tiếu ngồi ở trên bàn đọc sách, trộm quay đầu lại nhìn anh trai, nhìn thấy anh trai vậy mà thật sự cầm gương nhỏ tỉ mỉ chiếu rọi, thời gian soi gương còn dài hơn cả mẹ!

Hôm nay anh trai thật sự vô cùng kỳ quái nha……

Lâm Tiếu cắn đầu bút chì, suy nghĩ nguyên nhân anh trai kỳ quái như vậy, cô nhớ lời lời nói mê sảng của anh trai khi nãy, bừng tỉnh đại ngộ.

Lâm Tiếu nhảy xuống ghế dựa, lạch bạch chạy đến bên bờ sông, hô to: “Mẹ! Anh trai muốn có vợ!”