Chương 6: Chủ Đề Chết Người

Bút Tiên giống như bị điên, không ngừng run rẩy, thứ nó vẽ ra toàn lung ta lung tung, căn bản không nhìn ra đang trả lời gì.

Ngay cả khi nhóm khách quý đã cùng nhau thực hiện một màn ma quái, họ vẫn sẽ sợ hãi khi thực sự đối mặt với nó.

Giọng nói của Hoa khôi run rẩy, chất vấn cậu: ” Rốt cuộc cậu hỏi cái quái gì thế?!”

Tạ Tiểu Chu: “Thì, tùy tiện hỏi chút thôi.”

Sao cậu biết được phản ứng của Bút tiên lớn như thế chứ?

Học bá khoa Tự nhiên bình tĩnh phân tích: ” ‘Tần Uyên’ mà cậu hỏi rốt cuộc là ai? Có phải cùng Bút tiên có liên quan không?”

Tạ Tiểu Chu ngẩn ra, cậu không biết.

Hơn nữa, cậu dường như cảm giác được, thà rằng nói tiên bút bị kí©h thí©ɧ, chi bằng nói là … sợ hãi.

Bút tiên là boss cuối trong 《Vườn trường bảy đêm đàm luận》, đến cùng thì Tần Uyên là dạng tồn tại gì mà khiến cho Bút tiên sợ hãi như thế.

Cho nên mới nói, sao cậu có thể sống sót mà thông qua thử kính nhở?

Tạ Tiểu Chu: “Nếu không, hỏi một chút?”

Khách quý khác vội vã ngăn cản: “Đừng…”

Chỉ là không còn kịp rồi, Tạ Tiểu Chu đã mở miệng: “Bút Tiên Bút Tiên, ngươi chết như thế nào? Có liên quan đến Tần Uyên sao?” Cậu lại lẩm bẩm một tiếng, “Phản ứng lớn như vậy, chắc không phải là chết rất thảm chứ?”

Vẻ mặt của những vị khách kia thay đổi.

Miễn là người đã xem các bộ phim truyền hình liên quan đến Bút tiên, đều sẽ biết rằng hỏi Bút tiên chết như thế nào là một câu hỏi cấm kỵ.

Câu hỏi này của Tạ Tiểu Chu như là nhảy disco trên thi thể Bút tiên vậy. Cậu không chỉ nhảy disco mà còn hỏi Bút tiên cậu nhảy có đẹp không, có muốn cậu nhảy thêm lần nữa không.

Bút tiên: “…”

Có lẽ đây là lần đầu tiên có người hỏi nó thẳng thừng như vậy, dừng lại động tác, như là đang suy nghĩ xem nên trả lời thế nào.

Nhóm khách quý không dám buông tay, ánh mắt nhìn Tạ Tiểu Chu như nhìn người chết.

*****

Một loạt làn đạn lướt qua.

【 Cậu ta thực sự ngây thơ vô tội hay là đang giả vờ thế? 】

【 Hiệu quả chương trình tốt đấy! ! Tui vui quá đi! Chu Chu hãy đến với tui! 】

【 ha ha, hiện tại cậy mạnh, đợi lát nữa Bút Tiên đi ra, có mà khóc cho 】

Không quản làn đạn suy luận sôi nổi thế nào, nhưng số lượng fan của Tạ Tiểu Chu đang nhanh chóng tăng lên, gần như sắp gần bằng Trần Lê .

Phải biết, cậu là người mới lần đầu tiên tham gia chương trình tạp kỹ.

Đối với khách mời của 《Tạp kỹ kinh dị》 số lượng fan hâm mộ rất quan trọng, số lượng fan hâm mộ càng đông thì thù lao trả sau khi quay phim xong càng cao.

Mà thù lao quay phim có thể mở ra thương thành, có thể đổi một số đạo cụ.

Nhưng tiền đề của tất cả những điều này là hoàn thành việc sống sót trong lúc quay.

Vì vậy, nhìn chung các vị khách đều hoàn thành nhiệm vụ một cách quy củ, ít ai có hành vi như vậy.

Tuy nhiên, không thể không nói, hiệu quả chương trình như vậy đúng thật là khiến ống kính hướng về phía Tạ Tiểu Chu nhiều hơn —— phải biết rằng, vị trí của cậu có thể là bia đỡ đạn chết đầu tiên.

****

Bút tiên im lặng trong chốc lát.

Nếu nó nói được thì nó đã nói: Đờ mờ, chủ đề chết người ghê.

Nhưng nó không thể.

Bút tiên cũng không dám trả lời vấn đề này, chỉ có thể bất lực giận dữ, bắt đầu điên cuồng run rẩy.

Học sinh nghèo kinh hoảng mở miệng: “Tôi, tôi không cầm được!”

Vốn là sáu người mỗi người hai ngón mới miễn cương cầm nắm được đến cán bút, không động còn tốt, bây giờ lại điên cuồng chuyển động như thế, có chút giữ không nổi.

Không biết ai đã buông tay trước, cây bút bi mất kiểm soát rơi thẳng xuống bàn. Dù vậy, nó vẫn tiếp tục nhảy lên hai lần, giống như một con cá mắc cạn, nhảy nhảy liên tục.

Nhóm khách quý: “…”

Cảnh tượng này có hơi hài hài.



Bút bi có chút lăn hơi quá, đột nhiên không kịp đề phòng, ‘cạch’ một tiếng rớt xuống đất. Lõi bút va vào gạch lát nền, một vũng dầu bút từ từ chảy ra, mơ hồ lộ ra chút máu.

Lần này, nhóm khách quý rốt cuộc tìm lại được mùi vị giống phim kinh dị.

Sột soạt sột soạt.

Trong góc, một cái bóng vặn vẹo chập chờn đung đưa.

Trần Lê kịp thời buông một chữ: “Chạy——”

Nhóm khách quý kịp thời phản ứng, từng người từng người lao ra khỏi phòng học, hoảng sợ không ai thèm đếm xỉa đến ai, bỏ chạy tứ phía.

Phía sau, bóng tối trong phòng học ngày càng dày đặc, đủ sức nuốt chửng mọi sinh vật. Nếu nhìn kỹ, bóng tối giống như một sinh vật sống, mỗi một lần hít thở thì càng mở rộng phạm vi.

Rầm —

Cuối cùng, bóng tối bên trong đã phá vỡ xiềng xích, và nó tiếp tục mở rộng ra bên ngoài, loáng thoáng có thể nhìn thấy một đôi mắt đỏ như máu, trong mắt tràn đầy tuyệt vọng cùng căm hận, nhưng khi nhìn về phía Tạ Tiểu Chu lại mang theo một chút sợ hãi khó mà giải thích được.

****

Bởi vì khách mời phân tán, góc nhìn của phòng truyền hình trực tiếp bị cắt thành sáu màn hình nhỏ, trên mỗi màn hình đều xuất hiện mỗi một người.

Màn hình số 1 là phú nhị đại, anh ta đang chạy trốn trên hành lang, có thể nhìn thấy hai bên trên vách tường giắt lít nha lít nhít các bướu thịt. Bướu thịt mấp máy, cánh tay tái nhợt của từng con từng con từ dưới đất chui lên, ở giữa không trung vung vẩy.

“Thả ra! Thả ra —— “

Quá nhiều cánh tay khiến cho việc đi qua càng khó khăn, phú nhị đại từ trong túi tiền móc ra một đồng tiền xu, tung ở giữa không trung.

Keng.

Tiền xu rơi xuống đất, động tác của mấy cánh tay chậm chạp lại một chút, chậm rãi thối lui, nhường ra một con đường.

Thực sự dùng tiền để mở đường.

Màn hình số 2 là học sinh nghèo, năng lực của cậu ta là vừa nghèo vừa xấu, khiến cho bất cứ ai cũng không muốn đến gần.

Hiện tại học sinh nghèo là an toàn nhất, không bị quỷ truy đuổi. Nhưng chỉ cần quay đầu nhìn lại sẽ thấy từng con quỷ bị cậu ta thu hút nhưng không dám đến gần đã hòa vào nhau, tạo thành một con quái vật khổng lồ méo mó, từng bước từng bước mà đi theo phía sau cậu ta.

Tựa như, chỉ cần đạt tới một giới hạn nào đó là chúng nó có thể phá bỏ năng lực của học sinh nghèo, cùng nhau tiến lên chén một bữa no nê.

…..

Màn hình cuối cùng là Tạ Tiểu Chu.

Cậu bước đi một mình trên hành lang, dãy phòng học bên trái tối đen như mực, những bóng người vô cảm đứng sau cửa sổ, lặng lẽ nhìn chằm chằm vào cậu. Như muốn đến gần hơn, rồi lại sợ điều gì đó.

Chúng nó có thể cảm giác được, Tạ Tiểu Chu trên người có một dấu ấn, cậu chính là lễ vật dâng cho thần, là sự tồn tại mà chúng nó không dám đυ.ng vào.

Làn đạn liên quan với Tạ Tiểu Chu là nhiều nhất.

【 ồ? Sao Chu Chu lại chạy cùng Trần Lê? 】

【 Cái tên ngốc bạch ngọt này vẫn còn sống à? Còn không bằng chết sớm một chút, để chút tăng hiệu quả cho chương trình 】

【 Cút đi, Chu Chu của bọn tôi không dễ chết thế đâu! 】

【 Hehe cậu ta và Trần Lê chạm mặt, sao Trần Lê có thể không đem cái tên ngốc bạch ngọt này bẫy chết chứ? 】

Có lẽ vì Trần Lê và Tạ Tiểu Chu xuất hiện trong cùng một khu vực, ống kính hơi bị méo, và rồi màn hình của họ hòa vào nhau.

*****

Lạc đàn, bầu không khí u ám, tiếng ồn ào thỉnh thoảng trong góc …



Đây gần như là một mắt xích cần thiết trong phim kinh dị, tựa như một giây sau sẽ vang lên thứ nhạc nền đòi mạng, một cái tay sẽ từ đâu đó duỗi ra kéo người lạc đàn vào trong bóng tối.

Tạ Tiểu Chu lá gan xem như không nhỏ, nhưng trong trường hợp này, cậu không thể không suy nghĩ nhiều.

Cậu yên lặng bước nhanh hơn, nghĩ thầm phải nhanh chóng rời khỏi cái nơi chứa đầy quỷ khí này. Vừa đi vừa nghĩ, nếu cậu có bạn đồng hành thì thật tuyệt.

Suy cho cùng, con người là loài động vật quần cư.

Có người ở bên cạnh, sự việc cũng sẽ khác.

Có lẽ trời cao nghe được tiếng lòng của Tạ Tiểu Chu, sau khi rẽ vào một góc, một bóng người xuất hiện trước mặt.

Sau khi thấy đó là ai, Tạ Tiểu Chu: “….”

Tạ Tiểu Chu: Tui muốn rút lại lời nói ban nãy, hãy xem như tui chưa nói gì hết.



Trần Lê cười lạnh một tiếng, đánh phủ đầu: “Nhìn thấy tao, chắc mày vui lắm đúng không?”

Tạ Tiểu Chu: “?”

Trần Lê tự nhiên nói: “Dù sao có tao ở đây, ít nhất mày cũng có thể bảo vệ cái mạng nhỏ của mày” Gã ta hơi ngẩng đầu, mang theo một vẻ kiêu căng, “Vẫn là câu nói kia, chỉ cần mày cầu xin tao, tao có thể…”

“Chờ đã.” Tạ Tiểu Chu rất chi là hỏi chấm, bèn hỏi, “Chỗ nào trên mặt tao khiến mày nhìn ra sự vui vẻ vậy?”

Trần Lê nhìn sang.

Dưới ánh trăng mờ ảo, có thể nhìn thấy mặt của Tạ Tiểu Chu không hề có tí cảm xúc nào hết, thậm chí trong đó còn mang theo một chút thiếu kiên nhẫn.

Tựa như nhìn thứ gì đó rác rưởi đang chắn đường mình.

Mà Trần Lê vẫn siêu tự tin, “Mày không cần ngại đâu, tao biết, mày chắc chắn rất muốn xin tao mang theo mày qua cửa, tao có thể hiểu được.”

Tạ Tiểu Chu: “… Mày có bị bệnh không.”

Cậu đi vòng qua, muốn cách Trần Lê xa một chút.

Nhưng Trần Lê không buông tha mà theo sát.

Tạ Tiểu Chu ngừng lại: “Tao có chuyện muốn nói với mày.”

Trần Lê khoanh tay, bộ dáng như đang hạ mình để nghe dân đen nói chuyện: “Mày nói đi, tao vẫn là câu nói kia, chỉ cần mày chịu chịu thua…”

Tạ Tiểu Chu ngắt lời gã: “Tao muốn nói là, cách xa tao ra một chút, thiểu năng sẽ truyền nhiễm đó.”

【 ha ha ha ha ha ha 】

【 Sao Trần Lê trông còn ngu hơn so với ngốc bạch ngọt thế 】

【 Giả vờ chăng? Biểu hiện của hắn trong màn trước không có như thế, chờ một chút xem 】

Trần Lê trong mắt lóe lên một tia bất mãn nhàn nhạt.

Gã ta dĩ nhiên không phải là một tên ngốc.

Tất cả những thứ này đều là ngụy trang, ở show trước, gã đã dựa vào biểu hiện như vậy để lừa gạt mọi người, cuối cùng chỉ có một mình gã còn sống.

Không nghĩ tới Tạ Tiểu Chu căn bản không thèm đếm xỉa cái bộ dáng này của gã.

Tuy nhiên, không quan trọng, gã còn có skill đặc biệt —— mệnh lệnh của lớp trưởng. Không chỉ có thể ra lệnh cho NPC, còn có thể ra lệnh cho nhóm khách quý thay gã đi chịu chết.

Trần Lê tâm tư khó lường, nghĩ muốn hại chết Tạ Tiểu Chu.

Mà Tạ Tiểu Chu cũng không phải thật sự ngốc bạch ngọt, vẫn luôn đề phòng Trần Lê.

Cứ như vậy, hai người mỗi người một ý vẫn tiếp tục tiến về phía trước.

Trong mắt bọn họ rõ ràng đang đi về phía bên ngoài tòa nhà dạy học, nhưng lại có điều gì đó như mê hoặc họ, từng bước từng bước đi về phía nơi tối tăm nhất.

*****

Nơi ẩn nấp.

Một đôi mắt xám xịt liếc nhìn nơi mọi người đang ở, không có bất kỳ cảm xúc nào, giống như một con người đang quan sát một con kiến.

Không để ý chết sống, chỉ là đùa bỡn trêu chọc mà thôi.

Nhưng ánh mắt này lại dừng ở trên người Tạ Tiểu Chu thêm một lúc lâu, đặc biệt là trên lòng bàn tay chưa lành vết thương kia.

Ngoài sự lạnh nhạt như một vị thần, còn mang theo một chút du͙© vọиɠ khó phát hiện.

Có lẽ là đang nhớ về tư vị ngọt ngào trước đó.

Lại có lẽ là đang suy tư, nên ban cho tế phẩm của mình cái chết như thế nào.

Là từ bi ban cho hi vọng, hay là tuyệt vọng bao trùm.

Tất cả chỉ trong một ý nghĩ.

Một ý liền sống, một ý liền chết.

=============

Tác giả có lời muốn nói:

Người khác ở Tạp kỹ Kinh dị—— làm cách nào để sống sót.

Tạ Tiểu Chu ở Tạp kỹ kinh dị —— làm cách nào để công lược thần linh sau màn