Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Trong Show Tống Nghệ Kinh Dị Debut Vị Trí Center

Chương 4: Thông Qua Thử Kính

« Chương TrướcChương Tiếp »
【 Đệt mợ 】

【 Người mới gan lớn đấy! 】

【 Cậu ấy thật sự là ngốc bạch ngọt hay là một chút cũng không sợ vậy ??? 】

【 Tui sẽ làm fan người mới, còn mấy bác thì sao? 】

Tạ Tiểu Chu không phải là không biết có nguy hiểm.

Vào thời khắc đầu tiên nhìn vào ánh mắt của Tần Uyên, tất cả tế bào trên người cậu đều hò hét: Chạy mau!

Nhưng đồng thời, lý trí cũng nói cho cậu biết Tần Uyên rất nguy hiểm, một khi cư xử kỳ lạ, cậu sẽ không thể trốn thoát chút nào.

Tạ Tiểu Chu vẫn không nghĩ ra nên làm gì, thân nhanh hơn não mà hành động.

Sau đó…

Sau đó liền xuất hiện hình ảnh hiện tại.

Tạ Tiểu Chu nắm tay Tần Uyên, sắc mặt tự nhiên đi trong bóng tối, không hề để lộ ra cảm xúc sợ hãi. Tạ Tiểu Chu không biết Tần Uyên là ai, mà vừa nãy Tần Uyên không có ý đồ gϊếŧ người, có nghĩa là phương pháp này hiệu quả, hiện tại chỉ có thể tiếp tục duy trì, cố gắng sống sót!

Tay Tần Uyên lạnh như băng, không có chút độ ấm nào cả, sờ vào giống như đang sờ loại đồ sứ thượng đẳng.

Khi chuẩn bị đi lên phía trước, Tạ Tiểu Chu đột nhiên cảm thấy sống lưng ớn lạnh, không kịp quay đầu lại, trực tiếp theo bản năng nhào sang bên cạnh.

Vυ"t—

Một cơn gió mạnh lướt qua gò má cậu. Tạ Tiểu Chu thấy nó là một sinh vật có hai cánh với khuôn mặt gớm ghiếc, chính giữa lóe lên ánh sáng lạnh lẽo, nếu bị nó đυ.ng trúng thì sợ là cơ thể sẽ trực tiếp đứt lìa.

Tạ Tiểu Chu lăn hai vòng trên mặt đất, tay vẫn nắm lấy Tần Uyên nên với động tác như thế cũng khiến Tần Uyên bị liên lụy lăn theo.

Tạ Tiểu Chu bị lăn đến ngất ngây con gà tây, cũng không biết Tần Uyên làm sao mà trên người cộm đến đau muốn xỉu. Cậu lén lút liếc mắt một cái, chỉ thấy phía dưới lớp cổ áo đồng phục học sinh là một nửa khung xương dày cộm.

Tạ Tiểu Chu: “… …”

Đã hiểu.

Thật sự không phải là người.

Tạ Tiểu Chu khó khăn nhìn đi chỗ khác, nhưng lại bắt gặp đôi mắt xám xịt của Tần Uyên. Cậu mi mắt cũng không chớp, giống như không có nhìn thấy xương trắng dày cộm, trên mặt lộ ra vẻ quan tâm hỏi: “Cậu không sao chứ?”

Tần Uyên yên lặng nhìn cậu.

Tạ Tiểu Chu đổi chủ đề: “Vừa rồi là cái gì?” Cậu quay đầu nhìn lại, lo lắng quái vật sẽ lại tấn công, nhưng con quái vật chỉ lướt qua rồi biến mất trong bóng tối mà không xuất hiện trở lại.

Tạ Tiểu Chu đứng lên: “Nơi này không an toàn, chúng ta hay là trước đi…”

Tiếng nói im bặt đi.

Tạ Tiểu Chu cảm giác cổ tay của mình bị những ngón tay lạnh lẽo bóp lấy, dùng một loại sức ép không cho phép chối từ, đưa đến trước mặt Tần Uyên.

Loại cảm giác đó, giống như là bị một con rắn độc quấn quanh cổ tay, nếu không cẩn thận sẽ bị nanh nhọn đâm vào tay bất cứ lúc nào.

Tạ Tiểu Chu nhịn xuống cảm giác muốn chống cự, bình tĩnh mà hỏi: “Làm sao vậy?”

Tần Uyên rũ mắt xuống, nhìn chằm chằm vào bàn tay trắng nõn tinh tế trước mặt.

Tạ Tiểu Chu cũng nhìn sang.

Vì ban nãy vừa mới lăn trên đất nên bàn tay bị cọ xuống đất tróc một lớp da, lúc này đã có một chút máu chảy ra, còn dính một ít đá vụn.

Mà trước đó Tạ Tiểu Chu vẫn luôn căng thẳng đến mức không cảm giác được, giờ phút này một cơn đau bùng lên. Cậu không biết Tần Uyên muốn làm gì, chỉ có thể đứng nhìn.

Nhìn một hồi, Tần Uyên chuyển động.

Hắn hơi cúi đầu, cúi xuống nhìn vết thương trên lòng bàn tay, chậm rãi liếʍ liếʍ, đem máu cùng đá vụn cuốn vào trong miệng. Rõ ràng đó là một hành động có phần ái muội, nhưng vẻ mặt của hắn vẫn rất thờ ơ, như thể đang thưởng thức lễ vật dâng cho thần linh.

Tạ Tiểu Chu xoắn xuýt chốc lát, mở miệng: “Có vi khuẩn, cẩn thận bệnh uốn ván.”

Động tác của Tần Uyên ngừng lại, đầu lưỡi quét qua nơi cuối cùng rồi mới buông lỏng ra.

Tạ Tiểu Chu vội vã thu tay về, đặt phía sau lưng.

Không biết có phải là ảo giác không, Tần Uyên lúc này trông sống động hơn, đôi mắt xám xịt phản chiếu dáng vẻ của Tạ Tiểu Chu. Hắn nhìn một lúc lâu, tựa hồ muốn nhớ kỹ dáng vẻ của Tạ Tiểu Chu, một lúc sau mới nói: “Đi.”

Sau một lúc, Tạ Tiểu Chu cuối cùng cũng đến được lối ra, nhìn xuống dưới, chỗ cầu thang treo một ngọn đèn màu cam. Chỉ cần đi thêm một đoạn cầu thang là có thể rời khỏi nơi quỷ quái này.

Tạ Tiểu Chu nóng lòng muốn đi xuống.

Vừa bước xuống bậc thang thứ hai, cậu liền nghĩ tới cái gì, quay đầu nhìn Tần Uyên.

Tần Uyên đứng bên trên.

Tòa nhà dạy học dường như bị chia thành hai thế giới.

Một nửa được chiếu sáng bằng ngọn đèn sáng màu cam, ấm áp và an toàn, nửa còn lại chìm trong bóng tối, u ám và tuyệt vọng.

Tần Uyên như đứng ở vực sâu, khí sắc trên người nhàn nhạt biến thành xám xịt, giống như đã trở thành một pho tượng vô nhân tính.

Chín mươi chín bước cũng đã đi.

Không thiếu một bước này.

Tạ Tiểu Chu xoay người, đi lên cầu thang, một lần nữa kéo tay Tần Uyên, đem thân nhiệt lạnh lẽo kia ủ vào bàn tay mình: “Cùng nhau đi thôi.”

Cậu kéo một chút.

Không kéo được.



Tạ Tiểu Chu tính quay đầu nhìn xem chuyện gì xảy ra, nhưng còn chưa kịp thì phía sau đã truyền đến một lực đẩy, trực tiếp đem cậu đẩy xuống cầu thang.

Nhưng thay vì bị ngã thì cậu lại hạ cánh vững vàng ở tầng một.

Ngọn đèn màu cam chiếu rọi, xua tan bóng tối mờ mịt.

Tạ Tiểu Chu lảo đảo quay người, nhìn thấy Tần Uyên ở trên cao nhìn xuống, phía dưới bóng tối sôi trào, từng đôi bàn tay vặn vẹo đen như mực bám vào bắp chân của hắn, cố gắng lôi hắn vào địa ngục.

Tạ Tiểu Chu theo bản năng mà đưa tay ra với hắn: “Tần Uyên —— “

【 Thử kính kết thúc 】

Phòng trực tiếp trở nên đen kịt, chỉ còn lại một loạt màn đạn lướt qua.

【… … … 】

【 tui khô lời rồi 】

【 hóa ra còn có người ở trước mặt vị này có thể sống sót 】

【 Đờ mờ, vị khách mới này trâu bò đấy! Tui muốn follow cậu ấy, tui muốn làm fan, tui muốn tặng hoa, tặng kim cương, tặng pháo hoa cho cậu ấy! 】

【 Tổ tiết mục còn không mau ký? Show thực tế tiếp theo tôi nhất định xem! ! ! 】

Keng!

Một âm thanh tin nhắn văn bản nhắc nhở vang dội trong phòng.

Tạ Tiểu Chu giật mình tỉnh lại, phát hiện cậu đang nằm trên chiếc giường ấm áp của mình, chỉ là vết thương trên bàn tay nói cho cậu biết, tất cả chuyện xảy ra trước đó cũng không phải là mơ.

[ Tạp kỹ Kinh dị ]

Phòng tự học 2046

Thử kính



Tất cả những thứ này đều là thật sự tồn tại.

Tạ Tiểu Chu tiêu hóa trong phút chốc, nhìn điện thoại, phát hiện trên màn hình có một tin nhắn mới.

【Gửi ngài Tạ Tiểu Chu:

Xin chào, dựa trên thành tích xuất sắc của ngài trong quá trình thử kính, đội ngũ chương trình quyết định sẽ mời ngài trở thành khách mời chính thức và tham gia một loạt các chương trình tạp kỹ khác.

Một ngày sau, sẽ có một chương trình truyền hình thực tế vườn trường “Vườn trường bảy đêm đàm luận”, hãy chuẩn bị và tìm hiểu về những vấn đề liên quan trên trang web “Tạp kỹ Kinh dị”.

Tổ chương trình Tạp kỹ Kinh dị. 】

Tạ Tiểu Chu: “…”

Có thể không đi được không tổ tiết mục âm phủ?

… Trông có vẻ dường như không thể từ chối.

Tạ Tiểu Chu hít sâu một hơi, mở ra trình duyệt, tự động chuyển đến trang web [ Tạp kỹ Kinh dị ] —— nếu không thể từ chối, vậy thì không thể làm gì khác hơn là bình tĩnh tiếp nhận.

Thiết kế trang trí của trang web vẫn giống như ở âm phủ, mỗi phòng phát sóng trực tiếp là một khung đen trắng, giống như từng bức di ảnh vậy.

Tạ Tiểu Chu qua loa lướt một chút. Trang chủ của trang web có giao diện phát sóng trực tiếp, cũng như các bài đánh giá chương trình tạp kỹ trước đây, các chuyên mục của minh tinh và thông tin cá nhân.

Cậu nhấp vào từng cái một, và tất cả đều không đủ quyền hạn, vậy nên cậu chỉ có thể nhấp vào thông tin cá nhân của mình để xem.

Sau đó cậu phát hiện tình trạng rò rỉ thông tin mạng hiện nay là rất nghiêm trọng, trang web này có đầy đủ thông tin của cậu.

【 Họ tên: Tạ Tiểu Chu

Tuổi tác: 20 tuổi

Chiều cao: 178cm

Cân nặng: …

… …

Đạo cụ: Không

Thẻ thân phận: Học sinh B(N)

Show sắp tham gia: 《Vườn trường bảy đêm đàm luận》 】

Ánh mắt Tạ Tiểu Chu dừng lại trên thẻ thân phận và chỗ đạo cụ một chút.

Đạo cu lấy được từ show này có thể đem ra ngoài không? Còn có thẻ thân phận, cậu chỉ mới qua thử kính, chỉ có thẻ thân phận Học sinh B cấp N. Nếu sau này còn có thẻ thân phận khác, liệu nó có tác dụng gì không?

Mọi thứ đều không rõ.

Tạ Tiểu Chu tìm kiềm tỉ mỉ trên diễn đàn Tạp kỹ Kinh dị một lần, cư nhiên phát hiện video thử kính của bản thân, liền tiện tay ấn vào xem thử.

Video đã trải qua cắt nối biên tập, đem mấy đoạn dư thừa cắt bỏ, chỉ chừa lại đoạn ngắn hay nhất.

***

Trong phòng học, thiếu niên khuôn mặt trắng nõn tinh xảo, mang theo một chút mờ mịt, cùng bãi máu me lầy lội bên cạnh như hình thành một sự đối lập.

Reng reng reng ——

Chuông điện thoại đột nhiên reo lên, thầy giáo hoảng sợ muốn đem điện thoại di động ném đi, nhưng chưa kịp thành công thì đã bị một bàn tay vô hình xách ra ngoài.

Hình ảnh xoay chuyển, đã biến thành thầy giáo ngũ quan vặn vẹo dán sát vào cửa sổ, âm u nhìn chằm chằm thiếu niên trong phòng học.



Thiếu niên đứng dậy, ngoan ngoãn ra khỏi phòng học.

Vốn dĩ là tình huống sinh tử, nhưng thiếu niên không hề ngây thơ như vẻ bề ngoài, cuối cùng thỏ trắng cũng lộ ra nanh vuốt, đưa tay đâm bút xuyên qua hốc mắt của thầy giáo.

Sau đó là một cuộc chạy trốn.

Video cắt nối biên tập thủ đoạn cao siêu.

BGM u ám phối hợp bóng dáng lay động của thiếu niên, cùng với quái vật không ngừng theo sát phía sau, khiến người xem trong lòng căng thẳng.

Sau cuộc trốn chạy, chính là chốn đào nguyên giả tạo.

Thiếu niên lảo đảo chạy vào trong đó, và bắt gặp một thiếu niên khác. Hắn khoác lên lớp da người xinh đẹp, nhưng bên dưới lại là xương trắng dày đặc, tựa như ma quỷ lại tựa như thần linh.

Mà thiếu niên lại không biết gì cả, đối với người ấy đưa tay ra, cười đến ngây thơ đơn thuần.

Quái vật thoạt nhìn mỹ lệ, kì thực bên trong lại chứa đựng sát ý.

Nhưng dưới nụ cười chân thành của thiếu niên, quái vật cuối cùng cũng buông bỏ sát khí và đích thân dẫn thiếu niên rời khỏi nơi quái đản này.

Cảnh cuối cùng của video là cảnh hắn từ xa xa ngắm nhìn bóng lưng của cậu thiếu niên ấy.

Đó là thứ ánh sáng mà cả đời hắn mong cũng không có được.

*****

Cắt nối biên tập nhịp điệu rất tốt.

BGM cũng rất phù hợp, đem một câu chuyện thế giới cõi âm mỹ hóa thành một câu chuyện tình ngây ngô tốt đẹp.

Sau khi Tạ Tiểu Chu xem xong, rơi vào trầm tư.

Làm thế nào mà những thứ do biên tập cắt nối cùng những chuyện cậu trải qua lại khác nhau tới vậy?

Sau đó, cậu tua lại đoạn video và xem lại, tập trung vào đoạn cuối cùng.

Sau khi xem xong, cuối cùng xác nhận được ánh mắt Tần Uyên khi đó nhìn cậu lạnh lẽo không có tí dao động, nếu không phải phút chót cậu lựa chọn quay đầu lại thì Tần Uyên đã ra tay vào phút chín mươi rồi.

Ban cho hi vọng, rồi lại gieo xuống tuyệt vọng.

Mọi thứ cứ như là con người đang trêu đùa con kiến vậy, tràn đầy sự xấu xa. Cũng không biết vì sao Tần Uyên lại bỏ đi ý nghĩ ác liệt ấy, vào phút chót đã đưa cậu rời khỏi phòng học.

Tạ Tiểu Chu cũng không dám nghĩ là tại sao, cũng không dám hỏi. Chỉ cảm thấy trên vết thương trên bàn tay dính chút khí lạnh.

Phía dưới video, một hàng chữ chạy ra.

【 Người dùng phổ thông: ? ? Tại sao Tần Uyên cuối cùng không gϊếŧ vị khách quý này? Khách quý đến cùng dùng thủ đoạn thần bí gì, chẳng lẽ là bật hack? 】

Tạ Tiểu Chu: “… …”

Cậu gắt lại: 【 Dùng tình yêu cảm hóa. 】

Ha ha.

Cũng may đây chỉ là thử kính, tiếp theo chắc sẽ không gặp lại Tần Uyên đâu … Nhỉ?

******

Một ngày sau, chương trình thực tế vườn trường 《Vườn trường bảy đêm đàm luận》 sẽ bắt đầu bấm máy.

Thời gian eo hẹp, Tạ Tiểu Chu bỏ qua mọi thứ và chuyên tâm chuẩn bị.

Với chút hiểu biết về phía chương trình âm phủ, Tạ Tiểu Chu đã tìm một số truyền thuyết thần quái ở sân trường cùng với phim kinh dị.

Không xem không biết, thể loại vườn trường đúng là kỳ diệu.

Nào là bút tiên đĩa tiên rồi còn có oán linh, ngoài ra nơi có độ nguy hiểm cao là phòng học, phòng tạm giam, ký túc xá và nhà ăn.

Tạ Tiểu Chu: “… … …”

Chỉ chớp mắt, thời gian một ngày liền qua.

Trước lạ sau quen.

Tạ Tiểu Chu an tường nằm trên giường, hai tay đặt lên bụng, chờ lần thứ hai đi vào nơi cõi âm.

Chờ rồi lại chờ, một cảm giác buồn ngủ ập đến.

Trong lúc nửa tỉnh nửa mơ, Tạ Tiểu Chu cảm giác như đang ở nơi không trọng lực, kéo dài một lúc thì bên tai vang lên một giọng nữ cao:

【 Chào mừng đến với hiện trường quay chụp của Tạp kỹ Kinh dị 】

【 Đây là chương trình thực tế thể loại vườn trường—— 《Vườn trường bảy đêm đàm luận》】

Có lẽ là do đợt khách quý lần này đều đã trải qua thử kính, người phụ nữ cũng không giới thiệu quy tắc cặn kẽ nữa, mà là trực tiếp đi vào vấn đề chính: 【 Mời các vị khách quý lấy thẻ thân phận ra 】

Tạ Tiểu Chu cúi đầu, phát hiện mình đã thay một bộ đồng phục học sinh trắng xanh đan xen, một số thứ mang theo bên người đã không còn nữa, trong túi chỉ còn một chiếc điện thoại di động.

Cậu lấy điện thoại di động ra, quen tay mở ra trang web 《Tạp kỹ Kinh dị》, rút thẻ thân phận.

【 thân phận: Học sinh B

Cấp bậc: N

Hạng mục cần chú ý: Cậu rất bình thường, cũng không có năng lực gì, xin hãy cẩn thận!

Nhiệm vụ: Hãy hoàn thành trò chơi bút tiên trong đêm đầu tiên và sống sót.

Thời gian nhiệm vụ: Bảy ngày 】
« Chương TrướcChương Tiếp »