Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Trong Show Tống Nghệ Kinh Dị Debut Vị Trí Center

Chương 49: 《 Công Ty Dọn Dẹp Dị Thường》(3)

« Chương TrướcChương Tiếp »
Trên màn hình, thiếu niên mặc bộ đồng phục xanh trắng, cổ áo mở rộng, có thể thấy được xương cốt bên trong. Hắn có một đôi mắt xám xịt, tròng mắt như bị sương mù che khuất, đến cái gì cũng nhìn không rõ.

Đây là BOSS trong khuôn viên trường Tần Nguyên.

[Tần Nguyên???]

[A a a tôi dậy rồi, tôi thật khỏe, giờ tôi lại có thể tiếp tục xem mối tình đầu nồng thắm này rồi! Ngón cái.jpg]

[Tần Nguyên sao lại ở chỗ này?]

[Có thể tiết mục này tương đối đặc thù chăng? Tần Nguyên chỉ ở trong tiết mục vườn trường xuất hiện, mà nơi này chính là trường học, trên người Chu Chu lại mang theo tín vật của Tần Nguyên, cho nên mới có thể triệu hồi ra.]

[Mặc kệ là Tần Nguyên làm sao tới, tôi chỉ muốn xem Chu Chu lại lật xe thế nào đây, hì hì hì]

Không nghĩ tới, dẫn đầu xuất hiện phản ứng không phải Tạ Tiểu Chu, mà là quạ đen nhỏ kia.

Sau khi Tần Nguyên xuất hiện, quạ đen vẫn luôn ngoan ngoãn đứng ở trên vai Tạ Tiểu Chu như là bị kí©h thí©ɧ, lông chim trên người đều xù hết lên.

Đôi mắt Tần Nguyên chậm rãi chuyển động một chút, ánh mắt dừng lại trên người quạ đen.

Quạc——

Đây là hoa hồng của nó!

Quạ đen lộ rõ chủ quyền của mình, sau một lúc uy hϊếp, nó dang cánh, hướng về phía Tần Nguyên bay đến, móng vuốt sắc bén chợt lóe, mục đích chính là đôi mắt xám xịt kia.

Người xem đều khó hiểu

[Sao quạ đen lại phản ứng lớn như vậy?]

[Hiểu liền tự hiểu]

[Đây là quạ đen bác sĩ nuôi]

[Ha ha, đây là đồng loại của Tu La tràng sao]

Quạ đen thế tới rào rạt.

Tần Nguyên lại đứng yên như cũ, không lui bước. Mắt thấy mỏ quạ đen sắc bén đang muốn mổ lên, hắn chỉ là chậm chạp mà nâng tay, tinh chuẩn bắt được cánh chim quạ đen.

Quạ đen: "......"

Quạ đen muốn đập cánh, lại không động đậy được. Chỉ có thể duỗi dài cổ, không ngừng kêu gào: "Cạc cạc cạc ——"

Tần Nguyên rũ mắt nhìn quạ đen ồn ào này.

Không chỉ có quạ đen là có địch ý với Tần Nguyên, mà Tần Nguyên cũng không thích nó.

Không có bất luận lý do gì, chỉ là ẩn sâu trong tiềm thức, có cảm giác bài xích đối với nó.

Không thích, vậy hủy nó đi.

Tần Nguyên đối với tất cả sinh mệnh đều hờ hững như vậy, ngón tay bắt lấy cánh chim chậm rãi nắm chặt, trên mặt ẩn ẩn xương trắng.

Quạ đen tựa hồ đã nhận ra nguy hiểm, liều mạng giãy giụa mà hét lớn: "Quạc!"

Lông chim như du quang theo dòng nước mà trở nên rối tung, không ít bay xuống trên mặt đất.

Nhưng cho dù Tần Nguyên đã nổi lên sát tâm, quạ đen cũng chỉ là thoạt nhìn chật vật một chút, trên thực tế vẫn là đang tung tăng nhảy nhót.

Dựa theo năng lực của Tần Nguyên, không nên xuất hiện chuyện như vậy.

Từ khi Tần Nguyên xuất hiện tới nay, từ đầu tới cuối đều lạnh như băng, nhìn thấy cảnh này, khuôn mặt tinh xảo như điêu khắc kia liền hiện vẻ kinh dị vốn có.

Quạ đen còn thừa cơ hội này, từ lòng bàn tay Tần Nguyên bay ra.

Lần này quạ đen đúng là ăn lỗ nặng, lông chim trên người đều rơi rớt đến tan tác, thoạt nhìn chật vật bất kham. Chính là nó cũng biết nó không phải đối thủ của Tần Nguyên. Vì thế vẫy cánh một chút, hướng về phía Tần Nguyên "Quạc" một tiếng.

Hiện tại khi dễ nó, chờ đến khi bác sĩ tới, thì cho ngươi nhìn xem bác sĩ lợi hại đến cỡ nào!

Làm xong này đó, quạ đen liền hóa thành luồn sáng đen, chui vào ngón áp út của Tạ Tiểu Chu.

Tạ Tiểu Chu theo ánh sáng mà nhìn lại.

Chỉ thấy chiếc nhẫn nơi ngón áp út so với lúc trước có chút khác nhau, hoa văn quanh cánh có chút hỗn loạn, màu sắc cũng nhạt đi nhiều, trở nên u ám.

Cậu nghĩ nghĩ, có lẽ là hai ngày sau, mới có thể lại triệu hồi quạ đen ra.

Nhưng này cũng không quan trọng.

Hiện tại quan trọng nhất chính là ——

Tạ Tiểu Chu nâng mắt, nhìn qua.

Tần Nguyên đang đứng cách cậu không xa, ngón tay uốn lượn một chút, một nhúm lông chim chậm rãi bay xuống dưới.

Ánh mắt hắn nhìn theo lông chim rơi xuống, lại nhìn tới chỗ Tạ Tiểu Chu.

Tạ Tiểu Chu tức khắc cảm thấy độ ấm quanh thân biến đổi.

Cậu vốn là đang đứng cạnh phòng học kỳ quái, bên trong cuồn cuộn không ngừng trào ra nhiệt khí, có chút oi bức. Nhưng hiện tại, lại giống như đã rơi vào hầm băng vậy.

Ngay cả lão sư trong phòng học cũng đã nhận ra nguy hiểm, dừng thanh âm giảng bài. Còn những học sinh còn lại đều cúi đầu, không dám liếc mắt Tạ Tiểu Chu một cái.

Tạ Tiểu Chu: "............"

Chẳng lẽ, là bởi vì cậu gọi điện cho Tần Nguyên nên mới triệu hồi ra?

Hiện tại có chút khó giải quyết.

Tạ Tiểu Chu lần trước sở dĩ dám lừa Tần Nguyên, là bởi vì cho rằng sau khi đã rời khỏi《 Vườn Trường Bảy Đêm Đàm Luận 》 liền sẽ không đυ.ng đến hắn nữa, nên lúc đó mới thuận miệng mà lừa hắn cậu sẽ làm khách mời thường trú.

Nhưng không nghĩ tới, bây giờ lại bị Tần Nguyên bắt được.

"Tạ Tiểu Chu." Tần Nguyên nói chuyện cũng thông thuận một chút, nhưng mỗi khi nói vẫn là phải tạm dừng một lát, "Ngươi, gạt ta."

Tạ Tiểu Chu đối diện với đôi con ngươi xám xịt kia.

Nhìn dáng vẻ nay, Tần Nguyên rõ ràng là tới để tính sổ.

Hiện tại là nên ngẫm lại nên tiếp tục lừa gạt cho qua chuyện thế nào.

Tạ Tiểu Chu lại run mi một chút, rất nhanh đã đưa ra lựa chọn, cậu cái gì cũng không nói, mà là trực tiếp tiến lên một bước, ôm lấy Tần Nguyên.

Động tác Tần Nguyên hơi một chút, theo bản năng mà liền ôm lấy thân hình mềm mại lại ấm áp kia, bàn tay ấn phía sau lưng Tạ Tiểu Chu, tưởng buông ra rồi lại không chịu rời.

Thân thể Tần Nguyên chỉ còn mảng xương trắng, lạnh băng lại cộm người.

Nhưng Tạ Tiểu Chu lại không chút nào để ý, gương mặt dán ở ngực Tần Nguyên, có chút ngoài ý muốn, lại có chút kinh hỉ: "Sao cậu lại tới đây? Tôi còn tưởng rằng...... Sẽ không được gặp lại cậu nữa."

Tần Nguyên rũ mắt.

Lấy góc độ của hắn, có thể thấy lông mi mảnh dài của Tạ Tiểu Chu đã bắt đầu treo lệ.

Tạ Tiểu Chu tựa hồ là đã nhận ra được cái nhìn của Tần Nguyên, ngẩng đầu: "Còn có thể nhìn thấy cậu, thật tốt."

Cặp mắt trắng đen rõ ràng kia lại xuất hiện ảnh ngược bộ dáng của Tần Nguyên, giống như trong thế giới cậu chỉ có mỗi hắn.

Nghe được mềm giọng như vậy, vẻ lạnh nhạt trên mặt Tần Nguyên giảm bớt đôi chút.

Tạ Tiểu Chu tay đặt ở trên vai Tần Nguyên, cảm giác được xương cốt cứng rắn phía dưới, hơi chần chờ hỏi: "Cậu, cậu có khỏe không?"

Nghe thấy vấn đề này, Tần Nguyên lại khôi phục vẻ lạnh nhạt lúc trước, thoạt nhìn tựa như là không có cảm tình mỹ diệu kia.

Chỉ là ẩn sâu dưới tảng băng chìm, chính là sự cố chấp không dễ phát hiện kia.

Từ sau khi Tạ Tiểu Chu rời đi, Tần Nguyên vẫn luôn ở trong bóng tối.

Nơi đó không có ánh sáng, không có thanh âm, không có vật sống nào tồn tại. Có chỉ có, màn đêm yên tĩnh không biến đổi.

Tần Nguyên sớm đã quen với mấy cái này rồi —— nếu hắn chưa từng gặp được được Tạ Tiểu Chu.

Tạ Tiểu Chu nói, cậu sẽ trở về.

Chính là, Tần Nguyên cũng không biết đã bao nhiêu lần từ trong bóng đêm mở to mắt, đối mặt với sự tĩnh mịch kia.

Có người nói, Tạ Tiểu Chu là đang lừa hắn.

Hắn là một tên lệ quỷ, không có người nào sẽ nguyện ý ở cạnh một tên lệ quỷ như hắn.

Lúc mới đầu Tần Nguyên còn không có tin, chính là một đám lại một đám người tới, nhưng hắn chưa bao giờ thấy qua Tạ Tiểu Chu.

Hắn lúc này rốt cuộc mới hiểu được, Tạ Tiểu Chu là thật sự sẽ không đã trở lại.

Những lời ngon tiếng ngọt đó, đều là dùng để lừa gạt hắn.

Tần Nguyên nằm trong bóng đêm, đem những ngày ấy cùng Tạ Tiểu Chu ở chung tích góp lại mà hồi tưởng, trong lòng cũng chỉ có một ý niệm ——

Nếu lại có cơ hội nhìn thấy Tạ Tiểu Chu, mặc kệ là nói cái gì đi nữa, hắn nhất định sẽ không chút do dự mà kéo Tạ Tiểu Chu cùng tiến vào vực sâu vô biên.

Như vậy, liền có thể vĩnh sinh vĩnh thế mà ở bên nhau.

Cho dù biến thành cái dạng gì.

Chò dù thân hình có trở nên lạnh băng, cho dù trái tim sẽ chẳng còn nhảy, mất đi mấy thứ đó cũng không sao, hắn chỉ cần Tạ Tiểu Chu.



Tần Nguyên mỗi thời mỗi khắc đều là nghĩ như vậy, thẳng đến khi lại nhìn thấy Tạ Tiểu Chu lần nữa mới thôi.

Đôi mắt thiếu niên thanh triệt, không có lấy chút phòng bị mà là hiện rõ vẻ vui sướиɠ.

Không chút sợ hãi mà lui bước.

Mặc kệ Tần Nguyên đã chuẩn bị nhiều đến đâu, chuyện tới trước mắt, lại có chúy lùi bước.

Có lẽ...... Tạ Tiểu Chu không phải muốn gạt hắn, mà lag do có lý do khác.

Ngón tay Tần Nguyên mơn trớn gương mặt Tạ Tiểu Chu, nhẹ nhàng mà lau đi nước mắt mặt trên.

Một chút nóng bỏng dừng ở trong lòng bàn tay.

"Ngươi, sao, không về." Hắn hỏi.

Vấn đề này nên trả lời thế nào?

Tạ Tiểu Chu hai mắt có chút ảm đạm: "Tôi cũng không biết......"

Tần Nguyên nhìn Tạ Tiểu Chu.

Tạ Tiểu Chu trên mặt tràn đầy vẻ mờ mịt, không giống giả bộ. Cậu thẳng tắp mà nhìn Tần Nguyên, đột nhiên hiểu rõ, lùi lại mấy bước, vẻ mặt không thể tin được mà nói: "Cậu lại nghi ngờ tôi?"

Tần Nguyên môi mấp máy: "Ta......"

Tạ Tiểu Chu đuôi mắt lại treo nước mắt, xoay người ngã xuống đấy, chặn họng Tần Nguyên: "Cậu cho rằng tôi không muốn về, cho rằng tôi đang lừa cậu. Cậu cho rằng......" Thanh âm cậu cũng run rẩy theo, "Tôi chính là loại người như vậy."

Tần Nguyên thấy Tạ Tiểu Chu lại bị thương, tay chân có chút luống cuống, không biết nên nói cái gì cho tốt.

Tạ Tiểu Chu cũng không có giải thích, chỉ là nói: "Cậu không tin, tôi cái gì cũng không làm." Cậu cắn khóe môi một chút, ở trên mặt để lại một vệt đỏ chói mắt, "Cho nên, cậu lần này tới đây là vì cái gì? Chất vấn tôi, hay là...... muốn gϊếŧ tôi?"

Tạ Tiểu Chu quyết tuyệt mà nhìn Tần Nguyên: "Vậy cậu gϊếŧ đi." Cậu nhắm hai mắt, ngửa đầu lộ ra cái cần cổ trắng nõn.

Trên mặt chỉ có sự tuyệt vọng tĩnh mịch, cùng vui sướиɠ vừa rồi lại hoàn toàn đối lập.

Tần Nguyên biết, chỉ cần hắn muốn, không cần phí nhiều sức, liền có thể đem Tạ Tiểu Chu biến thành những sinh vật âm trầm đến đáng sợ kia.

Chính là, hắn không muốn.

Tạ Tiểu Chu nhắm mắt, trước mắt chính là một mảnh hắc ám, nhưng thính giác lại cực kỳ nhạy bén. Cậu nghe thấy, Tần Nguyên đang tới gần chỗ cậu.

Sẽ gϊếŧ cậu sao?

Hay là......

Suy nghĩ Tạ Tiểu Chu đột nhiên gián đoạn, bị một cánh lạnh băng ôm vào trong ngực. Trán cậu áp vào ngực Tần Nguyên, trầm mặc không nói.

Sau một lúc, cậu mới nhẹ giọng mà nói: "Tôi sao lại muốn trở về tìm cậu chứ? Bên ngoài như vậy nguy hiểm, vừa rồi tôi thiếu chút nữa đã chết...... Nhưng cũng bởi vì tổ tiết mục không có phát lời mời cho tôi, nên tôi mới không thể trở về."

[Nhìn dáng vẻ này, ủa là thật sao?]

[Giả! Tôi dùng nhân cách của quỷ để đảm bảo, tổ tiết mục chắc chắn đã phát thư mời làm khách mời thường trú cho Tạ Tiểu Chu rồi! Tôi lúc trước còn nghe được tin, bởi vì 《 Vườn Trường Bảy Đêm Đàm Luận 》 độ hot quá cao, nên muốn mời Tạ Tiểu Chu làm khách mời thường trú, không nghĩ tới tôi đợi nửa ngày, lại chẳng thấy bóng dáng cậu ta đâu.]

[Tổ tiết mục, oan ]

[Tần Nguyên, thảm]

[Còn nhớ trong tiết mục lần trước không? Tần Nguyên, chỉ là bạn thôi! Mỉm cười.jpg]

Tổ tiết mục đương nhiên đã gửi thu mời cho Tạ Tiểu Chu, lại không chỉ phát một lần một lần, nhưng cậu mỗi lần đều cự tuyệt.

Nhưng hiện tại sao cậu có thể nói ra?

Cậu bây giờ là đang đánh cuộc đó.

Đánh cuộc Tần Nguyên cùng tổ tiết mục kia không có liên hệ.

Tạ Tiểu Chu chớp chớp mắt, hai mắt đẫm lễ lại mông lung, thấy biểu tình Tần Nguyên hơi ngừng một chút.

Tần Nguyên nhận sai trước: "Xin lỗi."

Hắn không nên không tin Tạ Tiểu Chu.

Rõ ràng...... Cậu ấy yêu hắn như vậy, đến ngay cả mạng cũng không cần.

Là hắn sai.

Tạ Tiểu Chu nghĩ thầm, mặc dù ý này không có gì mới, nhưng hữu dụng là được.

Vì thế cậu liền rơi nước mắt tiếp, nói: "Vậy cậu dẫn tôi đi được không, mấy thứ ở nơi này...... Khiến tôi sợ."

Tần Nguyên nhìn về phía phòng học.

Lão sư cùng bọn học sinh kia giờ đều như chim cút ngoan ngoãn, khẽ cử động một cái cũng không dám.

Tạ Tiểu Chu kéo ống tay áo của Tần Nguyên nói: "Tôi muốn trở về, muốn cùng cậu ở bên nhau."

Chính là Tần Nguyên không làm được.

Tuy rằng hắn có được năng lực vô thượng, nhưng không phải cái gì cũng làm được, bởi vẫn còn lớp quy tắc mơ hồ giam cầm lấy hắn. Tỷ như, không thể rời khỏi khu dạy học; lại tỷ như, chỉ có thể xuất hiện ở bên trong vườn trường.

Lần này Tần Nguyên có thể xuất hiện ở đây, là bởi vì Tạ Tiểu Chu ở trong trường học, hơn nữa trên người có cậu còn có tín vật của hắn, lúc này mới có thể miễn cưỡng thông qua quy tắc.

Nhưng muốn đem Tạ Tiểu Chu trở về, vốn không có khả năng —— trừ phi Tạ Tiểu Chu đã chết.

Tần Nguyên lúc đầu vốn là muốn gϊếŧ Tạ Tiểu Chu, lại đem trở về. Chính là hiện tại, hắn tại sao lại chẳng thể làm Tạ Tiểu Chu bị thương chứ?

Tần Nguyên hỏi: "Ngươi có, năng lực bảo mệnh sao?"

Tạ Tiểu Chu đương nhiên là có.

Cậu có thẻ thân phận "Rose Boy" vẫn còn thừa một lần sống, hơn nữa còn có "Ký lục giả thời gian", không dễ chết được.

Chỉ là ở trước mặt Tần Nguyên, đương nhiên là phải yếu thế, cậu mím môi: "Tôi không có......" Nói, cậu lại lấy ra đồng hồ quả quýt, "Cái này có thể sử dụng, chỉ là mỗi lần dùng đều phải trả giá bằng thọ mệnh của chính mình."

Tần Nguyên không có lập tức tiếp nhận, mà là nhìn trên cổ tay vẫn treo tơ hồng của Tạ Tiểu Chu, ánh mắt nhu hòa mà chớp một cái, nói: "Ngươi vẫn luôn mang theo."

Tạ Tiểu Chu đem tay trái che lại, không để ngón tay lộ ra ngoài. Cậu gật gật đầu: "Tôi vẫn luôn mang theo nó, tôi...... Rất nhớ cậu, Tần Nguyên."

Làn đạn lại không chút khách khí mà phá đám.

[Tôi rất nhớ cậu, Tần Nguyên, tôi còn nhớ cả Thần Sông cùng Bác sĩ nữa]

[ Chu Chu không hổ là lão hải vương, mỗi tín vật của BOSS đều mang trên người]

[Ở trong mắt Chu Chu, cái nào là tín vật? Đây đều là đạo cụ SSR, không cần mạng mới không lấy!]

[Nếu mà nhóm BOSS biết thì, hắc hắc hắc.....]

Nghe được lời này của Tạ Tiểu Chu, Tần Nguyên trên mặt có chút mất tự nhiên, nhưng cũng chỉ vì che giấu vẻ thẹn thùng của mình, hắn cầm lấy cái đồng hồ quả quýt kia.

Cùm cụp.

Mở nắp đồng hồ quả quýt ra.

Cũng không biết Tần Nguyên đã làm cái gì, đồng hồ quả quýt vốn đang đình chỉ lại bắt đầu điên cuồng mà quay tròn, chờ sau khi quay xong một vòng, nó mới ngừng lại.

Tần Nguyên đem đồng hồ quả quýt trả về.

Tạ Tiểu Chu vừa thấy.

Ký lục giả của thời gian chỉ có thể ký lục tối đa 24 giờ, thọ mệnh cũng chỉ có 240 ngày. Mà Tần Nguyên hiện tại lại trực tiếp đem thọ mệnh nạp đầy.

Tần Nguyên nhàn nhạt mà nói: "Chỉ có thể như vậy."

Tạ Tiểu Chu nắm chặt đồng hồ quả quýt trong tay, đuôi mắt có chút ướŧ áŧ: "Vẫn là cậu tốt nhất......"

Mối tình đầu luôn là hoàn mỹ nhất.

Nghĩ lại một chút thì, công lược Tần Nguyên là dễ nhất, bớt lo lại dễ lừa, trước nay cũng chưa từng thương tổn cậu.

Mà lần này lại lừa Tần Nguyên, còn giúp cậu nạp phí thọ mệnh.

Tạ Tiểu Chu sờ sờ bảng lương tâm chẳng còn sót lại mấy kia của minh, cảm thấy có chút áy náy.

Tần Nguyên: "Nhất?"

Tạ Tiểu Chu vốn đang áy náy liền vứt nó xa tận chín tầng mây, có chút ủy khuất mà nói: "Sau khi rời khỏi cậu, tôi gặp được những người khác. Bọn họ rất nguy hiểm lại rất đáng sợ, đều muốn gϊếŧ tôi. Chỉ có mình cậu là luôn bảo vệ tôi."

Nửa thật nửa giả vẫn luôn khiến người tin tưởng.

Tần Nguyên quả nhiên không nghĩ nhiều, ngược lại có chút áy náy mà xin lỗi.

Tạ Tiểu Chu cần đồng hồ quả quýt, tình ý chân thành mà nói: "Tần Nguyên, cậu nhất định phải chờ tôi, nếu tôi còn sống, chắc chắn sẽ lại tìm đến cậu."

Tần Nguyên liếc mắt nhìn Tạ Tiểu Chu thật sâu.

Thời gian cũng không sai biệt lắm.

Tần Nguyên cảm nhân được lực lượng của quy tắc lại bài xích hắn, khiến hắn không thể tiếp tục ở đây.

Tần Nguyên nghiêm túc mà nói: "Ta sẽ chờ ngươi."



Có lời hứa hẹn này, hắc ám vĩnh hằng kia dường như đã không còn cô tịch nữa.

Hắn có thể chờ Tạ Tiểu Chu.

Giọng nói vừa dứt, thân thể Tần Nguyên vặn vẹo một chút, tựa như là bị cục tẩy xóa đi dấu vết, một chút lại một chút mà biến mất ở trong thế giới này.

***

Cùng lúc đó.

Văn phòng dọn dẹp dị thường, lầu tám.

Nhân viên công tác mặc áo blouse trắng cực kì bận rộn mà đi tới đi lui.

Có thể thấy trên tường xuất hiện một cái màn hình, đúng là bản vẽ mặt bằng thành phố này. Trên bản vẽ, không ngừng có điểm đỏ lập lòe rồi lại tắt.

"Khu vực E xuất hiện dao động."

"Đã phái người đi giải quyết."

"Khu vực F......"

Một vị nhân viên nghiên cứu nữ đứng ở trước màn hình, mọi chuyện ra đâu vào đấy mà phân phó. Nhìn bóng dáng cô, có lẽ người xem sẽ cảm thấy đây nhất định là một vị giai nhân thanh tú, nhưng chờ đến khi cô quay đầu lại, trên gương mặt trắng nõn kia lại xuất hiện những cái mỏ côn trùng, lúc đóng lúc mở, phát ra âm thanh vo ve.

Nhưng các nhân viên nghiên cứu khác cũng không ngạc nhiên, bởi họ cũng có ít nhiều những phần khác với người bình thường.

Đột nhiên, trên màn hình lại xuất hiện một điểm đỏ chói.

Nữ nghiên cứu viên ấn vào bàn điều khiển: "Khu vực B dao động mãnh liệt, xuất hiện dị thường gì?"

Một bên đồng sự lại lật xem ký lục một chút, đưa ra câu trả lời: "Khu vực B xuất hiện dị thường cấp Ⅰ, đã phái người đi xử lý."

Nữ nghiên cứu viên trên mặt đầy cái miệng lúc đóng lúc mở: "Không thể, vì dao động này, ít nhất cũng là vật dị thường cấp Ⅲ......"

Còn chưa nói xong những lời này, điểm đỏ chói kia vừa rồi rõ còn lóe sáng giờ lại dập tắt.

Màn hình khôi phục vẻ bình thường, tựa như điểm đỏ vừa rồi chỉ là ảo giác.

Nhóm nghiên cứu viên kiểu cô nhìn xem tôi, tôi nhìn xem cô.

Cuối cùng vẫn là nữ nghiên cứu viên điều người ra khu B theo dõi.

Chỉ là không biết vì sao, trong một thời gian ngắn như vậy,màn hình theo dõi khu B xuất hiện vấn đề, hình ảnh bắt đầu mơ hồ không rõ.

Có cái nghiên cứu viên thật cẩn thận mà mở miệng: "Có thể là do sự ô nhiễm càng thêm nghiêm trọng của quý ngài kia chăng......"

Nữ nghiên cứu viên sắc mặt rùng mình, chưa nói là, chuyện này cũng không phải không thể. Thế là cô liền trực lấy danh sách nhóm người ra khu B kia đi xử lý dị thường.

Đứng đầu, thình lình chính là Tạ Tiểu Chu.

Nữ nghiên cứu viên quay đầu nhìn thoáng qua, vẫy tay gọi một tên cấp dưới: "Đem phần tư liệu này đưa cho quý ngài kia xem."

Vị cấp dưới xui xẻo kia liền sợ hãi, chỉ kém viết to mấy chữ không muốn đi kia lên mặt, nhưng vẫn là bất đắc dĩ, tiếp nhận phần tư liệu kia.

Cấp dưới cầm lấy tư liệu, đi tới căn phòng sâu nhất trong tầng tám này. Y đứng ở cửa chuẩn bị một chút, còn chưa kịp giơ tay gõ cửa, cửa lớn trầm trọng đã tự động mở ra.

Bên trong cũng chẳng có hình ảnh khủng bố âm trầm nào như trong tưởng tượng, mà chỉ là một căn phòng bình thường.

Ánh mặt trời từ cửa sổ sát đất chiếu xuống, lại tăng thêm vài phần ấm áp cho căn phòng.

Cùng bên ngoài bận rộn, lạnh băng mà công tác máy móc lại khác biệt hoàn toàn, nơi này thậm chí còn có một cái máy chiếu, màn sân khấu đang phát một bộ điện ảnh.

Người xem phim đang lười nhác mà nằm nhoài trên ghế sofa.

Hắn mái tóc đen nhuận, bị vảy đỏ buộc lấy mà lỏng lẻo rủ xuống, lông mi mảnh dài cụp xuống, đôi mắt vàng nhạt lại ôn nhu mà lưu luyến. Vô luận nhìn từ góc độ nào, hắn đều không có chút tỳ vết gì.

Đây là bề ngoài mà nhân loại không thể có được.

Không thể nhìn đến quý ngài.

Cấp dưới đương nhiên biết lệnh cấm này, nên vẫn luôn cúi đầu, không dám liều mạnh mà liếc mắt trộm nhìn: "Qúy, quý ngài......"

Người nọ tựa hồ như đang trầm mê trong tình tiết của bộ phim điện ảnh kia, đợi sau khi vai nam cùng nữ chính đều vì tình mà chịu chết kia kết thúc, hắn mới nhích thân, ôn hòa có lễ mà nói: "Chuyện gì?"

Cấp dưới nâng lên một phần tư liệu.

Người nọ mở ra vừa thấy, trang đầu chính là ảnh chụp của Tạ Tiểu Chu, hắn đánh giá một chút. Cấp dưới rõ ràng còn chưa mở miệng, hắn lại bỗng nhiên nói: "Biết rồi."

Quý ngài chẳng có cái gì mà không biết.

Cấp dưới cũng không ngoài ý muốn, chôn đầu lui ra ngoài. Nhưng ngay lúc sắp rời đi, y vẫn là không nhịn được, ngẩng đầu nhìn thoáng qua.

Liền mắt một cái.

Khuôn mặt quý ngài rõ ràng là hoàn mỹ đến mức tận cùng, lại không có bất kỳ khuyết tật gì, nhưng y lại mơ hồ nhìn thấy dưới lớp túi da kia, chính là con bạch tuộc đang không ngừng mấy máy mấy cái xúc tu kia.

Lạch cạch.

Một cái xúc tu rớt xuống.

Quý ngài nhìn thoáng qua cấp dưới, hỏi: "Còn có chuyện khác?"

"Không, không có."

Cấp dưới liền giống như là ngọn nến đang không ngừng bị hòa tan, da thịt dính nhớp trượt xuống dưới, nhưng y lại không hề có tri giác, cứ tiếp tục đi ra ngoài.

Rầm——

Cửa phòng lần thứ hai khép lại.

Một lát sau.

Một nhân viên vệ sinh cầm công cụ dọn dẹp rửa sạch lớp thịt nát trên mặt đất, ghét bỏ mà nói: "Lại một tên."

***

Thẳng đến lúc cuối cùng, Tạ Tiểu Chu nhìn chằm chằm Tần Nguyên, mà ngay khi hắn sắp biến mắt, chính là nhịn không được tiến lên, muốn ôm lấy thân ảnh kia.

Chỉ tiếc, ôm vào chính là lớp không khí dày đặc.

Tạ Tiểu Chu chậm rãi rũ tay, cúi đầu, đứng ở nơi đó vẫn không nhúc nhích.

Người xem tuy không thể thấy biểu tình Tạ Tiểu Chu lúc này, nhưng nhìn đến bộ dáng của cậu, còn tưởng rằng là đang thương tâm.

[Tôi cảm thấy Tần Nguyên lại có cơ hội rồi!]

[Đều nói, mối tình đầu là đẹp nhất]

[Chu Chu rõ ràng đã yêu Tần Nguyên, mấy người xem cậu ấy đi —— rõ ràng là thương nhiều đến khổ sở!]

Câu này vừa lướt qua, Tạ Tiểu Chu liền ngẩng đầu lên. Trên mặt nước mắt đã chẳng còn, giờ lại nở nụ cười xán lạn.

Chắc sẽ không cho cậu thật sự luyến tiếc Tần Nguyên đi?

Loại này BOSS nguy hiểm như này, vẫn cách càng xa càng tốt!

Tạ Tiểu Chu bước chân nhẹ nhàng mà nhích thân.

Trước khi Tần Nguyên rời đi, còn cố ý giúp Tạ Tiểu Chu xử lý dị thường trong phòng học rồi.

Chỉ thấy trong phòng học học sinh cùng lão sư đều biến mất tăm, giờ chỉ còn lại đống tro tàn, nhưng mùi protein thiêu đốt tanh tưởi vẫn quanh quẩn nơi chóp mũi, thật lâu vẫn chưa tiêu tan.

Đinh ——

Di động vang lên.

Tạ Tiểu Chu cầm lấy vừa thấy, là bưu kiện của công ty phát tới.

【Chúc mừng bạn, bạn đã thành công dọn dẹp dị thường, Nơi này đã được xác định là sinh vật dị thường Cấp Ⅰ 】

【Sinh vật dị thường cấp Ⅰ -119: Phòng học tro tàn

Tình hình cụ thể và tỉ mỉ: Đây là một cái 3*9*6.6 (m) phòng học, bên trong có 36 bộ bàn ghế, một giáo viên đã chết là nạn nhân của một vụ hỏa hoạn.

Mỗi người tới gần phòng học tro tàn đều sẽ bị nó hấp dẫn, đi vào trong đó sẽ trở thành một người học sinh, bắt đầu nghe lão sư tro tàn giảng bài, nội dung giảng bài thông thường đều là tối nghĩa, nghe không hiểu, cứ như đến từ một cái hệ thống tri thức khác. Chỉ có thể thông qua lão sư tro tàn mới có thể rời đi (chú thích: Trước mắt không ai có thể thành công rời đi)

Phương pháp cách ly: Đem phòng học này cách ly, không cho bất luận kẻ nào tới gần 】

Làm xong nhiệm vụ công tác này, Tạ Tiểu Chu thấy mình có 10 cống hiến điểm, theo sau còn xuất hiện một cái xếp hạng ở công ty.

Xếp hạng nhất chính là Thẩm Bạch Khê, có 20 điểm cống hiến điểm; Lý Tiêu đuổi sát sau đó, được 18 điểm cống hiến.

Kế tiếp chính là một ít người không quen biết, Tạ Tiểu Chu cũng xếp hạng ở trong đó.

Tổng thể xem xuống dưới, điểm cống hiến của Hội Phục Sinh cùng Hiệp Hội Diễn Viên không cách nhau mấy, một khi bên kia dẫn đầu, thì bên còn lại sẽ rất nhanh mà đuổi theo sau.

Xem ra, trong thời gian ngắn sẽ không chia thắng bại.

Nếu vật dị thường đã xử lý, Tạ Tiểu Chu cảm thấy ở cái trường học lâu sẽ không tốt lắm, vì thế liền chuẩn bị rời đi.

Chỉ là còn chưa đi đi ra ngoài, liền thấy chỗ cũ có một thân ảnh chạy vội mà đến.

Mắt kính đầy mặt hoảng sợ, hãi hùng còn chưa kịp chọn đường đi: "Cứu, cứu mạng ——"

Tạ Tiểu Chu: "?"
« Chương TrướcChương Tiếp »