Chương 47: 《 Công Ty Dọn Dẹp Dị Thường》(1)

Tạ Tiểu Chu cong lưng, nhặt dao găm đã rơi xuống đất lên. Nhưng thứ cậu nắm lấy chính là mũi đao, lưỡi dao sắc bén nháy mắt liền cắt vào da thịt, máu tươi đỏ thẫm theo đó mà chảy xuôi, theo chuôi đao mà tí tách tí tách chảy xuống.

Mà cậu lại như không phát hiện, mặt vẫn mỉm cười, đem chuôi đao hướng về phía bác sĩ.

Bác sĩ vĩnh viễn giữ quyền chủ động.

Hắn sẽ lựa chọn cự tuyệt tử vong, hoặc là ôm lấy tử vong?

Bác sĩ sao lại cự tuyệt chứ?

Này không chỉ là tử vong, cũng là...... tình yêu của Bác sĩ.

Hắn duỗi tay, nhẹ nhàng mà rút ra dao găm từ trong tay Tạ thuyền nhỏ.

Lưỡi đao lạnh băng giờ lại dính thêm lớp hồng nhuận.

Lòng bàn tay Bác sĩ nhẹ nhàng xẹt qua, lau đi vết máu dính trên đó. Sau đó, hắn lại đem đoản đao này trả lại trên tay tạ thuyền nhỏ.

Tạ Tiểu Chu đưa thẳng lòng bàn tay, nhưng không nắm chặt.

Bác sĩ tiến lên một bước, bắt được bàn tay Tạ Tiểu Chu, khiến cho cậu gắt gao mà cầm lấy chuôi đao, lại đem mũi đao chỉ tới chỗ trái tim của mình.

"Gϊếŧ ta đi." Thanh âm bác sĩ trầm thấp mà triền miên, mịt màng đến nỗi người ta còn tưởng hắn đang nói "Ta yêu ngươi" vậy.

Tạ Tiểu Chu mím môi cười.

Đôi lông mày cùng từng tròng mắt này lại tựa như bức tranh thuỷ mặc vậy, đuôi mắt hoa hồng khẽ run, nở rộ vô cùng lộng lẫy.

[Còn có thể như vậy?]

[Chu Chu đúng là miệng lưỡi!]

[Kỹ năng trị liệu nói chuyện được kích hoạt——]

[Nhưng bác sĩ cũng đã từng nói, tử vong là tình yêu, vậy Chu Chu đây là đang tỏ tình với bác sĩ, là lời tỏ tình nồng đậm lại trìu mến như thế, là tôi, tôi cũng chịu!]

Biến chuyển đột ngột như này thật khiến mọi người không kịp đề phòng.

Ngay cả Sương mù Nữ yêu cũng nhịn không được mà lò đầu ra, mái đầu rong biển của nàng cũng rũ xuống, dừng ở trước mặt các khách mời.

【 Tiến độ đánh dấu: Sương mù nữ yêu ( 1/1) 】

Trong nháy mắt nhìn đến sương mù nữ yêu, các khách mời ở đây đều nghe được âm báo của tổ tiết mục.

Bách hợp cùng hoa quỳnh không khỏi lộ vẻ vui mừng.

Nhưng chỉ có Tạ Tiểu Chu là không thay đổi.

Hiện tại cậu, căn bản không hề để bụng đến việc có thể hoàn thành được nhiệm vụ đánh dấu hay không, trong mắt bây giờ chỉ có vẻ nhu tình.

"Bác sĩ......"

Ngữ điệu triền miên, nhưng, động tác trên tay lại chưa tạm dừng.

Tạ Tiểu Chu đem đoản đao đâm vào thân thể của bác sĩ, trong nháy mắt đâm thủng lớp da thịt kia, cậu thở dài nói: "Ta và ngươi...... Sẽ chết cùng nhau."

Sương đỏ trong cơ thể đã không ngừng ăn mòn tạ thuyền nhỏ, lúc này cậu so với gốm sứ thậm chí còn yếu ớt hơn, chỉ đi lại liền sẽ xuất hiện vết thương.

Hiện tại chỉ là có hơi dùng sức, ngón tay đang nắm lấy đao liền chảy ra một ít máu

Cái này hẳn sẽ rất đau.

Nhưng trên mặt Tạ Tiểu Chu, chỉ còn lại ý cười thỏa mãn.

Đây là kết cục tốt nhất.

Tạ Tiểu Chu buông lỏng tay ra, ôm lấy bác sĩ, lại cùng nhau mất sức, ngã trên mặt đất.

Dao găm ở ngực bác sĩ đã hoàn toàn tiến vào trong, mặt nạ mỏ chim trên mặt cũng đã vứt ở một bên, l*иg ngực bay đã chẳng còn phập phồng nữa.

Mà Tạ Tiểu Chu đang nằm trong ngực bác sĩ, biểu tình vẫn bình thản, tràn đầy nhớ nhung.

【 Tiến độ đánh dấu: Bác sĩ Bird Beak ( 1/1) 】

【 Rose Boy, sống lại số lần -1】

Người xem phòng phát sóng trực tiếp cũng sợ ngây người.

[Tui chắc không phải là đang nằm mơ đi?]

[Thật sự đã chết rồi?]

[Đây quả thực là BOSS cuối na!!!]

[Tạ Tiểu Chu cũng đã chết rồi sao?]

Hình ảnh trên màn hình chợt lóe.

Có thể thấy đuôi mắt hoa hồng của Tạ Tiểu Chu đã hoàn toàn nở rộ, chỉ cách lớp màn hình còn có thể cảm nhận được hơi thở mê người trên người cậu.

Cậu lại lần nữa sống lại. Đôi lông mi mảnh dài lại rung động một chút, mở mắt.

Tạ Tiểu Chu một tay để ở trước ngực bác sĩ, chậm rãi nhích thân mình, nhìn mặt bác sĩ đã tái nhợt kia, liền cúi người hôn cái một.

Nụ hôn này ngắn ngủi mà lạnh băng.

Tạ Tiểu Chu đứng lên, trực diện với màn ảnh.

Chỉ thấy trên trán cậu đã có một vệt máu dài, máu tươi chảy qua khuôn mặt trắng nõn, liền đem mặt từ một chia thành hai, một nửa là tà ác vô tri nửa kia lại là thiên chân thuần túy.

Rõ ràng là hai loại cảm xúc tương phản hoàn toàn, nhưng lúc này lại hòa trộn trên cùng khuôn mặt, hiện ra một vẻ đẹp rung động lòng người.

【《 Let"s Go! Boys Over Flowers (Châu Âu)》đã hoàn thành cảnh quay】

Tạ Tiểu Chu giơ tay, ngón tay chà qua khóe môi, tràn đầy ý cười điên cuồng.

Phía sau, quạ đen toàn thân đen nhánh đập cánh, bay tới.

Màn ảnh liền dừng lại ở hình ảnh này.

[Cỏ của tôi, cỏ của tôi]

[Chu Chu quá mỹ diệu]

[Chu Chu lần này chắc sẽ không phá kỷ lục đâu ha? Chưa từng có người có thể gϊếŧ chết BOSS hệ liệt của các tiết mục đâu]

[Bác sĩ của tôi lại mất, nhà tôi lại sụp woohoo]

[Chỉ có mình tôi là đau lòng vì vụ treo giải thưởng thôi hả?]

Trên màn hình, bởi vì cảnh quay kết thúc, sắc điệu dần ảm đạm hẳn. Từ màu sắc rực rỡ biến thành xám trắng. Nhưng ngay lúc sắp hoàn toàn tối đi, lại không có người phát hiện, ở một góc hình ảnh, ngón tay bác sĩ có hơi giật giật.

Chết mà sống lại.

Chính là sở trường của bác sĩ.

Bác sĩ rũ mắt xuống, nhìn ngực mình đã bị cắm = lưỡi dao, cười khẽ một tiếng, vươn ngón tay nắm lấy nó, rồi chậm rãi rút ra.

Nơi đó không có một tia máu tươi chảy ra, chỉ còn lại một cái hẹp hòi miệng vết thương, tựa hồ có thể thấy bên trong đình chỉ nhảy lên trái tim.

Đây là tử vong sao?

Đôi mắt tựa hồng thạch ka càng thêm thâm trầm.

Cũng có ý nghĩa.

Nhưng càng có ý nghĩa chính là, sau khi tử vong, lại khiến hắn nhớ lại mảnh ký ức đã thiếu hụt kia, càng nhớ rõ hoa hồng của hắn đã từng hỏi vấn đề —— Bản chất của thế giới này là gì?

Hắn tựa hồ đã có hiểu rõ rồi.

Một trận gió thổi qua, thổi bay một góc áo choàng, xồn xoạt vang lên.

Bốn phía bắt đầu sụp đổ, người, động vật, cảnh vật, tất cả đêuì hóa rhành mảnh vỡ, bị hư vô hắc ám cắn nuốt.

Bác sĩ đứng trong mảnh hư vô này, khuôn mặt tái nhợt, rồi lại đỏ bừng.

Không, còn chưa đủ.

Hắn cần...... Càng thức tỉnh hơn nữa.

Chờ đến lần sau, lần sau khi nhìn thấy hoa hồng của hắn, là có thể đủ nói cho cậu ấy biết.

Thế giới này, rốt cuộc là gì.

***

【 Chúc mừng ngài đã hoàn thành cảnh quay 《 Let"s Go! Boys Over Flowers (Châu Âu)》, ngài đã được thăng cấp lên khách mời hạng A( thù lao đóng phim: 5000)】

【 Có càng nhiều quyền hạn vì ngài mở ra, tình hình cụ thể và tỉ mỉ yêu cầu ngài cần xem trong trang web hậu trường của 《 Tạp Kỹ Kinh Dị》】

【Thù lao cảnh quay lần này của ngài được kế toán như sau:

Thù lao cơ bản khi đóng phim: 3000

Phần thưởng phát sóng trực tiếp: 8900

Hoàn thành nhiệm vụ treo thưởng "Gϊếŧ chết bác sĩ": 27000

Khấu trừ 20% thuế thu nhập cá nhân, thù lao đóng phim cuối cùng: 31120】

Tạ Tiểu Chu mở to hai mắt.

Thoạt nhìn cậu có chút trì độn, như là còn chưa thoát khỏi tiết mục, đôi mắt trắng đen giờ lại mông lung một tầng sương mù xám xịt.

Cũng không biết đã qua bao lâu, tròng mắt Tạ Tiểu Chu mới chuyển động một chút.

Sau khi tỉnh lại, cảm giác ghê tởm theo bản năng len lỏi vào đầu. Cậu liền giày cũng chưa kịp xỏ, trực tiếp đi chân trần chạy về phía WC, ghé vào bồn rửa tay mà nôn khan mộ trận.

Nhưng Tạ Tiểu Chu cái gì cũng chưa ăn, một chút đồ vật cũng chẳng phun ra được, chỉ có thể cảm nhận được trong khoang miệng xuất hiện vị chua chua khó ngửi.

Cậu vô lực mà ghé vào bồn rửa tay, một lát sau mới lấy lại được chút sức, vô lực mà mở vòi nước.

Cột nước bắn tung tóe ra viền bồn.

Tạ Tiểu Chu hất một nắm nước lạnh băng lên mặt. Ngẩng đầu nhìn lên, ảnh ngược trong gương lại xuất hiện khuôn mặt có chút xa lạ.

Ở trong tiết mục tuy bị thương, nhưng chờ đến cảnh quay của tiết mục đã hoàn thành thì sẽ tiêu trừ đến không còn một mảnh. Cho nên hiện tại trên người Tạ Tiểu Chu vốn không có lấy cái vết thương nào.

Nhưng thiệt hại vật chất có thể được tiêu trừ, còn tinh thần thì lại không thể.

Sắc mặt thiếu niên trên gương tái nhợt đến bệnh trạng, tóc đen hỗn độn, bởi vì vừa rồi nôn khan, trên má lại xuất hiện ít hồng nhạt, thứ này càng khiến cho đôi môi kia như chẳng có lấy chút huyết sắc.

Tạ Tiểu Chu nhìn chính mình trong gương một lát, lại im lặng mà rửa sạch mặt. Tựa hồ chỉ cần làm như vậy, là có thể đem ảnh hưởng của "Rose Boy" vứt ra sau đầu.

Chờ đến khi làm xong hết chuyện này, cậu lắc đi mái đầu dính vài giọt nước, nhìn về phía chính mình trong gương mà cười cười.

#playerDailymotion {width: 520px; float: right; padding-left: 10px; margin-right: -10px;}

Hết thảy thoạt nhìn đều bình thường như vậy, cùng trước kia không hề có cái gì thay đổi.

Tạ Tiểu Chu đang muốn nhích thân đi ra ngoài.

Nhưng chỉ vừa mới động, giống như có thứ gì đó từ trên người lăn xuống, rơi trên mặt đất lại "Đinh linh" một tiếng.

Cậu theo bản năng mà nhìn qua.

Nằm trên mặt đất chính là một cái nhẫn, vẫn còn đang trên làn gạch chấn động không ngừng.

【 Ngài đã có được một đạo cụ SSR

Đạo cụ: Nhẫn

Miêu tả: Đối với bác sĩ mà nói, nhẫn không phải là thứ để biểu đạt tình yêu, này chỉ là một loại xiềng xích, dùng để giam cầm hoa hồng của hắn, cũng giống như là đang tuyên thệ cho thế giới biết —— đây là của hắn.

Tác dụng: Lúc đeo nhẫn, ngài sẽ miễn dịch với tất cả các loại độc tố. Mặt khác, còn có thể triệu hồi ra một con quạ đen, nó sẽ là tai mắt trung thành nhất của ngài 】

Tạ Tiểu Chu nhìn chằm chằm cái nhẫn một lúc rõ lâu.

Kỳ thật, cậu không nghĩ sẽ lại tiếp xúc với bác sĩ lần nữa. Cái kia quá mức điên cuồng, quá mất khống chế. Nhưng...... Cái đạo cụ này thật sự dùng rất tốt.

Tại nó là đạo cụ SSR mà.

Sao có thể không cần chứ?

Tạ Tiểu Chu cong lưng, đem nhẫn nhặt lên, đặt ở trong lòng bàn tay.

Chiếc nhẫn này là bạc chế.

Chiếc nhẫn có dạng một đôi cánh đang dang rộng, trên mặt nhẫn khảm một viên hồng ngọc, màu sắc thuần khiết, phảng phất là do máu tươi đông tụ tạo thành. Có một số viên kim cương bị vỡ xung quanh viên hồng ngọc, chỉnh thể thoạt nhìn liền tựa như là cánh chim quạ đen đang vây quanh một nhánh hoa hồng.

Tạ Tiểu Chu có chút tò mò, nên cầm nhẫn thử từng ngón một, phát hiện kích cỡ vừa lúc có thể đặt vừa trên ngón áp út. Cậu giơ tay, mặt viên hồng ngọc bị ánh đèn chiếu xuống lại rạng rỡ lóe sáng, càng khiến ngón tay thon dài của cậu trắng nõn hơn.

Tạ Tiểu Chu vốn dĩ chỉ muốn mang thử xem một chút, bởi cậu không kết hôn lại còn chưa có bạn trai, mang nhẫn ở ngón áp út sẽ khiến nhiều người hiểu lầm.

Chỉ là này cái nhẫn tựa như đã bén rễ tại chỗ, kéo thế nào cũng không chút sứt mẻ, liền đành phải thôi.

Tạ Tiểu Chu lại về giường mà cuộn tròn làm ở trên đó.

Hiện tại tinh thần cậu vẫn là có chút hoảng hốt, ảnh hưởng của "Rose Boy" đối với cậu thật sự là quá sâu, cậu lúc này phải cần làm gì đó, để quên đi hết thảy mọi chuyện.

Vì thế cậu lại vào trang web của 《 Tạp Kỹ Kinh Dị 》

Sau khi thăng cấp lên khách mời hạng A, trang web của《Tạp Kỹ Kinh Dị》 lại có nhiều quyền hạn vì cậu mà mở ra.

Có thể xem phát sóng trực tiếp cảnh quay tiết mục của người khác, cũng có thể tiến vào diễn đàn tiến hành giao lưu.

Tạ Tiểu Chu tìm trên diễn đàn một chút, phần lớn đều là mấy cái tin tức tưới nước vô dụng.

[Hiệp Hội Diễn Viên đang chiêu tân, khách mời hạng B trở lên có thể báo danh, đãi ngộ an toàn mà bảo đảm, sẽ được cùng đại lão hạng S tiến vào cảnh quay]

[Hàng khô —— có thắc mắc gì về cảnh quay cứ đến tìm tôi.]

[Khi nào mới có thể thoát khỏi mấy cái tiết mục quỷ quái này chứ, tôi chịu hết nổi rồi!]

Tạ Tiểu Chu tra một cái liền thoát, nhìn lướt qua thù lao đóng phim của 《 Let"s Go! Boys Over Flowers (Châu Âu)》đã đạt được.

Không xem không biết, thù lao đóng phim lần này vậy mà lại gần đến tận ba vạn.

Nhiều thù lao đóng phim như vậy, vẫn là tiêu đi một ít cũng chẳng sao.

Tạ Tiểu Chu click mở cửa hàng của hệ thống.

Kỳ thật đạo cụ hữu dụng trong cửa hàng không nhiều lắm, mà trong cảnh quay của tiết mục, phần lớn đều dựa vào là thẻ thân. Tỷ như trong cảnh quay tiết mục vừa mới kết thúc đây, Tạ Tiểu Chu đến cả hoàng phù cũng không dùng tới.

Vì thế cậu cũng không sốt ruột mà mua ngay đạo cụ, mà là tiến vào nhìn thử giao diện.

Trên giao diện rút thẻ chỉ cần 300 tệ thù lao đóng phim liền có thể rút một lần, đảm bảo trong mười lần rút, nhất định có thể rút được một thẻ thân phận cấp R, một trăm lần có thể rút ra thẻ thân phận cấp SR.

Tạ Tiểu Chu vô cùng sâu sắc biết rõ vận may của mình, cho nên cậu không nghĩ sẽ rít mười lần, mà trực tiếp đi thẳng đến một trăm lần.

Cậu bấm nút.

Giao diện của cửa hàng dừng một chút, rồi chính giữa xuất hiện một cái vòng tròn nửa trong suốt, nó chuyển động một lát sau, xuất hiện trước mắt chính là một thẻ lại một thẻ thân phận.

Thẻ N, học sinh.

Thẻ N, người qua đường.

......

Thẻ R, dương cầm sư.

Thẻ R, nghệ sĩ khôi hài.

......

Bởi vì Tạ Tiểu Chu cũng không có ôm kỳ vọng gì quá lớn, cho nên lúc nhìn đến kết quả này cũng không có gì kinh ngạc, chỉ còn chờ thẻ thân phận cấp SR kia lòi đầu.

Ngay lúc cậu còn đang cảm thấy trong đống này có phải chỉ có mỗi thẻ N và R hay không, thì trên màn hình rốt cuộc hiện lên ánh sáng màu tím quen thuộc.

Có kìa!

Tạ Tiểu Chu ngồi ngay ngắn, mắt cũng không dám nháy mà nhìn chằm chằm vào màn hình di động, chỉ thấy trong đám sương khói lượn lờ, xuất hiện một cái thẻ.

Mặt trái của thẻ rải một ít ánh vàng rực rỡ, tựa như sao trời đang bay. Cậu bấm một cái, tấm card liền chậm rãi lật lại đây, xuất hiện trước mặt chính là thẻ SR.

Thẻ bài lấy bối cảnh là một mảnh đàn tinh trong bầu trời đêm lộng lẫy.

Phía dưới có một thiếu niên đang quỳ gối, thành kính nhắm hai mắt lại, trong tay người nọ nắm một cái đồng hồ quả quýt, dây xích của đồng hồ quả quýt rũ xuống. Cẩn thận quan sát một chút, liền có thể thấy thời gian trên đồng hồ quả quýt là đang bị đảo ngược.

【 Thân phận: Ký lục giả của thời gian

Cấp bậc: SR

Năng lực: Bạn đùa bỡn thời gian, đi trong dòng chảy của lịch sử, nâng lên đôi uông thủy cho nó. Đình trệ, lùi lại, hay tiến về trước, thời gian đều ở trong tay bạn, mặc bạn đùa nghịch.

Nhắc nhở: Khống chế thời gian dù cho rất vĩ đại, nhưng cũng yêu cầu phải trả cái giá tương ứng. Tỷ như, thọ mệnh, của chính mình hoặc của người khác 】

Tạ Tiểu Chu nhìn phần giải thích của thẻ SR, cảm thấy không biết nên bày tỏ biểu tình gì cho cái thẻ này.

Hữu dụng?

Nhưng muốn dùng nói, cần phải lấy thọ mệnh là vật trả giá tương ứng.

Vô dụng?

Ở mấy thời điểm tất yếu, xác thật là có thể cứu vớt cái mạng nhỏ này.

Tạ Tiểu Chu đem thẻ thân phận cấp SR này ném tới kho.

Hiện tại trong kho có tổng cộng hai cái thẻ SR, còn có bao nhiêu thẻ R cùng thẻ N —— cậu lúc nãy đã nhìn sơ qua, đa số đều là lặp lại.

Đứng đầu, vẫn là Rose Boy.

Thẻ SR "Rose Boy" này còn có cơ hội một lần sống lại, nhưng Tạ Tiểu Chu cũng không tính dùng nó. Dù sao cũng đã có "Ký lúc giả của thời gian", không cần thiết thì có thể không cần dùng.

Tạ Tiểu Chu lại nhấn thoát, nghiêm túc nhìn giao diện lần nữa.

Nơi này không có công bố xác suất rơi xuống của các thẻ thân phận từng cấp, cũng không biết còn có chỗ nào có thể lấy thẻ thân phận không.

Tạ Tiểu Chu thuận tay bấm vào báo cáo, yêu cầu tổ tiết mục đem xác suất công bố ra.

Làm xong chuyện này, tựa hồ đã phát tiết được một phần áp lực, cậu bây giờ đã không giống tinh thần hoảng hốt lúc mới vừa rồi.

Ngay lúc muốn rời khỏi trang web 《 Tạp Kỹ Kinh Dị》, Tạ Tiểu Chu nhìn thấy phía di động trên đột nhiên nhảy ra một cái tin tức nhắc nhở.

【 Lý Tiêu: Tiết mục đóng máy? Ra tâm sự? 】

Tạ Tiểu Chu nhìn chằm chằm cái tên này nửa ngày, lúc này mới nhớ lại, đây là chị gái chân dài trong 《 Tân Nương Thần Sông》

Chị gái chân dài tìm cậu làm gì?

Tạ Tiểu Chu có chút nghi hoặc, nhưng vẫn là trả lời một câu: 【 Được 】

【 Lý Tiêu: Ngày mai buổi sáng 10 giờ, gặp cậu ở quán cà phê phụ cận】

***

Buổi sáng ngày hôm sau.

Tạ Tiểu Chu đúng giờ tới quán cà phê, liếc mắt một cái liền thấy được chị gái chân dài đẹp đến mê người đang ngồi một góc, liền đi qua.

Chị gái chân dài cười cười trêu ghẹo: "Hôm nay nom cậu cùng trong tiết mục hình như rất không giống nhau."

Tạ Tiểu Chu hôm nay mặc áo hoodie, bồi thêm cái quần jean cùng giày thể thao, nhìn chẳng khác gì sinh viên mới trải đời vẫn còn ngây thơ.

Đúng là cùng bộ dáng trong tiết mục hoàn toàn khác nhau.

Tạ Tiểu Chu kéo xuống mũ áo hoodie, một bên lại order với phục vụ: "Một ly Latte, cho nhiều sữa bò một chút." Nói xong câu này, hắn quay đầu nhìn về phía Lý Tiêu, giải thích nói, "Trong tiết mục là diễn kịch, đương nhiên không giống nhau."

Phục vụ nghe được cuộc nói chuyện của hai người, nhịn không được liếc mắt nhìn nhiều một chút, tò mò hỏi: "Hai người đều là diễn viên sao? Diễn cái tiết mục gì zọ?"

Tạ Tiểu Chu nở nụ cười, khóe môi lộ ra cái răng nanh nho nhỏ: "Tiết mục âm phủ."

Phục vụ: "Ha ha ha, cậu cứ nói giỡn."

Tạ Tiểu Chu chỉ cười chứ không nói.

Quầy bar bên kia lên tiếng kêu người, phục vụ cũng không dám chậm trễ, liền đã đi rồi.

Ánh mặt trời xuyên qua lớp cửa kính, dừng ở trên má Tạ Tiểu Chu.

Cậu ngồi ở chỗ kia, hơi hơi rũ đầu, an tĩnh lại ngoan ngoãn như thế. Vẫn là so với cậu trong tiết mục, hoàn toàn là hai người.

Cà phê rất nhanh đã được đưa tới.

Tạ Tiểu Chu cầm cái muỗng, chậm rãi khuấy đều, mùi vị cà phê liền lan tràn.

Còn của Lý Tiêu chính là cafe đá kiểu Mỹ: "Tôi lần này tới tìm cậu, là bởi vì chuyện của Hiệp Hội Diễn Viên."

Tạ Tiểu Chu nghe được bốn chữ "Diễn Viên Hiệp Hội" này, liền ngẫm lại một phen —— À, tên Hạ Liên cùng Khâu Nguyệt kia đều là người của Hiệp Hội Diễn Viên.

Lý Tiêu uống một ngụm cafe đá kiểu Mỹ, tiếp tục nói: "Người của Hiệp Hội Diễn Viên người, vẫn luôn nhắm vào cậu đấy, cậu biết không?"

Tạ Tiểu Chu gật đầu: "Đúng là có chuyện này."

Nhưng là, cho dù có nhắm vào cậu hay không cũng chẳng khác gì nhau, đối với cậu cũng không có tổn thất gì —— nhưng có đôi khi thực sự rất phiền.

Lý Tiêu nói: "Bọn họ bây giờ thậm chí còn đang bồi dưỡng một ít người giống như cậu, chuẩn bị đoạt việc công lược BOSS từ tay cậu. Nếu có cơ hội, còn muốn diệt trừ luôn cả cậu."

Nghe được lời này, Tạ Tiểu Chu liền nhớ tới tên Từ Thiên Thu cậu gặp được kia.



Chẳng lẽ Từ Thiên Thu chính là người của Hiệp Hội Diễn Viên bồi dưỡng ra?

Chỉ vì chuyện này?

Có phải đầu óc có vấn đề rồi không?

Nhnưg nghĩ lại thì, nếu không phải Từ Thiên Thu đi trêu chọc bác sĩ, nói không chừng khó khăn cũng sẽ không cao như vậy.

Lý Tiêu bất động thanh sắc mà đánh giá một chút Tạ Tiểu Chu, tiếp tục nói: "Nên tôi mới muốn nhắc nhở cậu một chút, bảo cậu để ý mọi người, cũng không cần phải gia nhập Hiệp Hội Diễn Viên."

Tạ Tiểu Chu đã nói.

Hiệp Hội Diễn Viên nhằm vào cậu không phải là chuyện chỉ một ngày hai ngày, nếu Lý Tiêu là thật sự muốn nhắc nhở cậu, sau khi quay xong 《 Tân Nương Thần Sông 》 thì chắc chắn sẽ liên hệ với cậu ngay, chứ không phải là chờ tới tận bây giờ.

Hơn nữa, Lý Tiêu còn biết địa chỉ nhà cậu, chắc chắn là đã moi móc hồ sơ của cậu.

Nhưng Tạ Tiểu Chu cũng không tức giận.

Hai người xem như bèo nước gặp nhau, ngắn ngủi mà hợp tác qua một lần, ai cũng không nợ ai.

Cậu chuyển động ngón áp út đang đeo theo nhẫn kia một chút: "Nói thẳng đi, cô muốn gì?"

Cùng người thông minh nói chuyện với nhau đúng là không tốn nước bọt.

Lý Tiêu sang sảng cười: "Ở 《 Tạp Kỹ Kinh Dị 》, không phải chỉ có mình thế lực của Hiệp Hội Diễn Viên, tôi muốn mời cậu, không, phải nói là hội trưởng của chúng tôi muốn mời cậu, gia nhập Hội Phục Sinh."

Tạ Tiểu Chu lặp lại một bên: "Phục Sinh?"

Nghe tới còn tưởng là tà giáo, so sánh với nhau, vẫn là Hiệp Hội Diễn Viên bình thường được hơn chút.

Lý Tiêu cũng biết, tên này của nhà mình cũng có chút kỳ quái, nói: "Cậu biết, 《 Tạp Kỹ Kinh Dị 》 vì cái gì tồn tại không?"

Tạ Tiểu Chu lắc đầu.

Lý Tiêu: "Nghe nói, 《 Tạp Kỹ Kinh Dị 》 tồn tại là vì để trấn áp một sự tồn tại rất ghê gớm, khiến hắn không thể sống dậy. Mà ý nghĩa tồn tại Hội Phục Sinh chúng tôi, chính là vì muốn đánh thức sự tồn tại này."

"Nếu hắn tỉnh lại, 《 Tạp Kỹ Kinh Dị 》 tự nhiên sẽ không còn nữa, mà chúng ta, cũng có thể lấy được sự tự do."

Lý Tiêu đưa ra lời mời: "Cậu có muốn gia nhập với chúng tôi không?"

Tạ Tiểu Chu rũ mắt, nhìn ly cafe vẫn còn thừa chưa uống hết, không lập tức đưa ra câu trả lời.

Lý Tiêu dừng một chút lại nói: "Hơn nữa, cậu không nghĩ đánh trả lại Hiệp Hội Diễn Viên sao?"

Lấy thứ có hại không phải tính cách của Tạ Tiểu Chu.

Cậu càng thích, có thù báo thù, có oán báo oán.

Lý Tiêu thấy biểu tình của Tạ Tiểu Chu, liền rất hiểu rõ suy nghĩ của cậu, vì thế mở miệng: "Cậu cũng có thể suy xét một chút, nhưng...... Gần đây có một chương trình dành cho các đoàn đội đối kháng, đội tham gia chính là Hội Phục Sinh chúng tôi cùng Hiệp Hội Diễn Viên. Nếu cậu muốn, có thể tới tham gia."

Sau khi nói xong, Lý Tiêu lại đặt một cái phong thư lên trên bàn, đưa đến trước mặt Tạ Tiểu Chu.

Tạ Tiểu Chu cầm lấy phong thư, có thể từ miệng thư chỗ đến bên thư mời trong. Vừa nhấc đầu, Lý Tiêu đã xách túi rời đi.

Tạ Tiểu Chu xé phong thư ra xem thử.

Ngay khi cậu chạm vào, chỗ trống phía trên chậm rãi xuất hiện tên của cậu.

【 Tạ Tiểu Chu tiên sinh:

Xin chào, tổ tiết mục mời ngài tham gia chương trình dành cho các đoàn đội đối kháng《 Công Ty Dọn Dẹp Dị Thường》

《 Công Ty Dọn Dẹp Dị Thường》 ba ngày sau sẽ bắt đầu cảnh quay, loại chương trình này chia làm hai bên hồng lam, phân biệt là Hiệp Hội Diễn Viên cùng Hội Phục Sinh, người thắng lợi, sẽ lấy được tiền thù lao của các khách mời khác, cả đạo cụ cùng thẻ thân phận.

Tổ tiết mục Tạp Kỹ Kinh Dị】

Tạ Tiểu Chu nhìn màu thư mời trên tay này, là màu lam.

***

【 Hoan nghênh đã tiến vào, 】

【 Nơi này là chỗ cho các đoàn đội đối kháng —— 《 Công Ty Dọn Dẹp Dị Thường》 】

Vừa xuất hiện ở hiện trường cảnh, Tạ Tiểu Chu vẫn bình chân như vại, trước thuần thục mà lấy ra di động, tiến hành lấy thẻ thân phận.

Quả nhiên, lúc này vẫn là lấy trúng thẻ cấp R vô dụng.

【 Thân phận: Người làm công

Cấp bậc: R

Năng lực: Bạn tinh lực tràn đầy, cả 996 hay 007 cũng đều chơi

Nhiệm vụ: Chỉ yêu cầu bạn hoàn thành tốt bổn phận thôi

Thời gian nhiệm vụ: Bảy ngày 】

Tạ Tiểu Chu: "............"

Còn tốt, cậu còn có đến hai cái thẻ SR.

Cậu thu hồi cái thẻ vô dụng này, lại liếc mắt đánh giá chung quanh.

Đây là một phòng họp tiêu chuẩn.

Các khách mời ngồi chung quanh bàn hội nghị, trên người là tây trang giày da, trước mặt tắc bày một phần bút tích.

Tạ Tiểu Chu quét một vòng, ở trong đám người thấy được Lý Tiêu, còn có cả người của Hiệp Hội Diễn Viên Thẩm Bạch Khê.

【Lần này là dùng hình thức đối kháng, quy tắc cụ thể các vị có lẽ đều đã rõ rồi.】

【Yêu cầu các vị ở công ty dọn dẹp mà nhậm chắc, hơn nữa không được để bị sa thải 】

[Cuối cùng là chỉ tiêu tiêu chuẩn, sẽ được lấy bằng nhân số trong đội cả KPI để quyết định đội thắng】

Thanh âm giảng giải của tổ tiết mục kết thúc, bên tai các khách mời lại vang lên một thanh âm cổ quái: "Công ty dọn dẹp dị thường của chúng ta là một nơi vừa nghiêm túc lại tích cực, các người chỉ cần nghiêm túc học tập, tuân thủ điều lệ chế độ, là có thể thăng chức tăng lương, lương tháng hơn vạn cũng không thành vấn đề!"

Tạ Tiểu Chu: "......"

Cho nên, khách mời trong mấy cái tiết mục âm phủ như này bị lừa là phải.

Nói ra mấy lời này chính là một tên đang đứng trước bàn hội nghị, gã cũng là ăn mặc tây trang, chỉ là thoạt nhìn so với các khách mời thì cao cấp hơn đôi chút.

Hiện tại gã chỉ vào PPT hỏi: "Các người nghe hiểu không?"

Không có người trả lời.

Tạ Tiểu Chu ngước mắt nhìn PPT phía trước.

Công ty dọn dẹp dị thường là giải quyết một ít sự kiện phi tự nhiên, thu thập các đồ vật hoặc sinh vật dẫn đến các sự kiện bất thường, để không gây hoang mang cho người dân.

Sinh vật dị thường chia làm bốn cấp bậc dựa trên sự nguy hiểm của nó.

Cấp Ⅰ, trình độ nguy hiểm thấp, có thể tùy thân mang theo. Cấp Ⅱ, có nguy hiểm nhất định, có thể phải trải qua việc xử lý nhất định đem nguy hiểm phong ấn lại. Cấp Ⅲ, nguy hiểm, cần phải gửi xuống mặt đất 100 mét, không có giấy phép thì không cho tiếp xúc. Cấp *, *********** ( tuyệt mật!)

Đợi PPT trong chốc lát, vẫn là không thấy có người trả lời, cực kì tức giận mà gào lên: "Các người nghe hiểu hay không?"

Xem mấy gương mặt cứ đờ ra như này, vừa nhìn liền biết các khách mời đều không hiểu, thế là gã liền tức giận.

Các khách mời hai mặt nhìn nhau: "Nghe, nghe hiểu......"

Mặc kệ là nghe hiểu hay không hiểu, có người trả lời trước là được.

PPT nhích thân bước đi, không biết là ai, đã hít một ngụm khí lạnh —— gã không có ngũ quan, nơi đó là bóng loáng đến một mảnh.

Cũng không biết gã phát ra âm thanh từ đâu: "Kia, tôi sẽ đi test thử."

Một hộp đen lớn bằng bàn tay được đặt lên bàn.

"Đây là một thứ—— sẽ không mất đi kết nối, nguy hiểm cấp Ⅰ." PPT mở hộp ra, bên trong là một cái di động Nokia kiểu cũ, "Chỉ cần mọi người cầm lấy di động, liền có thể gọi đến người trong lòng mọi người nghĩ đến."

"Nhưng......" Rõ ràng PPT không có ngũ quan, nhưng lại có thể nhìn ra cảm xúc hưng phấn của gã, "Người nhận được điện thoại, sẽ chết na."

"Vĩnh viễn không mất đi kết nối, mỗi tuần đều phải chủ động gọi điện, mới không đến nỗi mất khống chế. Hiện tại, thời gian đã tới rồi." PPT nhìn thoáng qua mọi người, cuối cùng lại lựa chọn một tên cực kỳ may mắn, đem hộp đen đẩy đến trước mặt cậu, "Cậu sẽ lựa chọn như thế nào đây?"

Tạ Tiểu Chu nhìn di động xuất hiện trước mặt, không nói.

"Không đi gọi, cậu cũng sẽ chết." PPT nói, "Hơn nữa, chỉ có thể gọi qua người có nhận thức, từng gặp qua, nói được tên người gọi điện thoại. Cậu...... Có ai muốn gϊếŧ không nà?"

Đương nhiên là có.

Tạ Tiểu Chu cầm lấy di động.

Chỉ cần gọi điện thoại, cậu liền có thể dễ dàng mà gϊếŧ chết một người.

Các khách mời có mặt ở đây đều bắt đầu khẩn trương tột độ, sợ Tạ Tiểu Chu sẽ lựa chọn hắn.

Đặc biệt là Thẩm Bạch Khê, trong mắt hiện lên tia kinh hoảng. Bình tĩnh mà xem xét, nếu hắn có được cơ hội gọi điện này, tuyệt đối sẽ dẫn đầu mà giải quyết Tạ Tiểu Chu!

Không ai có thể nghĩ đến, tiết mục này ngay từ đầu liền phải lựa chọn một người may mắn đi tìm chết.

Phòng phát sóng trực tiếp người xem cũng không nghĩ tới, vừa mới bắt đầu quay chụp liền như vậy kí©h thí©ɧ.

[Oa, kí©h thí©ɧ nha!]

[Mới khai cục đã chết một người, tui thích!]

[Nếu tui là Tạ Tiểu Chu, tui liền sẽ lựa chọn gọi tên Thẩm Bạch Khê kia, người này rõ ràng chính là địch nhân]

[Chu Chu sẽ không làm vậy đâu, tui tin tưởng Chu Chu ]

[Nhưng nếu cậu ấy không hại người, thì chính cậu ấy sẽ chết, chắc sẽ không ngu vậy đâu ha?]

Ánh mắt Tạ Tiểu Chu đảo qua mặt tất cả mọi người, trấn định tự nhiên mà gọi.

Vĩnh viễn không mất đi kết nối.

Vô luận là ai, ở nơi nào, đều có thể liên hệ được.

"Đô......"

Trái tim mọi người như đều đi theo tần suất của thanh âm này mà cùng nhau đập thình thịch.

Sẽ là ai?

Điện thoại đã bắt máy.

Đối diện với một mảnh an tĩnh đến bất ngờ này, không có ai mở miệng nói chuyện.

Tạ Tiểu Chu thoạt nhìn rất bình tĩnh, nhưng kỳ thật trong lòng bàn tay toát mồ hôi mịn, cậu mở miệng, chậm rãi phun ra hai chữ: "Tần Nguyên......?"

Lựa chọn một người đi tìm chết?

Xin thứ lỗi, cậu là lựa chọn dùng ma pháp đánh bại ma pháp na.