Ánh mắt Lâm Tiếu lướt về phía chiếc chìa khóa buộc bằng dây đỏ trên bàn. Những lúc mẹ và anh trai không có ở nhà, Lâm Khiếu đều tự đeo theo chìa khóa lên cổ, tự mở cửa khi ra và khóa cửa khi vào.
Hôm nay cô hẹn các bạn cùng nhau đi bắt bọ ngựa.
Chị Linh Linh nói hôm qua chị ấy đã nhìn thấy một con bọ ngựa lớn màu xanh ngọc lục bảo trên bãi cỏ phía sau tòa nhà số 6, lưỡi hái của nó rất oai phong, nhưng tiếc là hôm qua chị ấy không bắt được nó.
Mọi người đã thống nhất hôm nay cùng nhau đi bắt, ai bắt được trước thì sẽ thuộc về người đó, nhưng phải cho những người khác trong nhóm chơi chung.
"Anh, em có ra ngoài chơi cũng nhất định sẽ khoá trái cửa lại, sẽ không để mất trộm đâu ạ." Lâm Tiếu cười, đảm bảo với anh trai.
Lâm Dược Phi: "Anh sợ em bị lạt."
Lâm Dược Phi muốn khoá trái cửa, nhưng rồi lại cảm thấy như vậy không an toàn, nhỡ đâu trong nhà xảy ra chuyện gì, Lâm Tiếu có muốn chạy ra ngoài cũng không thể chạy được.
Cuối cùng anh vẫn quyết định không khoá: "Anh đi chốc lát sẽ về ngay, em chỉ cần ngoan ngoãn ở trong nhà."
Lần này Lâm Tiếu lại sảng khoái đồng ý: "Dạ.”
Nhưng vẫn phải hỏi lại một câu: "Nhưng mà anh, anh ra ngoài bao lâu thế? Khoảng mấy giờ thì anh về lại?"
Suy nghĩ của Lâm Tiếu đều viết hết lên trên mặt, gấp gáp tiễn anh ra khỏi cửa và chạy ra ngoài chơi rồi lại tranh thủ về nhà trước thời gian anh quay trở về.
Đầu lông mày Lâm Dược Phi nhíu chặt.
Kiếp trước anh chưa bao giờ có cảm giác một đứa trẻ ba tuổi không được ở nhà một mình. Từ nhỏ, khi Lữ Tú Anh đi làm, số lần anh phải ở nhà một mình nhiều vô kể.
Sau này khi anh đã lớn, Lữ Tú Anh bảo anh ở nhà trông nom em gái, Lâm Dược Phi thuở đời nào mà có được cái sự nhẫn nại ấy. Nên Lữ Tú Anh chỉ vừa khuất bóng khỏi cửa đi làm, anh đã vội chuồn ra ngoài chơi với bè bạn.
Có tiền thì mua chút đồ ăn vặt cho em mình, để con bé không mách lẻo với mẹ, còn hết tiền thì trừng mắt giơ tay hù doạ con bé: "Nếu mày dám mách mẹ, tao xử đẹp mày."
Thế nhưng giờ không hiểu vì sao lại không thấy yên tâm.
Lâm Dược Phi đi ra đến cửa rồi lại quay ngược trở vào.
"Em thay quần áo rồi cùng anh ra ngoài." Lâm Dược Phi không còn cách nào khác, chỉ đành xách theo của nợ này.
Nhưng không ngờ Lâm Tiếu lại không chịu, nhìn anh với ánh mắt cảnh giác: "Đi đâu?"
Lâm Dược Phi trừng mắt: "Chẳng nhẽ anh mày có thể mang mày đi bán được chắc?"
Kiếp trước anh chẳng thèm quan tâm gì đến Lâm Tiếu, nhưng tốt xấu gì thì anh cũng là anh ruột của Lâm Tiếu, người anh ruột sẽ không cướp mất miếng thịt cuối cùng trong bát em gái mình.
Lâm Tiếu một hai hỏi cho tỏ tường: "Anh đi tìm bạn bè chơi bời, nhậu nhẹt, đánh bài, tổng cộng thì có mấy người?"
Những lúc Lữ Tú Anh bận bịu cũng từng sai Lâm Dược Phi dắt cô đi cùng đôi ba lần. Tuy số lần không nhiều nhưng chỉ vài lần trải nghiệm đủ để lại ám ảnh tâm lý sâu sắc trong lòng Lâm Tiếu
Anh trai và nhóm bạn chơi chung, người nào người ấy mặt đỏ bừng vì rượu, lắc xúc xắc, đập bàn, nói chuyện lớn tiếng đến mức lỗ tai Lâm Tiếu chỉ nghe được những tiếng ong ong ong.
Lâm Tiếu căn bản không thể phân biệt rõ ràng anh trai và bạn anh ấy là đang nói chuyện hay đang cãi nhau nữa, chỉ luôn có cảm giác một giây sau bọn họ sẽ động tay động chân với nhau.
Mọi người vừa hút thuốc vừa uống rượu, mùi hôi thối nồng nặc trong không khí, đến mức Lâm Tiếu không tài nào thở nổi.
Lần trước còn có người bẹo má Lâm Tiếu, cô đau đến mức trong giây lát bật khóc thành tiếng.
Ấy vậy mà anh trai cô lại còn phá lên cười ha hả rồi nói với cô người ta yêu mến nên mới bẹo má cô, trong lúc nói còn phả ra toàn mùi rượu.
Có ai mà yêu mến cái kiểu ấy chứ.
Lâm Tiếu mách lại chuyện cho mẹ nghe từ đầu chí cuối.
Lâm Dược Phi lại cười trả lời Lâm Tiếu: "Hôm nay không tìm bạn bè, cũng không đánh bài, càng không đi uống rượu, anh trai dắt theo em ra ngoài xử lý chút chuyện thôi."
Lâm Tiếu khó hiểu: "Sao phải dắt theo em làm gì."
Lâm Dược Phi: "Để em ở nhà một mình anh thấy không yên tâm."
Vẻ mặt Lâm Tiếu cứ như cô đang nhìn thấy quỷ vậy.