Chương 43: Sương Mù Nữ Yêu

Cảnh quay ngày thứ năm của《 Let"s Go! Boys Over Flowers (Châu Âu) 》

Tiết mục đã gần kết thúc, bất tri bất giác, các vị khách mời cũng chủ còn lại vài người.

Lúc mới bắt đầu tổng có tám khách mời, trải qua mấy ngày này, kẻ chết, người thương, trên màn hình chỉ còn lại có bốn góc nhìn.

Ngoại trừ Tạ Tiểu Chu ra, còn lại là bách hợp, lan vảy rồng* cùng hoa quỳnh*.

Cái tiết mục tương đối khó khăn này, xem ra tỉ lệ tử vong còn có thể chấp nhận được.

Cùng khách mời đang dần giảm bớt, độ hot phòng phát sóng trực tiếp lại tăng vọt, một đám lại một đám người xem dũng mãnh tiến vào như thủy triều ập đến, nhưng tất cả đa phần đều tụ tập ở góc nhìn của Tạ Tiểu Chu.

Sau khi cùng bác sĩ Bird Beak giao thao, lượng fans của Tạ Tiểu Chu đã đứng đầu bảng, còn đem các vị khách mời khác ém xuống đất.

Như vô tình là, tiết mục còn chưa đóng máy, cậu chẳng biết từ bao giờ đã thăng cấp lên diễn viên hạng A.

[Chu Chu rốt cuộc muốn làm gì?]

[Đi làm nhiệm vụ tuyến chính đó, hơn nữa Sương Mù Nữ Yêu còn chưa xuất hiện.]

[Sương Mù Nữ Yêu bây giờ đang ở đâu? Các khách mời khác liệu có tìm được không?]

[Tui vừa đi thăm mấy nhà khác, hình như bọn họ còn chưa biết manh mối nữa là.]

[Nhiệm vụ đánh dấu gì chứ, tui chỉ muốn xem bác sĩ——]

***

Bầu trời vốn mang màu xanh rực rỡ lại bị sương mù che khuất.

Cho dù là ban ngày, ánh nắng chiếu xuống lại nặng nề như cũ, cảnh sắc trước mắt không âm u, cũng khiến người cảm thấy áp lực.

Nhưng trong thành trấn xem như còn có chút náo nhiệt.

Tiểu thương gánh hàng rong ra bán, nội trợ mở cửa sổ phơi đồ, bánh mì trong phòng vừa được nướng chín liền tản ra mùi hương mê người, khiến người qua đường nhịn không được nuốt nước bọt.

Đinh linh ——

Chuông gió treo ở dưới mái hiên vang tiếng.

Bánh mì trong phòng bị người dùng vai đẩy ra, từ giữa xuất hiện một bóng người.

Chỉ thấy cậu tóc đen mắt đen, tràn ngập dị vực phong tình, cùng kiến trúc kiểu Tây này rất không hợp nhau.

Tạ Tiểu Chu sớm đã thay cái bộ trang phục lưu oanh trang kia, lúc này mặc áo lông cao cổ tối màu, bên ngoài khoác khoác áo choàng đen, càng làm nổi bật sắc mặt trắng nõn cùng dáng người mảnh khảnh kia.

Cậu cầm lấy cái mũ đội lên đầu, che đi tóc đen, lúc này mới ôm một túi giấy đựng bánh mì mới ra lò, chìm vào dòng người tấp nập.

Bánh mì nướng mềm mại, còn mang theo hơi ấm.

Tạ Tiểu Chu ngắt một miếng, nhét vào trong miệng chậm rãi nhai nuốt.

Trên con đường náo nhiệt, các loại thanh âm đan xen tám chuyện, cực kì ồn ào.

"Mới đây nhà xưởng kinh tế hình như bị đóng cửa rồi."

"Tên đồ tể kia nom chắc là bị người nào đó gϊếŧ chết òi. Thặc đáng sợ!"

"Ai? Nhưng mà sao hôm nay cô bán hoa không tới nhỉ?"

"Không biết na, chắc là hớt hoa ròi, nhưng không chừng lát nữa sẽ tới đó."

"Lại nói, bây giờ tốt nhất là đừng ra ngoại ô, nghe nói có không ít người ở vùng ngoại ô mất tích đó......"

"Nhà xưởng gần đây cũng không tuyển công nhân, ai rảnh đâu mà ra vùng ngoại ô?"

Tạ Tiểu Chu nghe tiếng nói chuyện vang bên tai, cũng dần dần nhai hết mẫu bánh mì.

Náo nhiệt hình như cũng chỉ tồn tại ở trên đường, chờ đến khi đi ra ngoài, chung quanh đến một bóng người cũng không có, chỉ còn lại tiếng nhai bánh mì trong miệng.

Tạ Tiểu Chu nuốt xuống bánh mì trong miệng, nhìn phía ngoài trấn nhỏ. Có thể thấy cách đó không xa, một thứ tựa con quái vật khổng đang nằm dài ở nơi đó, phía trên chính là ống khói, đang không biết mệt mỏi mà phun ra khói sương trắng đυ.c.

Khói đặc phiêu diêu bay trong không khí, đem bầu trời kia nhuộm thành một mảnh xám xịt.

Nơi đó là nhà xưởng.

Tạ Tiểu Chu duỗi tay móc ra ổ bánh mì khác, thấy thế động tác ngừng lại một chút.

Sương mù nữ yêu ẩn thân trong đám sương mù, mà nhà xưởng này lại đang không ngừng chế tạo sương mù, đem cả bầu trời đều biến thành màu xám.

Giữa hai bên...... Chắc là có liên hệ.

Qua đó nhìn thử xem.

Tạ Tiểu Chu lại ngắt một mẩu bánh mì mềm xốp, rất nhanh đã đưa ra quyết định.

***

Gần đây vùng ngoại ô thường xảy ra án mất tích, nhóm cảnh sát tốp năm tốp ba đi điều tra, lại phá không được án. Thành ra khiến dân cư trong thành trấn cũng không dám tùy ý ra ngoài, vùng ngoại ô cũng vì thế mà quạnh quẽ không ít.

Rời khỏi nội thành, đi ra bên ngoài, trước mặt chính là một mảnh tĩnh mịch. Nghênh diện từng trận gió lạnh thổi tới, khiến quanh người đều phát lạnh.

Tạ Tiểu Chu ôm chặt túi giấy trong ngực, ôm ý muốn được sưởi ấm một chút.

Vùng ngoại ô ngoằn nghèo lại ở tút trong rừng cây.

Hai sườn cây cứ san sát, ở dưới tác dụng của sương mù phần lớn đều đã mất đi sinh mệnh, chỉ để lại vài nhánh cây khô gầy cùng lớp đá lởm chởm quanh thân, xa xa nhìn lại, tựa như là từng con quỷ đang trấn giữ nơi đây, khiến người không dám tùy ý tiến vào.

Tạ Tiểu Chu để nhẹ cước bộ tiến vào, lúc đi đến được nửa chẳng đường, ánh mắt cậu lại tập trung ở nơi có bóng đen xuất hiện, bước chân cũng vì thế mà dừng lại.

Cậu xoay người, nhìn về phía sau.

Phía sau lại vốn chỉ có cành khô lá úa, không có lấy chút động tĩnh.

Nhưng Tạ Tiểu Chu vẫn luôn có cảm giác rằng cậu bị thứ gì đó bám theo.

Lại nghĩ nghĩ, cậu móc từ trong túi giấy ra một đoạn bánh mì còn dư lại, nắm ở lòng bàn tay rời dùng sức ngắt, mẫu bánh mì vụn liền tựa như bông tuyết, rào rạt rơi xuống.

Trên mặt đất liền bao trùm một tầng bánh mì mềm mại, tản ra hương vị thơm ngọt.

Tạ Tiểu Chu lui ra phía sau hai bước, trốn dưới góc cây.

Một lát sau.

Trong rừng cây yên tĩnh bông vang lên tiếng hót, ngay sau đó một con lại một con chim không biết từ nơi nào bay ra. Chúng nó đứng trên mặt đất, gấp không chờ nổi mà hưởng thụ bữa tiệc lớn ngoài ý muốn này..

Tạ Tiểu Chu nhìn lướt qua.

Trên mặt đất có chim sẻ, lưỡng tính còn có một ố lời chim không biết tên, nhưng lại không nhìn thấy quạ đen.

Không tới sao?

Tạ Tiểu Chu liếʍ liếʍ đầu ngón tay, đầu lười cuốn đi ít mảnh vụn bên trên.

Nếu không có quạ đen, vậy đại biểu bác sĩ không biết cậu ở chỗ này.

Rõ ràng không có bác sĩ ở đây thì lại càng an toàn, nhưng cậu lại có chút tiếc nuối, sau khi xác định quạ đen không có ở đây, liền thu hồi ánh mắt, tiếp tục đi vào rừng sâu.

Thân ảnh Tạ Tiểu Chu rất nhanh đã bị đám nhánh cây bao phủ.

Một lát sau, xác định cậu sẽ không trở lại, trong đám nhánh cây lại cái một cái đầu đen nho nhỏ thò ra.

Quạ đen kêu "Quạc quạc", rồi bay xuống mặt đất, thân hình đen nhánh đều hoàn toàn lộ ra, dùng một đôi mắt nhỏ như hạt đậu nhìn chằm chằm đám chim chóc kia.

Tuy đám chim nhỏ không có nhân tính, nhưng cũng tồn tại bản năng xu lợi tị hại, lúc này liền rúc đầu lui ra, nhường đồ ăn trên mặt đất cho cậu quạ.

Quạ đen nhìn mẫu vụn bánh mì trên mặt đất, tựa hồ có chút khinh thường. Lại ngẩng đầu nhìn thoáng qua, thấy mấy đám chim kia đều đã bay đi, lúc này mới như lấy được hàng quý mà cúi thấp đầu xuống, mổ một miếng.

...... Cũng không tệ lắm.

Không biết có phải ảo giác hay không, nó tựa hồ có thể nhấm nháp ra được mùi hoa hồng kia.

Đây là hoa hồng nhỏ đút cho nó!

Cậu quạ đen tựa như quên mất lúc nãy mình có bao nhiêu khinh thường, bây giờ lại cúi đầu không ngừng mổ, còn nhanh hơn cả tốc độ ăn cơm.

***

Tạ Tiểu Chu dọc theo đường nhỏ vẫn luôn về phía trước, rời khỏi phạm vi rừng cây, ngẩng đầu nhìn về phía trước, mơ hồ có thể thấy được con quái vật khổng lồ kia đang nằm ngủ.

Trong bất tri bất giác, chung quanh đều là sương mù dày đặc.

Tạ Tiểu Chu lại quay người nhìn lại.

Sương mù cuồn cuộn chẳng biết từ khi nào đã ngăn lại đường lui của kẻ ngoại lai, khiến cho cậu không thể lui về phía sau, chỉ có thể tiến về phía trước. Trong không gian mơ hồ, bên tai lại nghe thấy tiếng cười mụ mị của nữ nhân.

Sương mù nữ yêu.

Xem ra không phải tìm lầm.

Tạ Tiểu Chu đè xuống vành nón, cong cong khóe môi, dựa theo âm vọng tiếng cười của sương mù nữ yêu mà đi đến nhà xưởng cũ kĩ.

#playerDailymotion {width: 520px; float: right; padding-left: 10px; margin-right: -10px;}

Không mất bao nhiêu thời gian, cậu liền đu đến trước mặt quái vật khổng lồ.

Sương mù quanh nhà xưởng lại càng đặc thêm lên, cứ như đã dính sát vào rồi vậy.

Nó chẳng phân biệt ngày đêm mà hoạt động, thanh âm máy móc cứ va vào nhau làm người nhức óc, phía trên ống khói không ngừng phun ra khói đặc, khiến người cũng hít thở không thông.

Tạ Tiểu Chu đè lại ngực, cảm thấy hô hấp có chút không thoải mái, gương mặt trắng nõn cũng nổi lên một lớp đỏ ửng.

Chờ sau khi thích ứng xong, mới có thể lại trở về vẻ trắng nõn khi xưa.

Diện tích nhà xưởng rất lớn, cứ như một khối sắt thép chế thành mãnh thú, cái mồm to chưa đầy máu đen, cắn nuốt hết thảy những kẻ muốn đi vào đó.

Tạ Tiểu Chu đứng ở nhà xưởng cửa, ngẩng đầu nhìn qua, cơ hồ nhìn không thấy đỉnh. Cậu cũng không do dự lâu, liền mạnh dạng bước vào.

***

Trên màn hình phòng phát sóng trực tiếp.

Ba vị khách mời khác cũng đã đến trước cửa nhà xưởng.

Ba vị khách kia gồm bách hợp, lan vảy rồng cùng hoa quỳnh đều đã tạm thời hợp tác.

Căn cứ vào tiến độ nhiệm vụ, bọn họ có lẽ cũng đã hoàn thành xong nhiệm vụ, chỉ còn sương mù nữ yêu thôi là xong.

Này cũng đại biểu rằng tiết mục sắp kết thúc, kế tiếp nguy hiểm sẽ cùng nhau xuất hiện, thông thường thì lúc này chính là thời cơ có tỉ lệ tử vong cao nhất.

Hoa quỳnh nhắm hai mắt, trên mặt xuất hiện ánh sáng dịu nhẹ, một lát sau, y khẳng định mà nói: "Sương mù nữ yêu đang ở bên trong."

Epiphyllum(Hoa quỳnh) Boy.

Năng lực, phù dung sớm nở tối tàn.

Y có thể nắm lấy bất cứ cơ hội quý giá nào, chỉ cần quan sát cũng đủ cẩn thận, là có thể lấy được đồ mình muốn.

Lan vảy rồng tùy tiện nói: "Vậy chúng ta nhanh vào thôi."

Bách hợp lại chính là phụ nữ duy nhất trong ba người, có thể tồn tại đến bây giờ, đều là vì cô đã rất cẩn thận: "Vẫn là cẩn thận chút, hoa quỳnh, anh quan sát lại đi."

Hoa quỳnh lần nữa nhắm mắt, nỉ non nói: "Có người đã tới."

Lan vảy rồng: "Là ai?"

Ánh sáng trên mặt Hoa quỳnh lại càng sáng hơn, như đã thấy được hình ảnh gì đó, chậm rãi nói: "Là...... Hoa hồng."

Bách hợp nhớ lại tới: "Hoa hồng cũng là khách mời, nhưng từ khi NG tới nay, tôi vẫn luôn không gặp được cậu ấy."

Ở các tiết mục như này, tuy đều là khách này, nhưng cũng không hẳn phải là đồng bạn. Có đôi khi, khách mời bên cạnh mình mới chính là nguy hiểm tiềm ẩn.

Cho nên, hoa quỳnh cùng lan vảy rồng đều không nói cái gì.

Do dự một lát, ba người vẫn là cùng nhau đi vào bên trong nhà xưởng.

Cửa lớn đen như cái mồm máu sau khi đợi cả bốn vị khách tiến vào, cửa sắt trầm trọng liền đập thật mạnh mà khép lại. Sau khi mọi thứ đều đã bị ngăn cách với thế giới bên ngoài, một con quạ đen từ phía chân trời nhìn xuống.

Quạc ——

***

Xem tình huống này, nom có vẻ tiết mục đã sắp đến đoạn cao trào, khán giả phòng phát sóng trực tiếp liền sôi nổi bàn luận.

[Sao tui lại thấy, Sương mù nữ yêu này kỳ thật mới là thứ tổ tiết mục khó kiểm soát nhất nhể?]

[Còn bác sĩ thì sao?]

[Nhiệm vụ đánh dấu không có bác sĩ, bác sĩ có lẽ là BOSS ẩn đó.]

[Cho nên nói, nếu ngay từ đầu Chu Chu không đi khıêυ khí©h bác sĩ, sẽ không có phiền toái, không có cái mẹ gì hết]

[Ai nói? Nếu không đi khıêυ khí©h bác sĩ, thì làm gì có CP mà chèo? Còn nữa, nếu Chu Chu không đi khıêυ khí©h bác sĩ, vậy ai sẽ gây ra mấy chịn lày!]

Nói như thế, khán giả mới như bừng tỉnh mà phản ứng lại —— bác sĩ từ lúc bắt đầu đã không có trong nhiệm vụ đánh dấu.

Kỳ thật dựa theo dàn khách mời hệ liệt của《 Let"s Go! 》 mà nói, không nên có mấy phân cảnh của bác sĩ tồn tại. Chuyện này ngay từ đầu đều là do Từ Thiên Thu đi khuyến khích bác sĩ, thì mới dẫn đến việc Tạ Tiểu Chu cũng đi khıêυ khí©h bác sĩ.

Ở trong cái tiết mục này, ai cũng không biết rằng chỉ vì một động tác nhỏ, một cái chớp mắt không đáng để tâm cũng có thể quyết định một loạt phản ứng dây chuyền như thế này.

***

Nhà xưởng tổng cộng có bốn tầng.

Bên trên đỉnh lại xuất hiện cái giếng trời, từ phía trên nhìn xuống đều là một đám xiềng xích, thang lầu hình xoắn ốc cứ như đang bay lên, một vòng lại một vòng, khiến người xem hoa cả mắt.

Tạ Tiểu Chu dừng chân tại lầu một một lát, không có gì khác thường, liền chạy lên lầu hai.

Mới vừa giẫm lên thang lầu, liền nghe thấy dưới chân truyền đến tiếng kẽo kẹt, tiếng vang chói tai ở nhà xưởng trống rỗng cứ vậy mà bị dội lại.

Tạ Tiểu Chu đỡ một bên lan can, chậm rãi đi lên.

Cậu hiện tại đã đi tới lầu hai.

Trước mặt chính là mấy tầng máy móc bị chất thành đống, không có người điều hành, máy móc vẫn cứ một mình chuyển động. Ở dưới tác dụng của hơi nước, bánh răng xoay tròn, mặt xích di động theo.

Cách một tầng máy móc đủ loại, tựa hồ có thể nhìn thấy một thân ảnh.

Tạ Tiểu Chu đi qua.

Chỉ là muốn đến gần thân ảnh kia, còn phải đi qua một lớp máy móc. Cậu nện chậm bước chân, liếc qua, tầm nhìn tạm thời bị đám máy móc chuyển động ầm vang ngăn lại, nhìn không thấy thân ảnh kia.

Nhưng chờ đến khi cậu vòng qua, nơi đó chỉ còn lại có một mảnh trống không, không thấy bóng người.

Phía sau, một luồng khói bốc lên.

Tạ Tiểu Chu tựa hồ đã nhận ra cái gì, lại vờ như đi đến phía trước xem xét, nhưng chỉ mới vừa động đậy, đã lập tức xoay người, đối diện với ánh mắt đen ngòm.

Không biết từ khi nào, thân ảnh kia đã xuất hiện ở phía sau Tạ Tiểu Chu, hai người cách nhau đến cực gần, bởi cậu còn có thể thấy được hàm răng thâm đen của người nọ.

Nếu là người thường, cho dù trong lòng đã chuẩn bị sẵn, cũng sẽ phải giật mình thối lui. Đằng này Tạ Tiểu Chu không chỉ không kinh hoảng, ngược lại còn hơi mỉm cười, nhấc chân đạp đến.

Bóng người kia không biết đã chết bao lâu, cả người đều bốc lên hơi nước, tựa như Càn thi(Xác ướp) vậy. Hiện tại lại bị đá bay đầu đâm về phía lan can lầu hai, "Bang" một tiếng, cực kỳ vang dội.

Càn thi không biết đau nên nhanh chóng đứng dậy lao về phía Tạ Tiểu Chu.

Tạ Tiểu Chu tay phải thả xuống, rút lưỡi dao ở trên đùi ra. Ánh đao chợt lóe, đâm về phía cánh tay Càn thi.

Đao nhỏ này là do Tạ Tiểu Chu trước đó đã mua ở thành trấn, không phải là sản phẩm của hệ thống tổ tiết mục.

Không biết có phải là vì nguyên nhân này hay không, đao nhỏ đối với Càn thi lại chẳng có tác dụng gì.

Bởi sau khi lưỡi dao đυ.ng vào cánh tay Càn thi, chỗ giao nhau lại bén lên tia lửa. Da Càn thi cứng rắn như là kim loại vậy, vì dùng lực khá mạnh nên lại tự khiến tay Tạ Tiểu Chu tê rần, thiếu chút nữa đã cầm không được đoản đao.

Cậu lui về phía sau một bước, lực đạo cũng dần yếu đi.

Mà Càn thi lại thừa dịp này mà bổ nhào đến

Nhà xưởng tràn ngập sương mù, không khí loãng đến lạ, cũng vì ban nãy vận động mạnh, nên Tạ Tiểu Chu lúc này đã thở không ra hơi, vẻ ửng hồng trên mặt cũng càng thêm rõ ràng.

Cậu nghe tiếng máy móc ầm vang, bên tai đột nhiên cứ ù ù lên, khiến cậu lại cảm thấy hoa mắt.

Là......

Là sương mù.

Trong bất tri bất giác, chung quanh bốc lên từng đợt sương mù trắng, không chỗ không ở, cùng với hô hấp, một chút lại một chút tiến vào trong thân thể.

Không thể cứ tiếp tục như vậy.

Cho dù cậu không sợ chết, nhưng là...... Nếu cứ như vậy chết đi, chết ở trong tay cái loại đồ vật này, cũng chẳng có ý nghĩ gì.

Tạ Tiểu Chu lắc lắc đầu, đem cảm giác ù tai ép xuống, đám máy móc này vận chuyển quá mức ầm ĩ, làm cậu không thể bình tĩnh tự hỏi được.

Từ từ...... Máy móc?

Tạ Tiểu Chu liếc mắt nhìn một cái máy trong số đám đồ vật.

Bánh răng trầm trọng lăn qua, lưỡi dao sắc bén xoay tròn, cho dù là cái gì thì khi đi qua bánh xích, cũng đều sẽ bị nghiền ép đến chia năm xẻ bảy.

Tạ Tiểu Chu liếʍ liếʍ khóe môi, đột nhiên có một ý tưởng rất thú vị.

Đợi đến khi Càn thi nhào tớ đây, cậu vậy mà lại trực tiếp ném lưỡi dao trong tay xuống.

Lưỡi dao bị ném cách đó không xa, "Đinh" đến một tiếng nằm im tại chỗ.

Càn thi bị nó hấp dẫn lực chú ý mà tiến qua.

Chính là lúc này.

Tạ Tiểu Chu giơ một chân, nghiêng người đem Càn thi đá lăn trên mặt đất.

Thân thể Càn thi rắn chắc, nhưng động tác lại rất vụng về, đang muốn từ trên mặt đất bò dậy, lại bị Tạ Tiểu Chu xách lấy cổ áo, kéo đến chỗ máy móc đang ầm vang.

Tạ Tiểu Chu đem Càn thi đặt trên băng chuyền.



Càn thi như ý thức được kế tiếp sẽ xảy ra chuyện gì, liều mình giãy giụa lên, chính là tốc độ bánh xích lăn đến rất nhanh, chỉ trong nháy mắt đã hiện ở đỉnh đầu.

Lạch cạch.

Thân thể Càn thi quá mức rắn chắc, ngay cả vết đao cũng chẳng thể làm được gì. Nhưng ở lại ở dưới máy hơi nước, lưỡi dao sắc bén miễn cưỡng xoay tròn lên, đem Càn thi cắt nát.

Nhìn một màn này, Tạ Tiểu Chu khóe môi hiện lên nụ cười đầy ý nghịch ngợm.

Đợi đến khi Càn thi đã hoàn toàn biến mất ở sau cửa đen, cậu mới ngẩng đầu lên, mồ hôi theo đường vân làn da trượt xuống, chảy xuôi đến tận cổ áo.

Không biết có phải ảo giác hay không, từ lúc tiến vào nhà xưởng tới nay, cảm giác độ ấm vẫn luôn ở mức rất cao, mỗi một lần thở ra, cảm giác như phổi đang dần bị thiêu cháy vậy.

Tạ Tiểu Chu bình ổn nhịp thở lại một chút, lần nữa đi tới chỗ Càn thi đã đứng trước đó.

Nơi đó có một cái bàn.

Càn thi có lẽ là nhân viên văn chức linh tinh đại loại gì đó, trên bàn có bày ra một ít văn kiện.

Tạ Tiểu Chu đứng ở trước mặt bàn, rút từ trong đó ra một quyển vở, lật xem vừa thấy, mặt trên đầy nét chữ.

Mở ra trong đó có một tờ.

[Ngày 26 tháng 12, trời nắng.

Lễ Giáng Sinh kết thúc, xưởng trưởng cũng không có cho chúng tôi nghỉ, hắn nói, chỉ có liên tục lao động mới có thể có được đồng vàng, mới có thể có được tương lai tốt đẹp. Chính là...... Mỗi ngày đều phải làm việc hơn mười hai tiếng đồng hồ, thực sự rất mệt......

Ngày 27 tháng 12, mưa

Hôm nay có người tới muốn giới thiệu cho nhà xưởng các loại máy móc mới, còn nói hiệu quả sẽ cao hơn trước kia. Nhưng xưởng trưởng lại cự tuyệt, hắn nói, chỉ cần an bài công nhân ngày đêm làm việc, làm hết 24 tiếng, thì có lợi hơn việc mua máy móc nhiều.

......

Ngày 31 tháng 12, sương mù

Có người biến mất.

Xưởng trưởng nói, người này là chạy trốn

Ngày 1 Tháng 1, sương mù

Lại có người biến mất

Ngày 2 Tháng 1, sương mù

Tiếp theo....đã đến phiên tôi rồi.]

Kế tiếp chính là mấy dòng chữ liên tục lặp đi lặp lại, nhưng là vẫn chẳng biết cái kia là cái gì.

Tạ Tiểu Chu đang muốn khép tập lại, đột nhiên phát hiện phía dưới còn có một tờ viết chữ.

Mặt trên viết:

[Cô ta tới]

[Cô ta tới rồi....]

[Cô ta ở.....phía sau ngươi.]

Bút tích đột nhiên hết.

Người viết nhật ký có lẽ rất đứng đắn.

Nhật ký ghi lại mấy chuyện này, chắn chắn đều là tin tức về sương mù nữ yêu. Này cũng đại biểu rằng...... Phía sau sẽ xuất hiện cái gì đó.

Một lần lạ, hai lần quen.

Tạ Tiểu Chu tùy tay đem vở ném trở về, không chút hoang mang mà nhích người, không chỉ không sợ hãi, thậm chí còn có một chút chờ mong.

Chính là chờ sau khi nhìn lại, lại chẳng có cái gì.

Mặt Tạ Tiểu Chu hiện lên tia thất vọng.

Sương mù nữ yêu......

Còn không chịu lăn ra?

Nếu nơi này chỉ có Càn thi thôi, thì cũng chẳng có ý nghĩa gì.

Tới điểm kí©h thí©ɧ đó.

Thì mới có ý nghĩa.

Tạ Tiểu Chu mím môi, bày ra ý cười ngọt ngào.

***

Một góc nào đó trong Nhà xưởng.

Một nữ nhân đang rúc ở góc tường.

Nàng có mái tóc quăn như rong biển, nửa người dưới tựa như sương mù, nếu lúc này có một trận gió thổi tới, chắc chắn sẽ thổi bay nàng.

Nàng là sương mù nữ yêu.

Đây là hang ổ của nàng, sân nhà của nàng, thân cũng chính là nhân vật cuối cùng cần được đánh dấu, nàng hẳn là có thể ở chỗ này khống chế toàn cục mới đúng.

Nhưng lại không biết vì sao, lúc này sương mù nữ yêu tựa như thỏ con bị dọa đến rớt mật, trốn ở góc phòng run bần bật.

Sự sợ hãi kia đều là do nam nhân đứng trước mặt nàng đây.

Trái ngược với sương mù nữ yêu liếc mắt một cái liền có thể nhìn ra được trạng thái của nàng, nam nhân này lại như một người cực kỳ bình thường.

Hắn có tóc màu xám bạc, trừ cái này ra, thì toàn thân đều là màu đen. Từ nét nghiêng cũng có thể thấy bờ vai rộng eo lại hẹp, vừa nhìn liền biết, đây chắc chắn chính là một vị nam tử tuấn lãng. Chỉ tiếc chính là, không ai có thể nhìn đến mặt hắn, bởi hắn mang theo cái mặt nạ mỏ chim, che khuất toàn bộ khuôn mặt.

Sương mù nữ yêu rất mờ mịt.

Khác với đám phi nhân loại kia hoặc là chiếm cứ lâu đài cổ hoa lệ, hoặc là cư trú ở thành trấn náo nhiệt, chỉ có nàng là không thèm đi không tranh đoạt cái gì, chỉ nằm ở nhà xưởng hẻo lánh mà lẳng lặng phóng thích sương mù.

Vậy mà cũng bị bác sĩ tìm tới cửa, nàng rốt cuộc đã chọc phải ai?

Tuy rằng sương mù nữ yêu làm trạch nữ thích ở nhà không ra khỏi cửa, nhưng sương mù vẫn luôn mang đến cảm giác mới mẻ cho nàng, mà nàng cũng từng nghe qua chuyện của bác sĩ. Nhưng nàng trước giờ vẫn cứ luôn âm thầm khinh thường bác sĩ, thẳng đến khi...... Nàng thực sự nhìn thấy bác sĩ.

Cái loại sợ hãi đột ngột sinh ra này, làm sương mù nữ yêu không thể dấy lên tinh thần phản kháng.

Nàng nhỏ giọng mà gọi một tiếng: "Bác sĩ......"

Bác sĩ cầm gậy chống trong tay, quạ vàng sinh động như thật, hắn thân sĩ mà khom người: "Nữ sĩ, buổi chiều khỏe."

Nhưng sương mù nữ yêu lại không dám nhận cái xưng hô này từ chỗ bác sĩ, vội vàng nói một câu: "Bác sĩ, buổi chiều khỏe, buổi chiều khỏe."

Mặt nạ bỏ xuống, bác sĩ trầm tư một lát, theo sau mở miệng: "Ta muốn ngươi giúp ta một việc."

Sương mù nữ yêu cũng hông dám hỏi là chuyện gì, chỉ biết vội vàng gật đầu: "Được, không thành vấn đề! Xin hỏi chỗ nào cần dùng đến tôi?"

Bác sĩ ngón tay hơi động, cầm gậy chống chỉ về một hướng: "Ta muốn......" Hắn thanh âm trầm thấp mà ưu nhã, "Cùng cậu ấy chơi trò chơi."

Sương mù nữ yêu theo hướng gậy chống nhìn xuống.

Ở đó có một thiếu niên đang đi lên thang lầu đến chỗ này.

Cũng vì vừa rồi đánh nhau một trận, cái mũ trên đầu chẳng biết đã bay đi đâu, lúc này mớ tóc đen hỗn độn mà rũ xuống, đuôi mắt hoa hồng cũng chậm rãi đóng mở.

Là một nhân loại.

Cho dù cậu lớn lên xinh đẹp, nhưng cũng chỉ là một người.

Sương mù nữ yêu có chút khinh thường, đối với loại sinh vật như vậy, vừa yếu ớt lại thọ ngắn, chỉ sợ là nhẹ nhàng chạm vào một cái, liền sẽ mất đi sinh mệnh.

Nhưng nàng cũng không ngu gì mà biểu hiện ra, chỉ cung kính hỏi: "Xin hỏi, là trò chơi gì?"

Bác sĩ cầm gậy chống quạ vàng, thong thả ung dung mà nói: "Không có gì, chính là......"

Thanh âm dần dần biến mất trong đám sương mù.

Nghe bác sĩ nói, sắc mặt sương mù nữ yêu cũng dần thay đổi, cuối cùng hình ảnh dừng lại ở biểu tình thấp thỏm lo âu của nàng.

***

Tạ Tiểu Chu sắp đối mặt với "Trò chơi" lại hoàn toàn không biết gì cả, cậu giờ vẫn đang đi về phía trước, ôm kỳ vọng muốn được càng nhiều manh mối.

Nhưng thời gian đến càng lâu, sương mù lại càng nồng đậm, cứ thế chỉ có thể lờ mờ thấy được chỗ cách 3 mét.

Tầm nhìn bị hạn chế, phương hướng cũng vì thế mà khó định dạng.

Tạ Tiểu Chu không ngừng đi về phía trước thang lầu, lại giống như vẫn luôn ở tại chỗ vòng quanh, xuất hiện ở trước mặt vẫn là cảnh tượng quen thuộc, nhất thành bất biến.

Lại lần nữa đi xuống cầu thang, cậu cuối cùng phát hiện một chút thay đổi —— phía trước truyền đến một tiếng bước chân.

Tạ Tiểu Chu ngừng hô hấp, tận lực mà không phát ra tiếng động, lẳng lặng mà lui đến một góc. Đồng thời, đoản đao từ cổ tay áo trượt xuống, yên vị đặt ở lòng bàn tay.

Người tới là ai?