Chương 42: Lại trốn rồi

Âm cuối chỉ vừa dứt, ngõ nhỏ vẫn là một mảnh an tĩnh.

Một trận gió đêm thổi đến, khiến cả người đều lạnh căm căm.

Làn váy Tạ Tiểu Chu bị gió thổi lay động một chút.

Bác sĩ.

Bác sĩ.

Cậu cùng thanh niên nhìn nhau một lát.

Thanh niên đôi mắt đỏ sậm, tựa như viên hồng thạch vậy, mê muội ánh sáng hy vọng. Hắn vẫn duy trì cúi người tư thế, bày ra bộ dáng thân sĩ dò hỏi: "Xin hỏi, cậu là hoa hồng đã mất của tôi phải không?"

[A a a —— đúng là chèo thuyền bác sĩ không lỗ!]

[Bác sĩ cuối cùng đem mặt nạ bỏ xuống, thặc là đệp trai, ông đây tuyên bố, bác sĩ cùng Chu Chu chính là một cặp!]

[Bác sĩ điên phê cùng hoa hồng bệnh kiều, quá máu điên, nhưng tôi thích!!!]

[Nhỏ giọng hỏi một câu, Chu Chu hiện tại có phải tính lật xe không na.]

[Bác sĩ vì yêu mà bỏ mặt nạ xuống, còn Chu Chu lại vì đồ tể mà mặc nữ trang, tôi mà là bác sĩ thì chắc tôi khóc ngàn con sông rồi!]

Nghe đến xưng hô quen thuộc, Tạ Tiểu Chu run mi, không trả lời vấn đề này ngay, mà là âm thầm đánh giá thanh niên đứng cách đó không xa.

Thanh niên, không, hẳn là phải xưng hắn là —— bác sĩ.

Bác sĩ cũng không có mang theo cái mặt nạ mỏ chim đặc trưng kia, cũng không có mặc trang phục đen nhánh. Xuất hiện ở dưới ánh đèn đây chính là khuôn mặt trắng đến tái nhợt, ngũ quan thâm thúy, tràn ngập vẻ cổ điển.

Người qua đường chắc chắn sẽ không thể nào liên tưởng được hắn với Bác sĩ lại là cùng một người.

Bởi Tạ Tiểu Chu cũng chẳng thể nghĩ tới, bác sĩ sẽ vì tìm cậu, mà thay đổi cái trang phục đặc thù kia, cho nên cậu cũng chẳng nhận ra được.

Bác sĩ đợi chốc lát, vẫn chưa nhận được đáp án, nhưng cũng không sốt ruột, mà chỉ ôn hòa nói: "Tôi bây giờ rất cần hoa hồng của tôi, tôi đã tìm cậu ấy rất lâu."

"Xin hỏi, có phải là cậu không?"

Rõ ràng là câu hỏi rất khách sáo, nhưng Tạ Tiểu Chu lại cảm thấy, cất dấu dưới lớp da thân sĩ ưu nhã kia, chính là con quỷ đầy vẻ mâu thuẫn.

Một khi cậu lộ sơ hở, hắn chắc chắn sẽ xông lên mà cắn đứt yết hầu mỏng manh này.

Không thể thừa nhận.

Tạ Tiểu Chu nghĩ.

Dựa theo lời nói của tổ tiết mục, tiết mục NG sẽ được quay lại, tất cả NPC đều sẽ như bị khởi động lại, tương ứng, bọn họ cũng sẽ không giữ được ký ức của cảnh quay trước—— ngay cả bác sĩ cũng không ngoại lệ.

Vậy......

Bác sĩ nếu thật có mảnh ký ức về cậu, thì chắc chắn các khách mời khác đã bàn chuyện với nhau, còn nếu đây là lừa cậu.....

Tạ Tiểu Chu cảm thấy vế sau có khả băng hơn, nên quyết định đánh cuộc một phen.

Cậu nhấp môi cười cười, xách lên góc váy trấn định tự nhiên mà hành lễ, ôn nhu nói: "Ngài nhận sai người rồi."

Nhận được câu trả lời này, bác sĩ ánh mắt lại tối sầm.

Hắn sao có thể nhận sai?

Đây là hoa hồng của hắn.

Trong đầu tuy ký ức vẫn mơ hồ không rõ như thế, nhưng mùi hoa hồng trên người thiếu niên kia lại cùng trong hồi ức giống y như đúc, khiến hắn cảm nhận được sự quen thuộc của nó.

Hắn...... Cùng vị thiếu niên kia rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

Là cái gì nhỉ?

Những lời mỉa mai đó, lý do khinh miệt đến thoái thác đó lại lần nữa xuất hiện, nhưng vẫn chẳng thể nghe rõ.

Chỉ là hiện tại, chỗ trống lại xuất hiện ở bộ dáng thiếu niên trước mặt. Nhưng...... Vẫn là có chút không giống. Là nơi nào không giống nhỉ? Là biểu tình, hay là tư thái?

Cứ nghĩ đến chuyện đó, huyệt Thái Dương của bác sĩ lại ẩn ẩn đau, nhưng là hắn sớm đã biến bó thành thói quen, thậm chí đem cái loại đau đớn này coi như là một loại hưởng thụ.

Hắn khóe miệng nở nụ cười, thật chẳng thể nhìn được dấu vết đang bị tra tấn đến đau đớn kia, nhẹ giọng hỏi lại: "Thật sao?"

Tạ Tiểu Chu nhặt lên cái mũ trên mặt đất, phủi đi lớp tro bụi bên trên. Vành mũ lông chim rũ xuống, bóng đen che khuất hơn non nửa mặt cậu.

"Ngài nhận sai người rồi, ta chỉ là một lưu oanh đáng thương thôi." Cậu nói thế, ánh đèn từ đầu hẻm đổ xuống, chiếu lên gương mặt dính vệt đỏ đã khô, lại nhu nhược đến động lòng người.

Mà ở trong hẻm nhỏ dơ bẩn, thi thể đồ tể cứ lẳng lặng mà nằm một bên, bộ dáng khó coi, mắt lại nhìn về phía không trung, phảng phất như đang lên án Tạ Tiểu Chu đang nói dối.

Bác sĩ ánh mắt tản mạn mà nhìn qua.

Thân là bác sĩ, hắn liếc mắt một cái liền nhìn ra được vết thương trí mạng của đồ tể là nơi nào ——l*иg ngực, dứt khoát lại lưu loát, một kích mất mạng.

Miệng vết thương kia xinh đẹp đến chỉnh tề, ngay cả hắn cũng nhịn không được mà thầm tán thưởng một tiếng.

Mà Tạ Tiểu Chu trước mặt đây lại còn dám diễn trò với hắn.

Cậu cắn môi, nhẹ nhàng mà nói: "Ta chỉ là muốn kiếm hai quả đồng vàng thôi. Hơn nữa, ai sẽ mạo hiểm ra ngoài vào trời tối thế này chứ?"

Bác sĩ thôi không nhìn đồ tể bữa, lại ngước mắt nhìn thiếu niên trước mặt.

Thiếu niên mặc cái váy phong cách Rococo, hoa lệ, phức tạp lại quý khí, rõ ràng là nữ trang, nhưng nom cũng chẳng có gì là kì lạ.

Cậu vừa rồi cùng đồ tể vật lộn một trận, làn váy hoa lệ sớm đã bị xé rách đi vài chỗ, ngay cả đôi giày cũng bị đá bay. Dưới lớp ren váy, có thể thấy, một đôi chân trắng như tuyết đang dẫm lên đống bùn giơ bẩn, vì cái lạnh mà ửng đỏ lên.

Hoa hồng.

Có gai.

Bác sĩ chỉ có thể nghĩ đến hai từ này.

Nhưng là hắn thấy Tạ Tiểu Chu đã phủ nhận, cũng hoàn toàn không miễn cưỡng, chỉ là thở dài một tiếng: "Là ta nhận sai."

Thừa nhận, hay là không thừa nhận, lại có gì khác nhau đâu?

Mọi chuyện rồi cũng sẽ theo hướng hắn muốn thôi.

Mặc kệ là chết, hay là tươi sống.

Tạ Tiểu Chu cảm giác sau lưng có chút rét run.

Bác sĩ vẫn là không có ký ức của cảnh quay trước.

Cho nên, bác sĩ chỉ là tới lừa cậu, căn bản không hề nhớ rõ cậu là ai.

Thế là Tạ Tiểu Chu yên tâm, sợ hãi mà nói: "Ta không phải người ngài muốn tìm...... Ta còn muốn tiếp khách, nếu không, vậy ta đi trước nha?"

Nói xong, Tạ Tiểu Chu lại lui lại một bước.

Nhưng chỉ là còn chưa kịp rời khỏi phạm vi của ngõ nhỏ, liền nghe thấy bên ngoài vang lên tiếng quạ đen hót vang, thê lương lại chói tai.

"Quạc ——"

Quạ đen vươn cánh, từ phía trên bay đến, thế là ánh mắt Tạ Tiểu Chu lại không tự chủ được mà theo hướng quạ đen di động.

Lại vừa quay đầu lại, không biết từ khi nào, bác sĩ đã đứng phía sau cậu rồi.

Bác sĩ có được huyết thống của người Châu Âu, thân hình vốn đã cao lớn, cường tráng lại không hề mập. Tạ Tiểu Chu tuy thân cao cũng không tính là lùn, nhưng ở trước mặt bác sĩ, vẫn là có vẻ mảnh khảnh tiểu xảo.

Bóng đen phủ xuống, bác sĩ cơ hồ đem cả người đều phủ lên cậu.

Tại khoảng cách gần như vậy, bác sĩ càng có thể ngửi rõ mùi hoa trên người cậu, chính là phát ra từ miệng vết thương của Tạ Tiểu Chu.

Tạ Tiểu Chu có thẻ SR "Rose Boy", đã mất đi một lần sống lại, cũng trở nên yếu ớt hơn, chỉ cần bị chạm một chút, liền sẽ để lại vệt đỏ chói mắt.

Mà ở cổ tay cậu, lại xuất hiện một vết thương, đây là bị đồ tể dùng đao nhọn cắt qua mà để lại.

Máu tươi chầm chậm chảy xuôi, theo đầu ngón tay nhỏ giọt xuống mặt đất.

Không ngửi thấy mùi máu tươi, ngược lại là mùi của hoa hồng nồng nặc.

Bác sĩ lại mắc bệnh nghề nghiệp, không biết đã gặp qua bao nhiêu thi thể, nhấm nháp qua bao nhiêu loại máu, chỉ cần vừa ngửi, liền biết máu này cùng ở lâu đài ma cà rồng kia là cùng một loại.

Bác sĩ nói: "Cậu cần được chữa trị."

Tạ Tiểu Chu theo ánh mắt của hắn nhìn qua, lúc này mới như bừng tỉnh cảm nhận được sự đau đớn của vết thương.

Bác sĩ lấy một loại không cho phép cự tuyệt, nắm lấy tay Tạ Tiểu Chu: "Vừa hay, ta lại là bác sĩ."

Tạ Tiểu Chu uyển chuyển cự tuyệt: "Ta không có tiền."

Bác sĩ lấy ba chữ đáp lễ: "Ta, miễn phí."

Tạ Tiểu Chu: "......"

Ba chữ này hình như nghe rất quen tai na?

#playerDailymotion {width: 520px; float: right; padding-left: 10px; margin-right: -10px;}

"Vậy được......" Tạ Tiểu Chu nâng cánh tay, tinh tế cầu xin nói, "Ngài nhẹ chút, ta sợ đau."

Mũ che đi khuôn mặt, vốn chẳng thấy rõ biểu tình Tạ Tiểu Chu lúc này.

Cậu hiện tại cũng không có cảm nhận được đau đớn đang len lỏi, không, có thể nói, cảm giác đau đớn vốn đã bị cảm giác lạ lùng khác mạnh mẽ áp chế.

Rất khó để có thể miêu tả cái loại cảm xúc này.

Là sợ hãi sao?

Không, không phải, nói là sợ hãi, chi bằng nói là —— hưng phấn. Cậu đang hưng phấn vì hiện tại đang cùng bác sĩ chính diện giao thoa. Mặc kệ kết cục sẽ sống hay chết, chỉ cần khiến cả người sung sướиɠ là được.

Phù thủy làm sao có thể so sánh được với cái này, so với cả đám ma cà bông kia cũng đều kí©h thí©ɧ hơn nhiều.

Ở dưới lớp mũ lông chim, Tạ Tiểu Chu đã rất nóng lòng muốn thử.

Nhưng phần lý trí còn sót lại nói cho cậu biết, bác sĩ quá mức nguy hiểm, nếu ở bên cạnh bác sĩ lãng phí thời gian, chính là không vì cái gì mà vô duyên vô cớ đi mạo hiểm tính mạng.

Lý trí cùng cảm xúc không ngừng lôi kéo, cuối cùng đi tới một điểm có thể cân bằng cả hai.

Tạ Tiểu Chu nghĩ, cậu cần phải ngụy trang thành một người bình thường, ách...... Phải là lưu oanh bình thường. Sau đó từ bên người bác sĩ mà bình tĩnh chuồn đi, đi tìm con mồi tiếp theo.

Thế là cậu an tĩnh chờ bác sĩ băng bó.

Vì không muốn quấy nhiễu đến hoa hồng của hắn, bác sĩ lần này ra cửa cũng không có mang theo cái gì, hiện tại chỉ có thể kéo rách một mảnh áo sơ mi xuống, quấn quanh tay Tạ Tiểu Chu.

Một vòng lại một vòng, mảnh vải trắng quấn quanh vết thương, vẫn là thấm đẫm chút máu, có vẻ phá lệ yếu ớt.

Chờ sau khi băng bó xong, Tạ Tiểu Chu rũ tay xuống, dư quang thoáng nhìn, đối diện với ánh mắt thâm thúy của bác sĩ, thật cẩn thận hỏi: "Ngài, còn có chuyện gì sao?"

Bác sĩ thong thả ung dung mà mở miệng: "Ngươi còn muốn đi tiếp khách không?"

Tạ Tiểu Chu lập tức không biết nên trả lời thế nào về vấn đề này: "......"

Bác sĩ: "Hửm?"

Tạ Tiểu Chu: "Còn." Dưới hàng lông mi đen nhánh lại xuất hiện nước mắt, ngay cả đuôi mắt cũng đều rũ xuống, "Sinh hoạt thật không dễ dàng, chỉ vì hai đồng vàng mà phải bán thân.....""

Lời còn chưa nói xong, cậu liền thấy bác sĩ nâng tay, trong bàn tay, thình lình xuất hiện hai đồng vàng, mặt trên có khắc chân dung quốc vương, kim quang xán lạng.

Tạ Tiểu Chu đang nói đột nhiên im bặt.

Đừng nói là đang giống như cậu đang nghĩ nha....?

Cậu chần chờ một chút, sau đó lại nghe được thanh âm ưu nhã vang lên bên tai: "Ta rất tò mò, ngươi nói —— sung sướиɠ vô ngần, là trải nghiệm gì. Hơn nữa......" Bác sĩ vươn tay, đem hai đồng vàng đưa đến trước mặt Tạ Tiểu Chu, "Ta là khách nhân của ngươi, không phải sao?"

Tạ Tiểu Chu rũ mắt, đồng vàng thượng chiết xạ quang mang lập loè.

Tiếp, hay là không tiếp, mới là vấn đề.

[Tiếp đi tiếp đi!]

[Chẳng lẽ tôi kém lưu lượng sao? Mau tiếp đi.]

[Kế tiếp chắc chắn sẽ xuất hiện một vài cảnh thượng đồi trụy, đối vị quỷ chưa thành niên hình như không tốt đâu na?]

[Đánh rắm, đều là quỷ, còn có cái gì mà thành niên hay chưa thành niên, tôi muốn xem, mau làm cho tôi xem —]

Tạ Tiểu Chu hơi chần chờ một lát, duỗi tay nhận lấy hai đồng vàng, nhét vào trong túi, sau đó cầm tay bác sĩ, khinh thân mà nói: "Được thôi, ta sẽ cho ngài trải nghiệm qua......" cậu ngữ điệu nhẹ nhàng mà chậm chạp, trên mặt lại treo nụ cười khıêυ khí©h, "Cái gì là sung sướиɠ vô ngần."

Trên mặt đất.

Ở chỗ hai bóng người giao nhau, đung đưa, lại hướng tới chỗ khách sạn.

Phía sau.

Quạ đen chán đến chết mà đứng ở đầu tường, dùng mõm chải vuốt lông chim.

Quạc quạc!

Bác sĩ làm bộ như người bình thường, thật không thú vị.

***

Lữ quán ở ngõ nhỏ khai trương 24/24.

Hiện tại là đêm khuya, tới ghé thăm cũng chỉ có lưu oanh cùng khách nhân của các nàng.

Phục vụ khách sạn mơ màng như sắp ngủ, chuông gió ở cổng lớn thanh thúy vang lên, gã giật mình mở mắt.

Đi vào chính là một đôi nam nhân.

Trong đó một cái là lưu oanh, xinh đẹp đến tinh xảo, thoạt nhìn liền biết giá cả rất xa xỉ.

Mà một vị khách nhân khác lại là một vị công tử quý tộc, tóc bạc mắt đỏ, thập phần tuấn lãng ôn hòa. Cũng không biết vì sao, chỉ cần dối diện với cặp mắt kia, sẽ lập tức khiến người run như cầy sấy.

Phục vụ lắc lắc đầu, đem cái loại cảm giác kỳ quái này quăng ra ngoài: "Xin hỏi, là ở trọ sao?"

Tạ Tiểu Chu ngước đầu nhìn qua. Cậu cho rằng, dựa vào thân phận cùng địa vị của bác sĩ, có lẽ là sẽ không cần làm cái loại thủ tục này.

Nhưng không nghĩ tới, bác sĩ thoạt nhìn lại hoàn toàn giống như là lữ khách bình thường, dựa theo yêu cầu đăng ký thân phận của phục vụ —— mà lấy tên giả, hơn nữa còn giao nộp phí dừng chân.

Bác sĩ một tay cầm chìa khóa, một tay ôm bên hông Tạ Tiểu Chu, đi lên lầu hai.

Lữ quán niên đại xa xăm, thang lầu gỗ cũng có chút lão hoá, mỗi khi đặt bước xuống liền sẽ phát ra tiếng vang chói tai, làm người hoài nghi giây tiếp theo rất có thể nó sẽ sụp rớt.

Tạ Tiểu Chu rúc vào trong ngực bác sĩ, cảm thụ được tiếng tim đập cùng hô hấp, đột nhiên nảy lên một ý nghĩa—— chỉ cần bác sĩ muốn, hắn liền có thể so với một người bình thường để bình thường hơn.

Nếu không phải cậu đã nhìn qua dáng vẻ bác sĩ điên cuồng, sợ là cũng đã bị mê hoặc từ lâu rồi.

Kẽo kẹt ——

Cửa gỗ cũ xưa bị đẩy ra, đánh gãy suy nghĩ của Tạ Tiểu Chu.

Trong phòng một mảnh tối đen.

Tạ Tiểu Chu đi vào, cái gì cũng thấy không rõ, tựa như trong bóng đêm đang cất giấu một con dã thú. Cậu kéo góc áo bác sĩ, như nỉ non mà nói: "Thật tối, ta sợ......"

Ở cảnh quay trước, Tạ Tiểu Chu đại khái đã hiểu được tính tình của bác sĩ.

Bác sĩ không hề có cảm tình, cũng không cần tình yêu, đối với hắn mà nói, chỉ có thực nghiệm là quan trọng nhất. Cho nên, làm nũng hay mềm giọng không chỉ khiến hắn cảm thấy vô dụng, thậm chí còn sinh ra cảm giác phản cảm.

Cho nên, cậu hiện tại chỉ cần làm bác sĩ mất đi hứng thú với cậu là xong.

Quả nhiên, nghe được thanh âm này, động tác bác sĩ dừng chút, buông lỏng tay Tạ Tiểu Chu.

Trong lòng Tạ Tiểu Chu lại nghĩ, thật đúng là hữu dụng.

Nhưng ngay lúc cậu cho rằng việc này có hiểu quả, bác sĩ lại nhấc chân đi tới bên cạnh, vặn chốt đèn.

Kẹt.

Khí than từ chân đèn bừng lên, ngọn lửa dần xuất hiện, chiếu sáng cả căn phòng.

Bác sĩ lại bước đến, ôn hòa mà săn sóc hỏi: "Hiện tại đã được chưa?" Hắn như sợ còn chưa đủ sáng, lại điều chỉnh van một chút, khiến cho ngọn lửa lung lay càng thêm mãnh liệt.

Đối với loại phản ứng này, Tạ Tiểu Chu lại ngẩn người.

Bác sĩ này......

Sao lại không giống lần trước nhỉ?

[Lại là cái tiêu chuẩn kép lày.]

[Từ Thiên Thu khóc cạn nước mắt, vì cái gì lúc ta dùng chiêu này với bác sĩ lại không có hiệu quả?]

[Qủa nhiên vẫn là phải tùy người hahahaha.]

Ngọn lửa đuổi đi bóng đen.

Bác sĩ đứng ở một bên, như là đang chờ động tác kế tiếp của Tạ Tiểu Chu, hắn cũng không bị bề ngoài tinh xảo mỹ lệ mê hoặc, mà là dùng cái loại tìm tòi nghiên cứu tự phán đoán xem Tạ Tiểu Chu có thể làm vừa lòng hắn hay không.

Tạ Tiểu Chu chắc chắn phải làm vừa lòng bác sĩ.

Cậu phản ứng lại, chậm rãi đi về phía trước một bước.

Váy mang phong cách Rococo vốn phủ đầy tầng tầng lớp lớp các lớp vải, duỗi tay kéo lên, đó là một tầng váy đôi như cánh hoa nở rộ trên mặt đất.

Chờ đến khi Tạ Tiểu Chu đi đến trước mặt bác sĩ, liền chỉ còn lại áo sơ mi cùng váy lót. Tất cả đều thuần trắng, ngây thơ lại dụ hoặc.

Làn da Tạ Tiểu Chu vốn đã trắng nõn, không hề tỳ vết, mà xung quanh lại là ngọn lửa đang không ngừng múa máy, liền bị nhiễm ánh sáng vàng cam.

Cậu đứng ở trước mặt bác sĩ, đặt tay lên vai hắn, bàn tay nhẹ nhàng mà đẩy một chút.

Bác sĩ cũng không có phản kháng, chỉ nương theo lực đạo mà nằm xuống.

Tạ Tiểu Chu xách lên váy lót, nhấc chân ngồi xuống. Cậu cũng không nặng, lúc ngồi xuống cũng không có chút cảm giác.

Bác sĩ còn vươn tay đỡ lấy, bảo đảm Tạ Tiểu Chu không ngã.



Tạ Tiểu Chu vươn một ngón tay, ấn vào ngực của bác sĩ, thanh âm tràn ngập dụ hoặc, hỏi: "Ngài trước kia...... Đã thử qua chưa"

Bác sĩ lắc đầu, thành thật mà nói: "Chưa."

Hắn không cần cảm tình dư thừa này.

Không có ý nghĩa, không dùng được.

Chỉ có thực nghiệm tinh vi cùng giải phẫu lạnh băng mới có thể mang đến cho hắn cảm giác sung sướиɠ vô ngần —— bác sĩ lúc đầu cho là như thế.

Nhưng hiện tại, ký ức bác sĩ trống rỗng lại thiếu đi một đoạn, vì nó mà hắn cảm nhận được mùi vị xa lạ, càng không thích cái loại cảm giác mất khống chế này.

Thử nghĩ đến việc muốn đi tìm lại mảnh ký ức kia, trong đầu lại đau đớn không thôi, tựa như triều tịch, một trận lại một trận cứ liên miên ập đến.

Tại lúc đau đớn này, bác sĩ lại cực kỳ bình tĩnh.

Tình yêu?

Chỗ trống ký ức, lời nói vụn vặt, còn có hình ảnh người kia...... Đủ để biểu lộ, hắn cùng vị thiếu niên trước mặt đây đã từng tồn tại cái thứ gọi là tình yêu kia.

Nhưng bác sĩ vẫn là không quá xác định, khi nhìn đến thiếu niên kia lại không thể chọn từ chối. Cho nên, hắn mới có thể để thiếu niên kia phóng túng như vậy.

Có lẽ, thiếu niên có thể cho hắn một cái đáp án hoàn mỹ.

Tạ Tiểu Chu chậm rãi vẽ một vòng tròn: "Kỹ thuật của ta thật cũng chỉ có thế, nếu ngài cảm thấy vừa lòng nói, nhớ...... cấp thêm tiền boa."

Bác sĩ nhìn thiếu niên, lấy góc độ của hắn, có thể thấy được cái cổ trắng như thiên nga của cậu xuất hiện một cái vòng cổ, vòng cổ rũ xuống, phía dưới là một cặp xúc sắc sáu mặt.

Lại vừa thấy, trên tay thiếu niên lại còn có một đoạn tơ hồng, tơ hồng này hệt như một vật trang sức miệt mà.

Mấy thứ này......

Trước kia đã có sao?

Bác sĩ theo bản năng mà ngẫm lại, ký ức lại lần nữa bị đau đớn bao trùm.

Hắn nghĩ không ra, nhưng lại cảm thấy hai cái này lại rất chướng mắt.

Bác sĩ đang muốn mở miệng, chỉ là còn chưa kịp phát ra âm thanh, liền thấy Tạ Tiểu Chu rũ mi, tựa như hiến tế, mà cúi đầu hôn xuống.

Nhiệt độ cơ thể Bác sĩ lạnh băng, tựa hồ bộ phân thuộc về "Người" đều đã bị tước đoạt, đông cứng mà chết lặng.

Mà Tạ Tiểu Chu lại mềm mại, còn mang theo độ ấm.

Hai loại trạng thái bất đồng trạng thái cứ thế giao thoa với nhau, dần dần, hòa hợp thành một.

Cuối cùng, Tạ Tiểu Chu nằm ở trên ngực bác sĩ, hô hấp nặng dần, đuôi mắt hoa hồng cũng run lên.

Bác sĩ cũng bị cảm nhiễm, không tự chủ được mà nhích yết hầu —— hắn hình như đều đã quên sạch mấy chuyện vừa rồi rồi.

Tạ Tiểu Chu dừng lại một chốc, khẩn cầu nói: "Trước đó, ngài có thể cho ta đi rửa sạch một chút không?" Cậu tựa hồ là ngượng ngùng mà nghiêng đầu, "Ta bẩn......"

Ngón chân trắng nõn cuộn tròn một chút.

Rìa ngón còn dính ít bùn.

Bác sĩ chăm chú nhìn cậu một lát, gật gật đầu.

Tạ Tiểu Chu nhảy xuống, thân ảnh liền biến mất ở phía sau gian cửa, có lẽ là vì muốn cho thấy chính mình không có ý muốn chạy trốn, ngay cả cửa cũng chỉ là khép hờ.

Chỉ cần bác sĩ giương mắt nhìn lên, liền có thể từ kẹt cửa nhìn thấy một thân ảnh.

Nhưng là bác sĩ cũng không có ý muốn rình coi, bời hắn vốn biết, cơ thể người nọ cũng chẳng khác gì ai. Đều là từng lớp cơ tạo thành. Một khối này, cũng chỉ là phá lệ mà tinh xảo xinh đẹp hơn chút.

Hắn chỉ nhìn thoáng qua, liền dời mắt.

Không bao lâu sau, phòng tắm liền truyền ra tiếng nước.

Bác sĩ bảo trì động tác này một lát, lúc này mới ngồi dậy.

Hắn phát hiện chính mình vậy mà lại có chút biến hóa, có hơi kỳ lạ. Cái cảm giác hắn vốn chưa từng thấy qua, hắn không ghét cũng không thích, chỉ là dùng một loại học thuật đi tìm tòi nghiên cứu.

—— như vậy, thật sự có thể đạt được sung sướиɠ vô ngần sao?

Có lẽ là thân thể khác thường khiến cho bác sĩ mất đi phán đoán nhạy bén của ngày xưa, hắn ngồi ở chỗ kia đợi một lát, còn chưa thấy Tạ Tiểu Chu đi ra, lúc này mới chậm chạp nhận ra điểm khác thường.

Hắn đứng dậy, đẩy cửa ra.

Vòi nước bị mở toang, dòng nước lạnh băng ào ào mà chảy xuôi, có vài giọt bắn tới ống quần của bác sĩ. Mà trên vách tường, cửa sổ nhỏ hẹp bị mở tung, nghênh diện thổi tới một trận gió lạnh.

Phòng tắm không còn ai khác.

Bác sĩ đi tới cửa sổ, từ trên xuống dưới nhìn lại.

Khách sạn chỉ có ba tầng, nơi này là lầu 3, có thể nhìn đến mấy căn nhà thấp bẹp, lại không thấy thân ảnh Tạ Tiểu Chu đâu.

Ào ào ——

Gió thổi tới, thổi bay động tĩnh xung quanh.

Sườn mặt Bác sĩ nhìn về phía thanh âm truyền đến.

Ở then cài cửa sổ, treo một mảnh vải bố màu trắng thật dài, vải bố trắng theo gió phiêu diêu, có thể thấy mặt trên nhiễm vết máu.

Lại vừa thấy trên cửa sổ, mặt trên hai đồng vàng vừa rực rỡ lại lóe sáng, ở phần chính, lại xuất chân dung quốc vương.

Hoa hồng của hắn, lại chạy rồi.

Mà chạy trốn cũng rất thành thạo, thậm chí có rảnh để lại một ít đồ vật, làm vật...... Khıêυ khí©h.

Chính là bác sĩ lại không sinh bất kỳ cảm giác phẫn nộ gì.

Đúng vậy, chính là như thế, chạy trốn, đi săn, con mồi cùng thợ săn cùng giao thoa, vậy mới đủ thú vị.

Nếu hoa hồng của hắn chỉ giống như vừa rồi, tinh xảo xinh đẹp khiến người ta mê đắm, vậy chẳng khác gì hoa nhi đâu?

Nếu là vậy, hắn sẽ lập tức chế cậu ấy thành tiêu bản.

Mà chỉ có như bây giờ, mới có đủ tư cách cùng hắn đặt mình vào trong trò chơi suy tàn này, biến nó thành cuộc đua thú vị.

Bác sĩ ngón tay ấn trên môi, mặt trên còn lưu lại chút độ ấm của Tạ Tiểu Chu, dùng sức nhấn một cái, rồi mới bật ra một tiếng thở dài: "Hoa hồng của ta......"

Ta sẽ bắt lấy ngươi.

Sau đó...... Ôn nhu mà gϊếŧ chết ngươi.

Đây là, tình yêu của bác sĩ.

***

Phòng phát sóng trực tiếp lại là một mảnh kêu rên quen thuộc.

[Sao lại không có?]

[Tôi còn đang chờ mong mấy hình ảnh không phù hợp với trẻ em kia mà.]

[Đừng có chờ, không qua xét duyệt đâu.]

[Lại nói, tôi đang nghĩ, Bác sĩ rốt cuộc có nhớ mấy chuyện đã xảy ra kia không?]

[Có lẽ nhớ, nếu không, sao lại sinh ra chấp niệm với Chu Chu chứ?]

[Không thể nhớ rõ, tổ tiết mục đã nói rồi, yên tâm đi!]

[Nhưng tôi nghĩ, bác sĩ cái gì cũng không nhớ rõ, vậy tại sao lại phát sinh chuyện này?]

[Lúc trước, Chu Chu là chủ động đi công lược. Nhưng là hiện tại nom Chu CHu hình như bị chơi hỏng rồi, chuyện này rốt cuộc là sao?]

***

Bóng đêm bao phủ cả con đường.

Tạ Tiểu Chu ngâm nga điệu nhạc, cười đến xán lạn, vừa đi, còn vừa xoay vòng vòng.

Tiếp theo......

Là ai đây?

Cậu hình như là nghĩ tới cái gì, bước chân chậm lại, trên mặt lại là biểu tình có chút phức tạp, đã sung sướиɠ lại tiếc nuối.

Sung sướиɠ chính là, cậu thành công lừa gạt bác sĩ, cũng chạy thoát ra ngoài; tiếc nuối chính là, trước mắt cậu không thể biến bác sĩ thành con mồi của mình.

Nếu lại đυ.ng đến bác sĩ, nhất định sẽ chết.

Nghĩ như thế, Tạ Tiểu Chu cũng không sợ hãi, ngược lại có chút chờ mong, đôi mắt liền sáng như ánh sao.

Không sao...... Nếu là vì bác sĩ, vậy chết thêm lần nữa cũng không sao.

Nói không chừng, đó lại chính là trải nghiệm không tồi.