Chương 52: 《 Công Ty Dọn Dẹp Dị Thường》(6)

Một trận bọt sóng lại vỗ vào bờ, che khuất lời quý ngài nói.

Bím tóc cùng chân chó của y căn bản không nghe rõ, vốn còn tưởng rằng "Mắt kính" bị dọa đến choáng váng, cười nhạo.

"Người của Hội Phục Sinh cũng chỉ có vậy thôi ha."

"Lá gan nhỏ như vậy, còn dám cùng Hiệp Hội Diễn Viên chúng ta đối nghịch."

Hai người tự cho là đã nắm chắc phần thắng, đối diện với "Mắt kính" mà chế nhạo cười lớn.

Cũng mặc kệ nói như thế nào, "Mắt kính" đều không dao động, chỉ là đầu chậm rãi ngã về một bên, tựa như là cổ không chịu nổi trọng lượng của đầu vậy.

Giễu cợt một trận, bím tóc cũng cảm thấy không thú vị, cho chân chó một ánh mắt: "Ra tay đi."

Chân chó chà xát tay, đi về phía trước, cũng muốn như vừa nãy, đem "Mắt kính" cũng đẩy xuống chỗ thâm tiềm giả trong biển.

Nhưng không nghĩ tới, tay còn chưa kịp đυ.ng tới "Mắt kính", liền thấy đầu của anh ta lắc lư một chút, "bạch" một tiếng rơi xuống đất.

Cứ như dưa hấu đã chín rục mà rơi xuống đất, lập tức ngã trên mặt đất, chất lỏng trắng trắng hồng hồng bắn ra, phát ra mùi vị tanh hôi.

Chân chó: "?"

Ăn vạ?

Bím tóc nghe được động tĩnh bên này, quay đầu nhìn lại.

Chân chó vội vàng nói: "Tôi còn chưa kịp chạm vào cậu ta, vậy mà lại biến thành cảnh này rồi! Chuyện này không liên quan đến tôi."

Thân thể "Mắt kính" trong nháy mắt như vỡ cả ra, hóa thành một bãi thịt nát.

Trên người chó săn cũng bị bắn tới một ít, lúc này vẻ mặt của gã đầy vẻ chán ghét, dùng quần áo lau đi làn da dính chất lỏng.

Bím tóc nhìn thoáng qua, lấy ra đạo cụ, nói: "Cẩn thận một chút, trên người cậu ta rất có thể bị sinh vật dị thường bám vào đấy."

Các khách mời khác cũng đã phát hiện tiết mục này có chút kì quái.

Khác với các tiết mục khác, chỗ này nơi nơi đều là vật dị thường, không hề có quy luật để bàn cãi. Vẫn nên cẩn thận một chút, cho dù khách mời lão làng cũng sẽ nói câu này.

Chân chó vừa nghe xong, đã vội vàng nhảy dựng lên, trốn phía sau bím tóc, cảnh giác mà nhìn bốn phía. Đột nhiên, gã cảm thấy da có chút ngứa, nên duỗi tay gãi một cái.

Chính là càng gãi lại càng ngứa, căn bản không hề giảm bớt.

Ngứa.

Thật ngứa......

Chân chó trên tay dùng lực một chút, đem tầng ngoài làn da gãi đến bong tróc, huyết nhục đỏ tươi chảy xuôi, lộ ra xương trắng bên trong.

Chỉ có như vậy, mới có thể ngừng ngứa.

Bím tóc phòng bị hồi lâu, kết quả vẫn là chẳng biết chuyện gì.

Một trận gió biển mang mùi tanh tưởi thổi đến.

Mặt biển một mảnh tĩnh mịch, chỉ có sóng biển vẫn không ngừng đánh tới từng làn sóng gợn.

Lâu như vậy, Tạ Tiểu Chu còn chưa đi lên, có lẽ là đã chết.

Bím tóc "Chậc" một tiếng: "Nơi này hơi quỷ dị, chúng ta vẫn là nên đi về trước." Vừa nói, y xoay người, lúc nhìn đến chân chó, buột miệng thốt ra, "Mày làm gì vậy hả?"

Chân chó vẫn đang gãi ngứa: "Tôi...... Tôi rất ngứa......" Gã nâng tay, chỉ lên cánh tay đến một chút da thịt đều không còn, duy là dư một đoạn xương trắng.

Nhưng gã hình như không thấy đau, trên mặt mang theo nụ cười mê muội, ngón tay không ngừng xoa xương cốt, "Như vậy...... Như vậy sẽ không ngứa nữa......"

Bím tóc cảm thấy ớn lạnh.

[Thật ghê tởm na]

[Làm sao vậy, bị bệnh à?]

[Chắc là bị quỷ bám vào người đi, không thì có cái mẹ gì làm ra chuyện này?]

[Chưa thấy qua, tui sợ cảnh này.]

Người xem phòng phát sóng trực tiếp đều đã bị dọa cho hoảng sợ, chứ đừng nói đến là bím tóc.

Y cũng đã trải qua rất nhiều tiết mục để thăng lên khách mời hạng A, nhưng hình ảnh quỷ dị như vậy vẫn là lần đầu thấy. Sau khi kinh ngạc xong, đã không chút do dự, trực tiếp cất bước bỏ chạy.

Vì mau rời khỏi cái này tà hồ bờ cát, bím tóc vốn không rảnh lo mặt khác, một chân dẫm lên bãi thịt nát trên mặt đất, chạy nhanh ra bên ngoài.

Nhưng ngay khi hắn sắp chạy khỏi bờ cát, đột nhiên dừng động tác, như là rối gỗ bị giật dây, thân thể vặn vẹo, một bước lại một bước mà trở về vị trí ban đầu.

Bím tóc làm ra một tư thế mà nhân loại vốn chẳng làm được, đem mặt chôn vào đống máu kia. Y lại dần tan chảy, cùng vết máu trên mặt đất hợp thành một thể.

Vết máu đen kia thong thả cắn nuốt bím tóc, cuối cùng "Ọc" một tiếng, bọt khí sôi trào.

Mà một bên, chân chó vẫn gãi ngứa như cũ.

"Ngứa......"

"Thật ngứa......"

Chính là, gã chỉ còn lại phần đầu, không thể gãi chỗ ngứa khác.

Đám huyết nhục trên mặt đất kia giật giật, dò ra một cành xúc tua đen nhánh.

Quý ngài "nhìn" về phía đáy biển.

Chính là chỗ sâu hơn so với thâm tiềm giả.

Xúc tua vặn vẹo, tà ác mà kéo dài về phía trước, đem hình ảnh trong biển truyền tới trước mắt quý ngài.

Xúc tua nhẹ nhàng mà quét qua bọt sóng một chút.

Này nhân loại, thật thú vị.

Sao những tồn tại khác lại đi bảo vệ cậu ta nhỉ?

Chẳng lẽ trên người nhân loại này có ưu điểm gì đó mà hắn không biết sao?

Quý ngài càng ngày càng tò mò.

Có lẽ, hắn sẽ phải quan sát lâu thêm nữa.

***

Dưới biển sâu.

Ọc ọc ọc ọc ọc ——

Vô số bọt khí trong suốt từ Tạ Tiểu Chu trong miệng chạy ra, bay về phía mặt biển.

Biển sâu tĩnh mịch giờ lại bị chia thành hai nửa không gian khác nhau.

Mà chỗ Tạ Tiểu Chu đang lơ lửng chính là ranh giới phân cách.

Phía dưới là thâm tiềm giả bộ mặt dữ tợn, từng con đều không khép kín đôi mắt mà nhìn chằm chằm vào con mồi phía trên, phát ra mùi cá tanh hôi ghê tởm.

Mà phía trên, không biết ánh nắng từ đâu chiếu xạ xuống dưới, bao phủ lấy Tạ Tiểu Chu, chiếu sáng bốn phía.

Sóng biển mãnh liệt đột nhiên bình tĩnh xuống, không hề có tính xâm lược, mà là ôn nhu, lấy tư thái bảo vệ quay chung quanh bên cạnh Tạ Tiểu Chu.

Nước biển vuốt ve gương mặt cậu, từ giữa ngón tay mà luồn qua, tiếp theo chính là cái ôm ướŧ áŧ dầm dề.

Cậu lại lần nữa ngửi được hơi nước quen thuộc

Hơi thở kia khác với vị biển.

Mà là...... Nước mưa rơi xuống, đập vào mặt sông khiến nó xuất hiện gợn sóng nhẹ nhàng.

Tóc đen mềm mại bay tán loạn, hướng về phía trước mà lơ lửng.

Tạ Tiểu Chu cố sức mà quay người, nhìn qua.

Một bộ bạch y rơi xuống, xuất hiện trước mắt chính là khuôn mặt lạnh nhạt của Thần minh.

Tạ Tiểu Chu: "......"

Tiết mục này hình như đã xảy ra vấn đề rồi nhỉ?

Sao lại để các BOSS từ các tiết mục khác chạy lại đây??? Cậu cũng đâu có gọi điện cho Thần Sông đâu?

Tạ Tiểu Chu kích động, thiếu chút nữa đã uống hết một ngụm nước biển. Cậu vội vàng ngậm miệng, dưỡng khí trong phổi còn thừa không có mấy, gương mặt tức khắc đỏ bừng.

Thần minh đem biến hóa của Tạ Tiểu Chu thu vào trong mắt, mơ hồ phát ra tiếng thở dài.

Có chút bất đắc dĩ, lại có chút dung túng.

Hắn duỗi tay, đặt ở khuôn mặt Tạ Tiểu Chu, tiếp theo là cúi người tiến lên, đem tất cả độ ấm cùng lạnh lẽo bao trùm lại.

Tạ Tiểu Chu mở to hai mắt, phát ra một tiếng: "A......"

Cảm giác hít thở không thông chậm rãi tiêu tán.



Thân thể ban đầu còn có chút cứng đờ nay đã thả lỏng không ít, vốn còn chưa kịp hít lấy lớp không khí mới, mà ngược lại đã đi chủ động ôm lấy Thần minh.

Thần minh như đã bị lấy lòng rồi, thế là lại gia tăng nụ hôn.

Cũng tại lúc này, vô số điểm sáng từ bốn phía tụ tập lại đây, mà xung quanh Tạ Tiểu Chu lại hình thành cái lá chắn, đem nước biển lạnh băng toàn bộ cách ly ra ngoài, xuất hiện một khu vực an toàn.

Sau khi nước biển biến mất, cặp xúc xắc từ cổ áo phiêu ra lại rơi xuống, nhẹ nhàng mà trở về cổ áo Tạ Tiểu Chu.

Một cái thanh triệt trong suốt như thủy tinh, một cái lại là bị ánh sáng đỏ sậm bao trùm.

Cặp xúc xắc bất đồng tựa hồ đang âm thầm phân cao thấp, ai cũng không chịu nhận thua.

Cũng không biết đã trải qua bao lâu.

Thần Sông ngẩng đầu, đôi mắt xanh thẳm như sông nước, đáy mắt thanh triệt nhìn chằm chằm Tạ Tiểu Chu trước mặt, khóe môi mang theo ý cười ôn hòa, ngữ điệu nhẹ nhàng mà chậm chạp hỏi: "Ngươi, sao không trở về?"

Thật vất vả lắm mới thở được một hơi Tạ Tiểu Chu: "............"

Có lẽ, cậu nên sử dụng "Ký lục giả thời gian", để trực tiếp trở lại một giờ trước thì tốt hơn.

Người xem phòng phát sóng trực tiếp vốn còn đang lo lắng cho Tạ Tiểu Chu, nhưng không nghĩ tới lúc này đây, đối mặt với hình ảnh kí©h thí©ɧ trước mặt, tức khắc liền tràn ngập không khí vui sướиɠ.

[ha ha ha ha ha cá nuôi đã trở lại!]

[Chu Chu lại nên giải thích thế nào đây?]

[đừng hoảng hốt, Chu Chu nhất định sẽ ổn thôi! ]

[Thần Sông cùng Tần Nguyên vốn là tốt như vậy mà lại bị lừa gạt.]

[Thế giới này hình như rất kỳ quái na, nhiều BOSS như vậy đều có thể xuất hiện, tại sao nà?]

Tạ Tiểu Chu theo bản năng muốn đi lấy đồng hồ quả quýt, nhưng còn chưa đυ.ng tới, tay đã bị Thần Sông nắm chặt, giam cầm tại chỗ.

Da thịt Thần Sông lạnh lẽo, mang theo vị nước sông xanh.

Tuy rằng động tác của hắn mềm nhẹ, trên mặt cũng không thấy vẻ tức giận, nhưng Tạ Tiểu Chu trong lòng đều biết rất rõ—— nếu không thể đưa ra một lời giải thích hợp lý, nói không chừng Thần Sông sẽ cậu quăng lên đương trường để hiến tế.

Nhưng còn may, hai cái tiết mục này đều có khoảng cách cùng hạn chế, kéo dài thời gian chút là được...... Có lẽ vậy.

Nhưng Thần Sông lại không giống là Tần Nguyên dễ lừa như thế.

Lại khiến cậu ngẫm nghĩ, nên làm sao bây giờ.

Thần Sông kiên nhẫn đợi một lát, không nhận được câu trả lời, ánh mắt hơi ngưng trọng: "Tân nương của ta, chẳng lẽ...... Ngươi muốn đổi ý sao?"

Những lời này mới vừa nói xong, nước biển bình tĩnh lại trở nên mãnh liệt lên, phảng phất như đang tùy thời chuẩn bị mà đem người trong đó tàn nhẫn mà nhấm nuốt lần nữa.

Tạ Tiểu Chu mới từ nguy cơ hít thở không thông thoát thân, liền vội vàng lo cho nghiệp diễn vô hạn của mình.

Kỳ thật cũng không cần diễn, cậu hiện tại vẫn chật vật như cũ, bị đông lạnh đến thanh âm phát run: "Không, không phải......"

Thần Sông thấy cậu có chút sốt ruột, đuôi mắt cũng đã ướŧ áŧ đỏ ửng, đem tân nương ôm vào trong lòng, từng chút từng chút mà rút đi hơi nước trên người: "Không sao, từ từ nói."

Tạ Tiểu Chu biết, Thần Sông chỉ là thoạt nhìn ôn nhu, nhưng nếu đề cập đến vấn đề nguyên tắc trên, thì tuyệt đối không có khả năng nhượng bộ.

Mà vấn đề nguyên tắc chính là —— tân nương Thần minh.

Cậu cắn cắn môi, ngón tay cuộn tròn, túm chặt góc áo Thần minh, thoạt nhìn rất giống dê con dịu ngoan: "Tôi, tôi chỉ là không nghĩ ra được, rốt cuộc nên trở thành tân nương của vị thần minh nào......"

Nghe được lời này, biểu tình trên mặt thần minh đã xảy ra chút biến hóa vi diệu.

Lúc lại ôn nhuận, lúc lại cố chấp.

Hai cái ý chí của Thần minh náu thân trong cùng một thân thể, chốc lát ngắn ngủn sau, đã kết thúc khắc khẩu kịch liệt.

Hắn vươn ngón tay, nhẹ nhàng cọ qua trán Tạ Tiểu Chu, hai ngữ khí bất đồng vang lên: "Tân nương của ta, chuyện này ngươi không cần lo, chờ đến khi cử hành hôn lễ xong, ta cùng hắn...... Tự nhiên sẽ kết thúc."

Dù sao, mặc kệ là gả cho vị Thần minh nào, Tạ Tiểu Chu đều là tân nương của hắn.

Đây là số mệnh không thể chạy thoát

"Hay là......" Thần minh chất vấn, "Ngươi hối hận?"

Tạ Tiểu Chu đương nhiên không thể trở về, nhưng trước phải phải đem Thần Sông này đuổi đi đã rồi nói.

Rốt cuộc đã có kinh nghiệm từ Tần Nguyên trước, cậu đại khái đã biết, tiết mục này xác thật có chút vấn đề, cùng các thế giới khác có ít liên hệ.

Hơn nữa trên người cậu mang theo tín vật của nhóm BOSS, lúc này bọn họ mới có thể xuất hiện bên cạnh cậu đây.

Tạ Tiểu Chu rũ mi, nhỏ giọng hỏi: "Kia...... Nếu tôi chết đuối ở chỗ này, tôi còn có thể trở thành tân nương của ngài không?"

Thần minh bị hỏi vấn đề này, nước biển mãnh liệt bên ngoài cũng đình trệ xuống.

Hắn có thể cảm nhận được, thế giới này cùng thế giới ban đầu của hắn bất đồng. Nếu tân nương của hắn bị chết đuối ở chỗ này, thì không thể hoàn thành lễ hiến tế.

"Không......"

Chỉ là còn chưa nói xong, Tạ Tiểu Chu liền dùng lực đẩy Thần minh ra, chủ động rời khỏi lá chắn an toàn, lại một lần nữa bị nước biển lạnh băng bao phủ.

Cậu lại lần nữa chìm xuống.

Trong quá trình này, cậu vẫn luôn nhìn thẳng về phía thần minh, hướng tới chỗ đó nâng tay, tựa hồ muốn bắt lấy cái gì.

Ở chỗ càng sâu.

Thâm tiềm giả mang đầu cá thân hình người như hổ rình mồi, mắt thấy con mồi từ trên trời rơi xuống, hưng phấn mà mở ro cái miệng, lộ ra hàm răng tinh mịn.

Có chút không kiên nhẫn, nên là vọt đến, móng vuốt sắc bén múa may một hồi.

Chỉ là còn chưa kịp đυ.ng tới góc áo Tạ Tiểu Chu, liền bị một dòng nước khác ào ào đẩy ra.

Dòng nước nhu hòa biến thành vô số mũi tên, tựa như xuyên hồ lô, đâm qua thân hình Thâm tiềm giả.

Sau đó, Thần minh vươn tay, ôm eo Tạ Tiểu Chu, đem người túm trở về.

"Sao lại làm vậy?" Thần minh hỏi.

Hắn biết Tạ Tiểu Chu không biết bơi.

Nếu ngã xuống nước biển kia, tuyệt đối sẽ chết đuối. Mà Tạ Tiểu Chu, sợ nước, cũng sợ chìm trong thống khổ.

Tạ Tiểu Chu có chút suy yếu, ho khan một tiếng: "Chỉ có như vậy mới có thể chứng minh, tôi...... Tôi không hối hận." Trong mắt cậu chứa đầy nước mắt, trong suốt thanh minh, "Cũng sẽ không hối hận...... Tôi là, yêu ngài."

Thần minh nhìn chăm chăm vào tân nương của hắn.

Tạ Tiểu Chu thuận theo mà ngẩng đầu, đem chính mình tất cả đều phơi bày trước mặt Thần minh, không có gì để che giấu.

Thần minh ôn hòa mà mở miệng: "Ta tin tưởng ngươi."

Tạ Tiểu Chu cũng không ngoài ý muốn.

Tuy rằng cậu không có trở lại tiết mục kia, nhưng chỉ cần có lý do hợp lý, mặc kệ là Tần Nguyên hay là Thần Sông đều sẽ tin tưởng ——bởi cũng chỉ là lần đầu tiên.

Nhưng nếu lại xuất hiện....Thì chưa chắc.

Nhưng Tạ Tiểu Chu không nghĩ được nhiều như vậy, lừa gạt trước là được rồi.

Tạ Tiểu Chu "Ừm" một tiếng, dựa vào ngực Thần Sông, nói: "Cảm ơn ngài đã cứu tôi."

Thần Sông nhéo chóp mũi một chút Tạ Tiểu Chu, mang theo ý cười nói: "Mạng ngươi, là để tổ chức hôn lễ của chúng ta."

Tạ Tiểu Chu: "......"

Cảm ơn, không cần.

Nhưng cậu trên mặt đều không hiện, thậm chí còn lộ ra biểu tình e lệ ngượng ngùng: "Ngài thật tốt." Cậu dùng gương mặt thân mật mà cọ cọ ngực Thần Sông, "Tôi nhất định sẽ giữ được cái mạng này, lại giao cho ngài."

Thần Sông lại bị tư thái dịu ngoan này lấy lòng rồi, thái độ cũng cùng mềm mại xuống.

Tạ Tiểu Chu rõ ràng đã nhận ra được biến hóa của Thần Sông, chuyển chủ đề, nhỏ giọng nói: "Nhưng, tôi gặp một ít phiền toái, ngài có thể...... Giúp tôi một chút không?"

Thần Sông khoan dung mà nói: "Đương nhiên."

Cậu rũ mắt, nhìn về phía biển sâu.

Nơi cuối sông đang đổ ra biển.

Cho nên, ở dưới biển cả này, Thần Sông cũng có thể sử dụng năng lực của hắn.

【 Chúc mừng bạn, bạn đã thành công dọn dẹp dị thường, đang phán định, đây là vật dị thường cấp Ⅱ 】

【Vật dị thường cấp Ⅱ -099: Thâm tiềm giả lai

Tình hình cụ thể và tỉ mỉ: Thâm tiềm giả cùng nhân loại hạ sinh hạ một đứa con, nó sinh hoạt ở biển sâu, chỉ khi đi săn thú cùng giao phối mới ngoi lên mặt biển

Phương thức cách ly: Lấy một cái 10*10*10 bể cá bắt chước hoàn cảnh biển sâu, chung quanh một km không được xuất hiện nhân loại 】

Dọn dẹp xong đám vật dị thường, Thần Sông như có cảm giác, ngẩng đầu nhìn về phía mặt biển.

Thần Sông có thể cảm nhận được, phía trên còn một sự tồn tại khác, cùng sự tồn tại của hắn không không khác nhau mấy.

Thứ này khiến hắn bài xích, chán ghét.



Tà thần ở trong cơ thể kêu gào: "Nhanh gϊếŧ cậu ta đi!"

Thần Sông áp chế ý niệm của Tà thần: "Còn chưa phải lúc."

Này rốt cuộc cũng không phải sân nhà của Thần Sông.

Ở chỗ này, chỉ dừng lại trong chốc ngắn, mà phải phát huy hết toàn bộ năng lực hữu hạn rồi.

So với việc đi diệt trừ sự tồn tại trên bờ, không bằng lại thật tốt xem tân nương của hắn.

Tạ Tiểu Chu đối diện với ánh mắt Thần minh, trong mắt lại toát ra vẻ ỷ lại cùng nhớ nhung.

Thần Sông nói: "Ta phải đi rồi."

Tạ Tiểu Chu: "Ngài nhất định phải chờ ta." Cậu cắn cắn môi, lại bỏ thêm một câu, "Ngài không thể lựa chọn tân nương khác!"

Này cùng Tạ Tiểu Chu ngày thường dịu ngoan hoàn toàn khác nhau, mang theo ít bướng bỉnh, nhưng Thần Sông lại không tức giận, ngược lại cũng rất hưởng thụ.

Hắn bật cười nói: "Ta chỉ có ngươi làm tân nương." Dừng một chút, lại đổi thành Tà thần ra ngoài, có chút biệt nữu mà hứa hẹn, "Thần minh cũng không gạt người!"

[Thần minh cũng không gạt người, nhưng là sẽ bị lừa. Thần Sông cùng Tà thần hai cái thần này còn bị Chu Chu chơi đến chẳng biết gì, thảm.]

[ha ha ha ha Thần Sông, thảm, Tần Nguyên tốt xấu gì cũng là mối tình đầu, Thần Sông cái gì cũng không vớt đến.]

[đây là Chu Chu đánh hạ ao cá!]

[Cái gì? Thần Sông của tui lại đi phát đường? Tui thần tốc đã tới rồi.]

Nói xong lời tạm biệt, Thần Sông vung cổ tay áo, liền hóa thành một đoàn hơi nước mờ mịt, hòa tan vào trong nước biển.

Ngay khi hắn biến mất, Tạ Tiểu Chu thu hồi cảm xúc trên mặt, không hề lưu niệm mà xoay người.

Bên cạnh liền như Moses chẽ biển vậy, nước biển hướng ra hai sườn thối lui, xuất hiện chính là một con đường đi tới bờ cát.

—— đây là sức mạnh do Thần Sông để lại lúc cuối.

Tạ Tiểu Chu hướng tới trên bờ cát đi đến, vốn tưởng rằng sẽ còn lại gặp được người của Hiệp Hội Diễn Viên, nhưng không nghĩ tới trên bờ cát chỉ có một mình "Mắt kính".

"Mắt kính" ngồi xổm bên bờ cát, vẻ mặt dại ra mà nghiêng đầu.

Tạ Tiểu Chu đối diện với đôi mắt "Mắt kính", hỏi: "Hai người kia đâu?"

"Mắt kính" nói chuyện chậm rì rì: "Không, biết."

Tạ Tiểu Chu nhíu nhíu mày: "Đi rồi sao?"

"Mắt kính" lại lần nữa mở miệng: "Không, biết."

Tạ Tiểu Chu: "......"

Từ lúc sáng nay đến giờ, cậu vẫn luôn cảm thấy "Mắt kính" này có chút không đúng.

Ngày hôm qua Mắt kính chính là tự đại thích ra lệnh khiến người chán ghét.

Chắc không phải là bị vật dị thường bám vào người đi?

Tạ Tiểu Chu lén lút lấy ra một lá hoàng phù dán ở trên người "Mắt kính", lại nhìn chằm chằm trong chốc lát.

Chính là hoàng phù không có bất kỳ biến hóa gì, đại biểu rằng trên người anh ta không có vật dị thường.

Tạ Tiểu Chu không rõ nguyên do, lại xé hoàng phù xuống, nhét trở về trong túi.

Mà ở chỗ Tạ Tiểu Chu không biết, quý ngài sử dụng thân thể "Mắt kính", lén lút quan sát cậu.

Trừ bỏ cúc áo trên cổ tay cùng cặp xúc xắc sáu mặt trên cổ, ở ngón áp út tay trái mang theo nhẫn cũng giống như là tín vật, có thể khiến một sự tồn tại ở thế giới khác xuất hiện.

Dựa theo hiểu biết của quý ngài, mấy loại tồn tại như vậy hẳn là phải ích kỷ cố chấp, đồ vật được coi trọng tuyệt đối sẽ không cho phép cùng người khác chia sẻ.

Nhưng nhân loại này lại có ba cái tín vật của ba dạng tồn tại khác nhau.

Có lẽ là do nhân loại này rất lợi hại đi, không thể biến cậu ấy thành sủng vật, mà phải càng trịnh trọng hơn một chút.

Quý ngài nghĩ như thế.

***

Tạ Tiểu Chu về tới công ty dọn dẹp dị thường.

Bởi vì nhiệm vụ hoàn thành đến tương đối nhanh, lúc Tạ Tiểu Chu trở về, các khách mời khác vẫn là không thấy đâu. Vì thế cậu quyết định tra xét cái công ty này một chút.

Tay chân "Mắt kính" không chịu phối hợp, đi đường bảy oai tám vặn, nhưng vẫn là kiên cường mà đi theo sau Tạ Tiểu Chu.

Tạ Tiểu Chu cũng không quản hắn, lo chuyện của mình trước đã.

Công ty dọn dẹp dị thường này có 26 tầng, tầng ngầm thứ 18 yêt cầu có quyền hạn tối cao, Tạ Tiểu Chu tạm thời đi không được.

Cho nên, cậu liền đi xung quanh các tầng lầu trên mặt đất trước.

Trên đường còn gặp một ít nhân viên công tác khác, đều là thân thể xuất hiện dị biến, Tạ Tiểu Chu thân là người bình thường ở trong đám bọn họ ngược lại có vẻ đặc thù hơn nhiều.

Đi dạo ước chừng nửa giờ, Tạ Tiểu Chu ở tầng năm tìm được một cái thư viện, bên trong có cả tường sách đầy thư tịch.

Tạ Tiểu Chu vừa đi đi vào, liền thấy ánh mặt trời xuyên qua lớp kính pha lê đầy bụi bặm, chiếu xuống mặt đất.

Đối diện với kho tàng tri thức trước mặt đây, nhân loại sẽ chỉ cảm thấy mình thật nhỏ bé.

Cạch.

Mũi chân dừng trên sàn nhà bằng gỗ, phát ra tiếng vang thanh thúy.

Thư tịch nơi này đều dựa theo mục lục mà bày biện, ngay ngắn trật tự.

Tạ Tiểu Chu lòng bàn tay xẹt qua trang sách, đột nhiên ngừng lại.

Cậu nghĩ tới một chuyện —— lúc đi xe, tài xế từng nói, đã ba năm rồi, không có ai tiến vào thành phố.

Ba năm trước đã xảy ra chuyện gì?

Tạ Tiểu Chu cho rằng, đây là manh mối mấu chốt. Cậu lấy ra di động ra, mở công cụ tìm kiếm, gõ từ ở trang bách khoa.

Ba năm.

Không có kết quả.

Ba năm trước đã xảy ra chuyện gì.

Vẫn không có.

Tạ Tiểu Chu thay đổi vài từ ngữ mấu chốt, nhưng đều không có kết quả gì. Xem ra về chuyện xảy ra vào "Ba năm trước đây" đã bị xóa bỏ, ở trên trang mạng không để lại chút dấu vết.

Nhưng...... trên Internet trắng đến sạch sẽ như vậy, trong hiện thực chắc chắn sẽ để lại dấu vết.

Tạ Tiểu Chu rũ mắt nhìn về phía thư tịch.

Chỉ cần tìm được báo chí cách đây ba năm trước thì tốt rồi, thư viện chắc sẽ có cất chứa báo chí.

Tạ Tiểu Chu đứng ở một bên kệ sách xem xét.

"Mắt kính" đứng ở cách đó không xa, lung lay.

Cái vật chứa này kiên trì không được bao lâu, cho dù lúc trước vừa mới "Ăn" hai người để bồi bổ, vẫn là muốn hỏng mất.

Nhưng quý ngài vẫn chưa muốn kết thúc việc quan sát cậu.

Bằng không...... Vậy dùng hóa thân đi, chỉ cần đừng bị nhân loại này nhìn thấy bản thể của hắn là được.

Cẩn thận một chút, thu liễm một chút, thì sẽ không sao.

Ngày thường quý ngài vốn không hề thu liễm năng lực của hắn, là bởi vì không có người không đáng để hắn làm vậy, rốt cuộc những cái đó đều là thứ bình thường, có thể tùy ỳ. Đã chết liền sẽ chết.

Nhưng nhân loại này lại không giống.

Trên người cậu ấy có bí mật mà quý ngài hắn không biết.

Quý ngài quyết định, trả cái giá nho nhỏ chút, liền sẽ thỏa mãn được lòng hiếu học của chính mình.

"Mắt kính" lộ ra nụ cười cứng đờ, tiếp theo là "Phốc" một tiếng, thân thể bị mạnh bạo kéo ra.

Tạ Tiểu Chu đối với cái này vốn không hề phát hiện, mà lúc này đang nghiêm túc tìm chỗ cất chứa báo chí.

Tìm được rồi!

Phí một phen sức lực, rốt cuộc vẫn thấy được một xấp báo chí dày chất đống ở trên kệ sách.

Tạ Tiểu Chu gấp không chờ nổi mà đi qua, muốn rút một chồng trong đó ra nhìn thử thời gian.

Chính là báo chí thật sự quá nhiều, dày đặc mà nhét hết vào trong đó, cậu không nắm chặt được một cái, kệ sách cũng vì thế mà lắc lư một chút, báo chí phía trên liền bùm bùm mà rơi xuống đất.

Tạ Tiểu Chu trầm mặc một lát, ngẩng đầu, thấy giữa khe hở kệ sách là một đôi mắt vàng óng.

Quý ngài có chút câu thúc.

Hắn đã học qua lễ nghi của nhân loại, nhưng ngày thường căn bản không dùng đến, cũng chẳng ai dám xuất hiện trước mặt hắn. Vì thế một lát sau mới thật cẩn thận mà mở miệng: "Xin chào?"