Chương 51: 《 Công Ty Dọn Dẹp Dị Thường》(5)

Ngay lúc quý ngài xuất hiện, hình ảnh ở phòng phát sóng trực tiếp liền vặn vẹo một chút. Rồi lại giống như kiểu TV trắng đen hồi xưa vậy, mấy vạch trắng không ngừng xen kẽ mà xuất hiện.

Nhưng còn may, phòng phát sóng trực tiếp rất nhanh đã khôi phục lại trạng thái bình thường.

[Oa, vậy mà còn có thể ảnh hưởng đến cái phòng phát sóng trực tiếp này, BOSS lần này hẳn là rất lợi hại đi?]

[Hắn vừa rồi hình như không muốn động thủ với Chu Chu, đã xảy ra chuyện gì?]

[Hèm, hình như là bị đạo cụ SSR của Tần Nguyên ngăn lại rồi]

[Cảm động, Tần Nguyên thật tốt, hắn vĩnh viễn chính là mối tình đầu của Chu Chu huhu]

[BOSS nhìn Chu Chu nghĩ cái gì? Gãi đầu.jpg]

Tạ Tiểu Chu nằm ở trên giường, làn da trắng nõn đè trên cái gối mềm mại, ấn ra vết tích hồng nhạt.

Cánh mũi cao cao, đôi môi hồng nhuận, ngực vì hô hấp mà phập phồng.

Quý ngài nhìn cậu.

Một nhân loại bình thường chẳng có gì đáng để tâm.

Da thịt, mạch máu, xương cốt, nội tạng...... Cho dù tất cả đều bị moi ra, cũng chẳng khác gì nhân loại đâu.

Nhưng cái khác ở đây chỉ đơn giản là cao thấp mập ốm hay xấu xí xinh đẹp thôi.

Chờ đến khi lột đi lớp túi da này, những thứ bên trong cũng chỉ có vậy.

Nhưng quý ngài lại đối với nhân loại bình thường này sinh ra hứng thú.

Từ sau khi hắn "xuất hiện" tới nay, đây là lần đầu tiên có người mang đến cảm giác đó cho hắn.

Này giống như ở trong một đàn kiến con lại xuất hiện con có hình thù nổi bật nhất, khiến người lại muốn ngồi xổm xuống cẩn thận quan sát, đùa bỡn, cho dù lãng phí thời gian cả một buổi trưa chiều cũng không sao.

Dù sao, đối với sinh vật như bọn họ mà nói, thời gian là thứ rẻ mạt nhất.

Tròng mắt vàng óng thong thả chuyển động.

Nhìn kỹ đi thì, bên trong không gian cuồn cuộn vô biên, cất chứa muôn vàn sao trời thế gian. Hắn là thế gian vĩ đại nhất, áp đảo tất cả sinh vật khác.

Bóng dáng quý ngài dừng trên vách tường, xúc tua vặn vẹo mà nấn ná, hình thành một thân thể cao lớn, nhưng, này chẳng qua cũng chỉ là một phần tồn tại nhỏ bé.

Nếu hình dáng thật xuất hiện, khi nhìn đến, cảm nhận được hơi vị của người hắn, sẽ chỉ trong nháy mà bị cảm nhiễm.

Hắn cúi đầu, lại đánh giá nhân loại trước mặt này lần nữa.

Nhỏ bé.

Yếu ớt.

Không đáng giá nhắc tới.

Giống như, chẳng có ưu điểm gì để kể lệ.

Mấy ngày qua, quý ngài vẫn luôn học tập tri thức của nhân loại, hơn nữa còn tận lực dung nhập vào xã hội loài người.

Bắt chước, tiếp thu, học tập, hơn nữa phải hiểu đạo lí.

Lúc này quý ngài lại mang góc nhìn của nhân loại đi xem xét Tạ Tiểu Chu —— ở góc nhìn thẩm mỹ của nhân loại, người như vậy, có lẽ sẽ bị gọi là "Đẹp" đi.

Chính là "Đẹp", thì có ích gì?

Đối với bọn họ mà nói, túi da là thứ vô dụng nhất, cho dù là tồn tại thấp kém nhất, cũng có thể bắt chước ra được nhan sắc tuyệt trần.

Ánh mắt quý ngài nhìn đến cổ tay Tạ Tiểu Chu.

Một chiếc cúc áo xuất hiện trên làn da trắng nõn, cúc áo thoạt nhìn cực kì bình thường, nhiều nhất cũng chỉ là vật trang trí tầm thường, nhưng trong mắt hắn, bên trong đang chứa đựng một thứ đang cực kì kích động mà cuồn cuộn sôi trào.

Cái thứ đó, cùng với sự tồn tại của hắn cũng chẳng khác mấy.

Cúc áo này tuy là vật chứa tầm thường, chính là vật chứa một bộ phận trên thân thể bọn họ, nhưng lúc cần thiết để "xuất hiện", bản thể chân chính liền sẽ xuất hiện bên nhân loại này.

Những tồn tại kia sao lại muốn làm như vậy?

Chẳng lẽ là vì để...... Bảo vệ.

"Bảo vệ......" Quý ngài từ trong kẽ răng phun ra hai chữ này, như là đang chậm rãi nhấm nuốt nó.

Nhân loại là sinh vật, nhỏ bé lại yếu ớt, cần phải được bảo vệ.

Khiến quý ngài hắn đi bảo vệ một nhân loại...... Hắn thật sự không tưởng tượng ra được hình ảnh này.

Có lẽ đây là lĩnh vực mà hắn không thể chạm đến.

Chính là, nhân loại này sao có thể khiến những tồn tại đó ưa ái cậu ta nhỉ? Chẳng lẽ chỉ bởi vì lớn lên có chút đẹp thôi sao?

Quý ngài nghĩ tới nghĩ lui vẫn không nghĩ ra được đáp án. Hắn quyết định, âm thầm quan sát nhân loại này trước đã.

Nhưng nên quan sát thế nào nhỉ?

Không thể để quá thân cận.

Bằng không, nhân loại này sẽ bị "Ô nhiễm".

Đây chính là món đồ chơi mới thật vất vả mới tìm được, phải cẩn thận một chút, yêu quý một chút.

Quý ngài muốn một phương pháp thực vẹn toàn.

Sau một lúc lâu, hắn chuyển động con ngươi, thân hình đứng ở mép giường dần ảm đạm đi, cuối cùng hóa thành hư ảnh, rời khỏi phòng.

Tất cả lại im lặng như cũ.

Tựa như chẳng có vị khách ngoại lai nào đã tiến vào.

Sương đen phía chân trời tan đi, ánh trăng lại lần nữa rọi sáng, lần theo khe hở bức màn, đổ bóng xuống bên gối.

Tạ Tiểu Chu nhíu chặt mày, ngủ cũng không được yên ổn. Cậu đang ở mộng cảnh rất kỳ quái.

Rất khó dùng ngôn ngữ để miêu tả mộng cảnh này.

Những thứ hỗn loạn, giả dối, những thứ đồ vật không tồn tại lại hỗn tạp ở bên nhau, tất cả sắc thái đều vặn vẹo, bên tai còn truyền đến thanh âm nỉ non cổ quái.

Tạ Tiểu Chu bị thứ đồ vật điên cuồng kia kéo lấy, dưới biển sâu không ngừng chìm xuống, chìm xuống. Bốn phía là nước biển u ám, từng thân ảnh khổng lồ, vặn vẹo mà xuất hiện.

Những thứ đó là mấy sinh vật tồn tại trong thần thoại cổ xưa

Nước biển luồn qua tóc đen.

Tạ Tiểu Chu không biết bơi, hơn nữa từ sâu trong nội tâm đã sinh ra cảm giác sợ hãi với nước. Nhưng kỳ quái chính là, ở trong mộng cậu không xuất hiện trạng thái hít thở không thông, mà như đang ở trong ngực mẹ, sinh không nổi bất cứ phản kháng nào.

Trong quá trình đang không ngừng chìm xuống, hai chân cậu cuộn tròn, hai tay vờn quanh, lại đặt ở trước ngực.

Cậu cúi đầu nhìn xuống phía dưới.

Tựa hồ ở trong biển sâu, có một thứ không thể diễn tả, không thể nhìn thẳng, sự tồn tại không thể cảm nhận được đang nhìn chằm chằm cậu.

Xúc tua đen nhánh không ngừng vươn ra, vươn qua người cậu, lại che khuất sao trời, lấy một loại tư thái không cho cự tuyệt, đem cậu ôm vào ngực

Xúc tua ôn nhu mà quấn quanh cẳng chân cùng cánh tay cậu.

Kỳ quái chính là, Tạ Tiểu Chu cũng không muốn phản kháng, ngược lại cảm thấy —— đây là số mệnh của cậu.

"Ha ——"

Tạ Tiểu Chu từ trong mộng giật mình tỉnh lại, cậu đột nhiên ngồi dậy, sắc mặt tái nhợt, thân thể không ngừng run rẩy, mồ hôi đã tẩm ướt quần áo bên người, toàn thân đều ướt lộc cộc.

Là mộng sao?

Cậu sao lại thấy mộng?

Tạ Tiểu Chu muốn nghĩ tưởng, nhưng cái gì cũng không nhớ nổi. Cậu liếʍ đôi môi khô khốc của mình, quay đầu nhìn quanh phòng.

Không có cái gì khác thường.

Cũng không có người tiến vào.

Tạ Tiểu Chu xốc chăn lên, để chân trần dẫm lên trên sàn nhà, có chút hoảng hốt mà đi về phía phòng tắm.

Kẽo kẹt ——

Tạ Tiểu Chu đẩy cửa phòng tắm, cậu bây giờ muốn tắm rửa, lại quên mất, bên trong còn có hai sinh vật dị thường khác đang bị nhốt.

Nhưng kỳ quái chính là, khung ảnh l*иg kính nhét ở cửa đã không thấy.

Hiển nhiên, Tạ Tiểu Chu cũng chẳng có tâm tư đâu mà quản chuyện này.

Cậu duỗi tay mở vòi phun nước. Bọt nước tinh mịn tưới xuống, theo đường vân da thịt chảy xuôi, cuối cùng tụ lại dưới chân, hình thành cả một vũng nước.

Quần áo ướt nhẹp bị cởi ra, vứt qua một bên.

Tạ Tiểu Chu xoay người, có thể thấy, phía sau tấm lưng trắng nõn trơn bóng, xuất hiện dấu vết ái muội. Như là...... Bị xúc tua quấn quanh.

***

Quý ngài đi tới vách phòng cách vách.

Vừa vặn, nơi này chính là nơi Mắt kính ở.

Mắt kính còn chưa ngủ, vẫn đang nằm ở trên giường, cầm di động không ngừng đánh chữ.

Ở bối cảnh tiết mục này, có thể nhắn tin gửi thư, lại không thể liên hệ đến đám người ngoài tiết mục. Cho nên, anh ta là đang ở cùng một khách mời khác nói chuyện phiếm.

"A...... Tạ Tiểu Chu." Lúc Mắt kính nói ra cái tên này, tựa hồ đã rất nghiến răng nghiến lợi, "Tao phải cho cậu ta nếm thử chút giáo huấn là như thế nào!"

Nói, ngón tay anh ta lướt nhanh, bùm bùm mà ấn, trên màn hình liền đánh ra một chuỗi lời nói.

【Cậu ta còn không phải thành viên của Hội Phục Sinh chúng ta vậy mà lại kiêu ngạo như vậy, chờ đến khi cậu ta gia nhập, chẳng phải là không đem những lão nhân như chúng ta để vào mắt sao?】

Mắt kính đem những lời này nói ra.

Chỉ cần có người liền có đoàn thể.

Cho dù ở trong tiết mục âm phủ này, cũng sẽ có người kéo bè kéo cánh.



Mắt kính cùng tên kia trong Hội Phục Sinh có quan hệ không tồi, đã ngầm tạo một cái group chat.

Sau khi nhắn lên câu này không lâu, liền có người trong group chat trả lời.

【 đúng vậy, tôi cũng cảm thấy cậu ta chính là người như vậy】

【 có thể tìm một phương pháp đè ép cái tính kiêu ngạo đó của cậu ta, chờ sau khi đã sợ hãi, còn chẳng phải sẽ tự động nghe lời chúng ta thôi sao?】

Mắt kính thấy vậy, cũng cảm thấy phương pháp này khá tốt, vẫn là nên thật tốt giáo huấn Tạ Tiểu Chu một chút —— cậu ta hình như cùng người của Hiệp Hội Diễn Viên kia có chút mâu thuẫn, nếu có thể lợi dụng điểm này thì tốt.

Màn hình di động chiếu xạ ra ánh sáng trắng mờ ảo, chiếu lên trên mặt Mắt kính, khuôn mặt lại như vặn vẹo lên, không giống hình người.

Muốn sống sót trong tiết mục này, cần bỏ chút vốn, mới có nhiều nhân tính, mới có nhiều tính tình khác nhau......

Vẫn luôn có khách mời, tuy bề ngoài thoạt nhìn vẫn là người, nhưng nội tâm vốn đã chẳng khác gì đám quỷ quái ngoài kia.

Mắt kính đắm chìm trong ảo tưởng của chính mình, không chú ý tới, bên cửa sổ lại vang vọng tiếng nước tí tách.

Tí tách.

Không biết nước chảy ra từ đâu, tụ lại dưới cửa sổ, hình thành một cái vũng nước.

Hơi thở của nước biển tanh mặn lại lan ra xung quanh.

Từ trong vũng nước, vô số xúc tua màu đen thò ra, bất tri bất giác, đã che kín toàn bộ phòng, chỉ còn lại chiếc giường kia.

Cuối cùng, một đoạn xúc tua từ trần nhà rũ xuống, chui vào trong chăn.

Mắt kính cảm nhận được một chút lạnh lẽo, nhìn qua.

Mà ngay cái liếc mắt này.

Dưới lớp chăn bị che đậy, có thể thấy người nằm bên trong đang không ngừng run rẩy.

Anh ta đang tan chảy.

Tựa như ngọn nến, đầu tiên là lớp da ngoài, tiếp theo là thịt khối. Một tầng lại một tầng, hóa thành một bãi máu hồng, lênh láng đầy giường.

Có rất nhiều tay, có rất nhiều mắt, còn có rất nhiều khí quản, ẩn dưới lớp chất lỏng dính nhớp chảy đầy đất kia.

Nhưng cho dù là như thế, Mắt kính vẫn còn giữ lại chút ý thức nhất định.

Anh ta cảm nhận được mình đang không ngừng tan chảy, lại cảm giác chính mình bị "Tổ hợp" kia, "Tổ hợp" kia không phải rất hoàn mỹ, mà là đông một khối tây một khối, miễn cưỡng hợp thành một cái hình người.

Mắt kính nghe được chính mình đang tự hỏi: "Tạ Tiểu Chu là ai?"

Vì thế đại não anh ta liền bị mở ra, toàn bộ ký ức đều bị nhìn không sót thứ gì.

Tạ Tiểu Chu kia chính là khách mời có vận khí tốt......

Cậu ta không có bản lĩnh gì, ai ở đây chẳng phải cũng đều là khách mời hạng A sao......

Một tên không biết tôn kính tiền bối, lại phải gia nhập Hội Phục Sinh, lại còn không ngoan ngoãn giao ra điểm thưởng......

Từng đoạn suy nghĩ hiện lên.

Sau đó Mắt kính lại nghe được một tiếng: "Đây là suy nghĩ của nhân loại sao? Không thú vị."

Bang ——

Vì thế toàn bộ thế giới đều trở đen.

Chăn bị xốc lên, mặt trên lại không thấy chút dấu vết. Không ai có thể nhìn ra, nơi này đã từng có một người bị "tan chảy" qua.

Thân thể Mắt kính ngồi dậy, ngón tay có chút cứng đờ mà giật giật.

Quý ngài còn chưa thích ứng được với vật chứa mới này, ở hắn xem ra, cái này quá mức nhỏ yếu, nom chẳng khác gì đồ sứ, chạm nhẹ một cái liền sẽ chia năm xẻ bảy, vẫn là cần có thời gian thích ứng.

Hắn đứng lên.

Có thể là phần cổ có hơi không đúng, "Bạch" đến một tiếng, đầu rơi xuống đất.

Quý ngài nhặt lên, lại lần nữa đặt về chỗ cũ.

Chờ đến khi đầu đã trở về, hắn vẫn là cảm thấy có chút không đúng, chạm chạm, lúc này mới phản ứng lại rằng mình đã quay ngược.

Vì thế tay cố định ở đầu, thân thể lại chuyển động ra sau.

Được rồi.

Quý ngài nhặt mắt kính lên, đặt trên sống mũi, học tập theo thần thái của nhân loại mà lộ ra một cái mỉm cười.

Có vật chứa mới, hắn liền có thể gần gũi quan sát nhân loại kia.

Có lẽ, nhân loại kia có thể dạy cho hắn, thế nào là cảm tình.

***

[Thật chán na]

[BOSS vậy mà đi rồi]

[Chẳng lẽ hắn xuất hiện chỉ để lấy lệ thôi à?]

Làn đạn rải rác mà bay qua.

Người xem phòng phát sóng trực tiếp như là không cần nghỉ ngơi, bọn họ phần lớn đều dành thời gian ngồi canh ở trang web của 《 Tạp Kỹ Kinh Dị 》 thôi.

《 Công Ty Dọn Dẹp Dị Thường》 là một cái tiết mục rất được đề cử, tổng cộng mười hai khách mời tham diễn, tất cả ít nhất cũng đều đã diễn qua ba tiết mục khác.

Độ hot của phòng phát sóng trực tiếp vẫn luôn rất cao, nhưng bởi vì Mắt kính không có ý tốt, hơn nữa lúc trước còn tác quái, nên chẳng có ai đi đến góc nhìn của anh ta.

Cho nên, cũng không có người xem nào phát hiện, Mắt kính đã bị tráo đi.

***

Tạ Tiểu Chu sau khi tắm rửa xong, đem mồ hôi trên người tẩy sạch, lại nằm về giường.

Sau khi từ trong mộng tỉnh lại, đại não của cậu vẫn một mảnh hỗn độn, lười biếng, thật lên không nổi tinh thần tự hỏi gì.

Muốn làm chỉ có nhắm mắt lại, tiếp tục ngủ.

Nhưng còn may, cậu lại không nằm mơ nữa, mà là một giấc ngủ tới tận ngày hôm sau.

Chờ đến ngày hôm sau tỉnh lại, Tạ Tiểu Chu đã hoàn toàn quên mất chuyện hôm qua đêm qua. Lúc mở to mắt phản ứng đầu tiên, chính là đi xem hoàng phù dán trên đầu giường.

Hoàng phù vẫn hoàn hảo không tổn hao gì, không có vết cháy.

Đêm qua an toàn.

Tạ Tiểu Chu như vậy nghĩ, xé hoàng phù xuống. Chỉ là ngay khi xé hoàng phù xuống, lòng bàn tay lại cảm nhận được sự dính nhớp trên bề mặt.

Cúi đầu để nhìn, lại thấy chẳng có gì.

Tạ Tiểu Chu cảm thấy chính mình đã đa nghi rồi, đem hoàng phù cất đi, đứng dậy mặc quần áo.

Cũng không biết là làm sao, rõ ràng ngủ một giấc, lại cảm thấy eo đau cổ đau, đặc biệt là phần lưng vẫn ẩn ẩn làm đau.

Có thể là giường quá cứng.

Tạ Tiểu Chu sờ sờ bả vai, nghĩ.

Thay xong quần áo, Tạ Tiểu Chu đi ra ngoài, đi tới đại sảnh lầu một.

Trong đại sảnh đã ngồi tốp năm tốp ba khách mời.

Tạ Tiểu Chu vừa mới đi xuống lầu thang, liền nghe thấy phía sau cũng vang lên tiếng bước chân, cậu theo bản năng mà quay đầu lại nhìn.

Là Mắt kính.

Tóc của anh ta có chút lộn xộn, kính đen che khuất khuôn mặt tái nhợt, ngay lúc đối diện với ánh mắt Tạ Tiểu Chu, khóe miệng kéo lên, lộ ra một cái tươi cười cứng đờ.

Tạ Tiểu Chu: "?"

Là đang khıêυ khí©h cậu sao?

Tạ Tiểu Chu cùng Mắt kính nhìn nhau liếc mắt một cái, liền thu hồi ánh mắt, ở lầu một trong đại sảnh tìm một chỗ đứng. Cậu cùng những người khác đều không thân, liền một mình lẻ loi trong góc.

Không bao lâu sau, các khách mời đều đã đến đông đủ, mọi người liền đi đến chỗ công ty.

9 giờ đúng giờ đi làm.

Chỉ vừa mới đặt mông xuống ghế, liền có bưu kiện gửi tới.

Hôm nay không phải cưỡng chế cho mỗi cá nhân đều phải công tác một nhiệm vụ, mà là để tổ trưởng thống nhất, lại để các tổ trưởng nhỏ khác phân công.

Tổ trưởng của Hội Phục Sinh bên này tự nhiên là Lý Tiêu.

Lý Tiêu lật xem nhiệm vụ một chút, nói: "Chúng ta sẽ chia thành ba tổ để làm nhiệm vụ, mỗi tổ hai người. Hai người một tổ, đi hoàn thành sự kiện dị thường ở cao ốc trùm mền." Cô chỉ bím tóc cùng một nam sinh khác.

Bím tóc mái gật gật đầu: "Được."

Lý Tiêu nhấp chuột, nhìn đến trang sau văn kiện: "Công viên ven biển xuất hiện dị thường, Tạ Tiểu Chu cậu đi đi."

Tạ Tiểu Chu không có ý kiến.

Lý Tiêu nhìn những người khác phía sau, suy tư ai nên cùng Tạ Tiểu Chu đi làm.

Cô biết, những người ở Hội Phục Sinh đều có kiến nghị với Tạ Tiểu Chu, nhưng cũng vì có kiến nghị, mới muốn cho Tạ Tiểu Chu đi chứng minh thực lực của chính mình.

Chỉ là ai nên cùng cậu ấy đi nhỉ?

Lý Tiêu còn chưa đưa ra quyết định, đã nghe thấy có một thanh âm mở miệng: "Tôi, cùng cậu ấy đi."

Thanh âm nói chuyện có chút kì quái.

Mỗi khi nói một chữ, đều sẽ phát ra tiếng vang cọ xát, như là thanh quản đã bị tổn hại.

Lý Tiêu nhìn qua đi.

Không nghĩ tới, người nói chuyện vậy mà lại là Mắt kính.

Mắt kính lặp lại: "Tôi đi."

Lần này, thanh âm của anh ta lại thông thuận một ít, nhưng vẫn rất khó nghe.



Tóc mái nhíu nhíu mày: "Anh, giọng anh sao vậy?"

Mắt kính không trả lời, chỉ là cứng đờ mà cười cười.

Lý Tiêu có chút do dự.

Mắt kính cùng Tạ Tiểu Chu có mâu thuẫn ở đây mọi người đều biết, nhưng cũng bởi vì muốn cả đội không ai tức giận, cô mới đem hai người tách ra.

Không nghĩ tới Mắt kính kia lại tự động muốn cùng Tạ Tiểu Chu đi làm, cái này cũng hơi khó giải quyết rồi.

Tạ Tiểu Chu cũng có chút ngoài ý muốn, nhưng cậu cũng không từ chối đề nghị, mà là tiếp tục đáp ứng: "Được, hai chúng ta cùng làm."

Cái quả bom không hẹn giờ này vẫn là đặt bên người thì tốt hơn.

Miễn là......Đừng nháo ra phong ba là được.

Mỗi người đều đã nhận một nhiệm vụ, cũng sôi nổi rời khỏi công ty.

Tạ Tiểu Chu lại là người đi cuối cùng, vẫn là không nhịn được mà liếc mắt nhìn Mắt kính một cái.

Hôm nay Mắt kính, rất kỳ quái.

Nhưng Tạ Tiểu Chu lại không biết chỗ nào kỳ quái, còn nghĩ rằng có lẽ lại là do linh cảm quấy phá.

Chỉ cần làm bộ như không tồn tại là ok.

Biết được càng nhiều, liền càng nguy hiểm.

Tạ Tiểu Chu ở trong lòng đem hai câu này niệm lại một lần, không để ý tới Mắt kính nam, lấy ra di động mở hướng dẫn.

Công viên ven biển.

Cậu nhấp ra cái tên này.

Bản đồ rất nhanh đã nhảy ra đường đến công viên ven biển, cách công ty cũng không bao xa, chỉ có hai km lộ trình.

Nhưng...... Thành phố này hướng ra biển sao?

Tạ Tiểu Chu tựa như lại ngửi được mùi vị quen thuộc của gió biển tanh tưởi.

Mà phía sau cậu.

Quý ngài mượn tạm thân thể của Mắt kính, lẳng lặng mà quan sát Tạ Tiểu Chu.

Có hỗ đặc thù sao?

Hiện tại không có.

Không, nhất định là do hắn không chưa phát hiện ra, lại quan sát thêm chốc lát đi.

Quý ngài muốn tiến lên để cẩn thận mà xem xét, nhưng vật chứa nàu chất lượng quá kém, phải cẩn thận mà sử dụng.

Tạ Tiểu Chu quay đầu lại, thấy tứ chi Mắt kính giống như chẳng chịu phối hợp với nhau, cùng tay cùng chân mà đi lại, nhưng vẫn rất chậm.

Tạ Tiểu Chu: "............"

***

Công ty cách công viên ven biển cũng không xa.

Tạ Tiểu Chu vốn dĩ muốn đi xe đạp, thuận tiện nhìn xem thành phố khác, nhưng nghĩ đến Mắt kính cử chỉ kỳ quái, cậu đành lựa chọn đi xe.

Tài xế vẫn là một ông chú trung niên cực kì nhiệt tình, Tạ Tiểu Chu vừa mới lên xe, đã vui vẻ hớn hở mà chào hỏi: "Là đi du lịch sao?"

Tạ Tiểu Chu nghĩ nghĩ, nói: "Không phải, tôi đến nơi này là để đi làm." Cậu lại chỉ chỉ dãy lầu phía sau.

Tài xế "À" một tiếng, kỳ quái mà nói: "Nhưng hình như tôi chưa từng thấy qua các cậu."

Tạ Tiểu Chu giải thích: "Cũng chỉ mới tới thôi."

"Mới tới à." Tài xế lặp lại những lời này, "Nơi này của chúng tôi, đã lâu rồi không có người mới tới."

Tạ Tiểu Chu bắt được từ ngữ mấu chốt, hỏi: "Đã lâu?"

Tài xế một bên lái xe một bên nói: "Đúng vậy, đã lâu không ai tới. Từ ba năm trước rồi......"

Tạ Tiểu Chu cảm thấy cái này chắc chắn chính là manh mối mấu chốt, nghĩ còn muốn hỏi nữa, nhưng tài xế lại ngừng câu chuyện, cũng không tiếp tục trả lời.

Tạ Tiểu Chu lại thử nói bóng nói gió, nhưng tài xế chính là không đáp lời. Không bao lâu, đã đến công viên ven biển, cậu đành phải trước xuống xe.

Công viên ven biển là địa điểm du lịch nổi tiếng, có bờ cát, cây dừa cùng hoa cỏ, tràn đầy hơi thở nhiệt đới. Cuối tuần, sẽ có người đến đây hẹn hò, cha con cùng tụ hội đi ăn.

Chỉ là ở đây hiện tại xuất hiện dị thường, khiến toàn bộ công viên ven biển đều bị phong tỏa.

Tạ Tiểu Chu móc thẻ nhân viên công tác dọn dẹp dị thường ra, lúc này mới có thể tiến vào trong đó.

Chờ đến khi thân ảnh Tạ Tiểu Chu cùng Mắt kính đều đã biến mất sau lớp dây cảnh báo, tài xế mới xoay đầu, lẩm bẩm: "Ba năm trước...... Đã lâu...... Chúng ta cũng đã......chết lâu rồi......"

Kính chiếu hậu.

Trên mặt tài xế xuất hiện vết bỏng cháy xén, huyết nhục mơ hồ.

***

Tạ Tiểu Chu đi trên một đoạn đường nhỏ lát đá phiến.

Vừa mới bắt đầu cậu còn có lòng phòng bị, nhưng phòng bị cả nửa ngày trời, cũng không thấy Mắt kính làm ra hành động gì, chỉ là ngẫu nhiên dùng một loại ánh mắt kỳ quái nhìn chằm chằm cậu.

Nhìn chằm chằm đến nhìn chằm chằm, rốt cuộc cũng thành thói quen.

Đi qua một cành dừa xanh mát, đã đi tới bên cạnh bờ cát.

Bờ cát màu trắng, mỗi khi dẫm một bước, liền sẽ để lại một dấu chân. Xa xa nhìn lại, sóng biển có quy luật mà đập vào, lại chậm rãi thối lui, để lại trên bờ cát một hai cái vỏ sò.

Chỗ xa hơn, là mặt biển xanh lam, biển và trời cùng một màu, cảnh sắc tuyệt trần.

Nhưng Tạ Tiểu Chu cũng không thiếu cảnh giác.

Ở phần miêu tả nhiệm vụ công tác đã viết, đã có không ít người biến mất ở bên cạnh bờ biển, bọn họ giống như là bị thứ gì đó túm đi.

Tạ Tiểu Chu hướng tới sóng biển bước một bước, một trận gió thổi tới, mang theo mùi cá tanh tưởi phả vào mặt.

Trước mắt rõ ràng cái gì đều không có, cậu lại nghe thấy tiếng nghẹn ngào lại bén nhọn.

Một thân ảnh từ trong biển bò ra, chúng nó có hình dạng của nhân loại, nhưng phần đầu là cá. Chẳng khác gì những tồn tại như người cá kia, chúng nó có lớp vảy sắc bén, làn da xám xanh tràn đầy nếp uốn, khiến người buồn nôn.

Chúng nó...... Đi tới......

Tạ Tiểu Chu đầu đau như muốn nứt, thân thể lắc lư một chút, cơ hồ đã khó có thể tự hỏi. Mà đúng lúc này, từ phía sau duỗi tới một bàn tay, đem cậu đẩy mạnh vào trong sóng biển mãnh liệt kia.

Là ai?

Là Mắt kính sao?

Tạ Tiểu Chu dư quang thoáng nhìn, là một gương mặt xa lạ, tiếp theo, cậu đã bị sóng biển lạnh băng bao phủ.

Cậu không biết bơi lội, cũng sợ nước.

Những con sóng gần bãi biển rõ ràng rất nông, nhưng cậu lại một chân dẫm vào hư không, rơi vào vực sâu vô tận bên trong.

Nước biển từ bốn phương tám hướng đè ép lại đây, không ngừng rút đi không khí ở phổi, chỗ càng sâu, một đám Thâm tiềm giả dưới nước lại tham lam mà nhìn chằm chằm cậu.

Tạ Tiểu Chu trợn tròn mắt, giơ tay hướng về phía trước giãy giụa.

Leng keng ——

Lúc này, một chuỗi đồ vật từ trên cổ trượt ra, theo nước biển trôi nổi, đối diện với ánh mắt Tạ Tiểu Chu.

Đó là......

Đó là một cặp xúc xắc sáu mặt, hai viên xúc xắc va chạm vào nhau, liền phát ra tiếng vang thanh thúy.

Trăm sông đổ về một biển.

Tạ Tiểu Chu rơi vào một cái ôm ướŧ áŧ dầm dề.

***

Bờ biển.

Bím tóc cùng tên đàn ông hai tay ôm vai, trên mặt mang theo nụ cười vì mưu kế đã thực hiện được. Hắn là người của Hiệp Hội Diễn Viên.

Có một cái quy định vẫn luôn bất thành.

Chính là ở trong tiết mục đoàn đội đối kháng, hai bên đoàn đội vốn không bị 《 Quy Tắc Khách 》 quản chế. Nói cách khác, không thể hại chết người cùng một đoàn đội, lại là có thể hại chết người của đoàn đội đối thủ.

Người nọ nghiêng nhìn Mắt kính: "Làm sao, cậu cũng muốn di xuống?"

"Mắt kính" chuyển động mắt, không nói chuyện, mà là nhìn chằm chằm vào mặt biển phập phồng.

Vật chứa này tuy chưa dùng bao lâu, nhưng vào lúc này, đã bắt đầu hỏng mất.

Yêu cầu, đổi một cái.

Bím tóc thấy "Mắt kính" thân thể không ngừng run rẩy, còn tưởng rằng là đã bị dọa, cười nhạo một tiếng: "Tên nhát gan."

Chó săn bên cạnh nói: "Anh, nếu không thì đem hắn cũng giải quyết luôn đi." Nói, lại làm ra động tác xẹt cổ.

Bím tóc cũng không để ý, rõ ràng không đem "Mắt kính" để trong lòng, tùy ý gật gật đầu: "Vậy cùng nhau giải quyết đi."

Nghe được lời này, "Mắt kính" không chỉ không sợ hãi, khuôn mặt tái nhợt lộ ra biểu tình cổ quái, lẩm bẩm nói: "Lại một tên."

Quý ngài đối với nhân loại như này, cảm thấy càng thêm tò mò.

Tác giả có lời muốn nói:

【 Thâm tiềm giả 】 là một trong những sinh vật trong thần thoại của Howard Phillips Lovecraft về Cthulhu, 《 The Haze of Innsmouth 》đã được công nhận. Ngoại hình có đầu là của động vật lưỡng thê, thân là bộ dáng nhân loại.

Nếu muốn tìm hiểu thêm về con vật nào có thể đọc quyển sách trên.

Tâm tình của quý ngài: Ta biết Chu Chu là hải vương, nhưng là ta chỉ muốn quan sát một chút để xem cậu ta dựa vào cái gì mà đòi làm hải vương. Ta chính là muốn quan sát, chứ không phải muốn chui vào ao cá.

Quý ngài: Ta đi vào, đừng nhớ mong (