Chương 38: The Ripper

Ánh đèn lại chiếu xuống.

Giao điểm giữa ánh sáng cùng bóng tối cũng đặc biệt rõ ràng.

Chỗ sáng.

Bác sĩ cầm dao phẫu thuật, dùng lưỡi dao nhẹ nhàng đặt lên vách da, cơ thịt, cơ mỡ cùng cơ xương tựa hồ đều bị cắt thành đậu phụ, xuất hiện trước mặt chính là hoa văn hoàn mỹ.

Với động tác thành thạo, tư thế ưu nhã, như thể hắn đang tấu một bài tình ca vậy —— vấn đề là, cái thứ trên bàn phẫu thuật lại không ngừng run rẩy cơ thể.

Bác sĩ một bên mổ ngực, một bên thấp giọng giải thích: "Sức mạnh của người sói đến từ ánh trăng, vào đêm trăng tròn liền sẽ lâm vào trạng thái cuồng bạo, theo đó sức mạnh tăng lên gấp mấy lần bình thường. Sau khi nghiên cứu, hẳn là do kết cấu trái tim của người sói và người thường khác nhau."

Bác sĩ tay đã mang bao, lại duỗi tay vào trong ngực, chỉ nghe thấy "rắc" một tiếng, xương sườn bị bẻ gãy. Nương theo động tác của hắn, hình như là đang mò mẩn thứ gì đó bên trong.

Một lát sau.

Bác sĩ chậm rãi thu hồi cánh tay, trong tay là trái tim sống vẫn còn đang đập thình thịch, trái tim này to gấp đôi người thường, mạnh mẽ mà hữu lực.

"Ra là thế này......" Bác sĩ cầm lấy trái tim còn sinh mệnh kia, dưới lớp màng tim, tâm thất cũng tâm nhĩ bên trong trái tim giống như từng viên hồng ngọc, "Chỉ có kết cấu như vậy, mới có thể trong nháy mắt chống đỡ được sức bật của người sói."

【Tiến độ đánh dấu: Người sói (1/1) 】

Chỗ tối.

Tạ Thiểu Chu dựa lưng ngồi trên ghế dựa, bên tai vang lên âm báo, hơi hơi gật đầu, bình luận: "Cũng thật hay ho."

Với sự phối hợp của bác sĩ, cậu đã "Nghiên cứu" kha khá nhiều tên phi nhân loại, cũng đã biết được năng lực cùng khuyết điểm của bọn họ, hơn hết nữa là cậu cũng đã hoàn thành đại khái hơn phân nửa nhiệm vụ đánh dấu.

Bác sĩ trầm mê mà nhìn trái tim này, ánh mắt hơi ngưng lại, lẩm bẩm: "Nếu đem mấy thứ này ráp lên...... Vậy chẳng phải là có thể có được lực bạo phát của người sói, sự bất tử của ma cà rồng, và cả lời nguyền ma thuật của phù thủy sao?"

"Nếu mà nó thành công nói, chắc chắn sẽ là một sự tồn tại hoàn hảo."

"Ta cần một vật thí nghiệm......"

Nói rồi, bác sĩ lại nhìn về phía.

Tạ Tiểu Chu tức khắc cảm thấy sau lưng chợt lạnh toát.

Cái vật thí nghiệm này chắc sẽ không phải là chính cậu đi?

Nếu đem tổ hợp của người sói, ma cà rồng cùng phù thủy ráp lên...... Vừa nghe liền biết chắc chắn sẽ rất nguy hiểm. Cũng không biết cuối cùng sau khi hợp thành sẽ lại có vẻ ngoài gì.

Tạ Tiểu Chu chắc chắn là không muốn, nhưng cậu lại không thể trực tiếp cự tuyệt như vậy, cần phải uyển chuyển mà nói ra. Nếu không bác sĩ nhất định sẽ nghi ngờ.

"Anh lại phải tiến hành thực nghiệm không có sức sáng tạo sao?" Tạ Tiểu Chu lông mi rung động một chút, không chút để ý mà nói, "Chấp vá, khâu lại, chỉnh sửa, tất cả đều không hề có ý nghĩa, không cần thiết phải ở lại giải phẫu chỗ này làm lãng phí thời gian."

Phòng thí nghiệm lại an tĩnh lại.

Một lát sau, bác sĩ mở miệng: "Thật sao?"

Tạ Tiểu Chu nâng mí mắt lên.

Cách một tầng mặt nạ, cậu vậy mà lại có thể cảm nhận được trong ánh mắt bác sĩ còn ẩn ẩn cái thứ tìm tòi nghiên cứu.

Bác sĩ thật sự rất nhạy bén.

Tạ Tiểu Chu chỉ là thoáng để lộ tia sơ hở, liền bị hắn chộp được đuôi rồi.

Cậu vốn dĩ nghĩ sẽ không tiến vào thiết lập "Rose Boy" bởi cái trạng thái của thiết lập, nói cách khác chính là nhập vai quá sâu, liền sẽ rất nguy hiểm.

Nhưng hiện tại xem ra, vẫn là sau khi lừa gạt cho xong chuyện thì lại nói.

Tạ Tiểu Chu rũ mí mắt xuống, lúc mở ra lần nữa, thần thái như đã xảy ra biến hóa kì diệu nào đó. Cậu khẽ cười, đầu lưỡi liếʍ qua răng nanh: "Nhưng là tôi nguyện ý thử, bác sĩ, là do anh làm tôi cũng không ngại tiến hành thực nghiệm —— cho dù là thực nghiệm gì." Ngón tay cậu đè lại trái tim đang đập nơi l*иg ngực, chờ mong mà nói, "Tôi muốn thoát khỏi cơ thể nhàm chán này, đạt được sự hoàn mỹ cùng cái chết long trọng nhất."

"Bác sĩ, anh có sẵn lòng thử cho tôi không?" Thiếu niên vươn tay tới chỗ bác sĩ, như là đang chờ mong tất cả.

Thế là bác sĩ lại nở nụ cười.

Vừa rồi cái điệu bộ nhút nhát như chợt lóe kia hẳn chỉ là ảo giác, đây rõ ràng vẫn là bông hoa xinh đẹp mang tên hoa hồng kia.

Bác sĩ vốn đang xem sự khác biệt của trái tim người sói liền mất đi hứng thú, cứ vậy mà tùy ý ném tới một cái bình trống, sau đó đi tới chỗ hoa hồng của hắn.

Hắn tháo xuống bao tay đầm đìa máu tươi, cầm tay Tạ Tiểu Chu, đem lòng chứa đầy thâm tình mà nói: "Tôi bằng lòng."

ánh mắt dừng ở nơi giao nhau giữa hai bàn tay của hai người, da thịt bác sĩ vốn không có chút độ ấm, cả người tràn ngập mùi máu tươi.

Nhưng kỳ quái chính là, cậu vậy mà lại không cảm thấy sợ hãi, ngược lại là...... Nóng lòng muốn thử.

Má Tạ Tiểu Chu vốn đang tái nhợt chợt lại trở thành hồng nhạt, chờ mong mà mở miệng: "Là lúc nào vậy, bác sĩ?"

Bác sĩ mang theo ý cười nói: "Nếu vậy thì hỏi cậu —— xin hỏi, tôi lấy cậu làm vật thí nghiệm sao?" Hắn thanh âm trầm thấp, "Tôi thực sực đã gấp không chờ nổi muốn tiến vào cái thế giới mà cậu nói rồi."

Thế giới?

Thế giới gì? Sao cậu lại không biết nhỉ?

Nhưng cũng không có quan hệ, cậu có thể trả lời vấn đề này.

Suy nghĩ chỉ vừa chợt lóe, khuỷu tay dựa vào ghế dựa trên tay vịn, ngón tay Tạ Tiểu Chu hướng về chỗ bác sĩ mà móc móc.

Bác sĩ cũng không có cảm thấy đây là sĩ nhục, chỉ thuận theo mà nhích lại gần.

Bởi vì đang ở trong nhà, bác sĩ cũng không mang theo mũ, mái tóc ngắn màu xám bạc của hắn cứ như vậy mà tùy ý phơi bày, trong đó còn có một nhúm dính vài vệt máu.

Tạ Tiểu Chu duỗi tay, đáp xuống mái tóc của bác sĩ, nhẹ nhàng vuốt ve: "Thủ pháp tinh vi, nghiên cứu độc đáo...... Anh đã thông qua khảo nghiệm."

Bác sĩ vẫn luôn bị phủ nhận cuối cùng cũng nghe được sự đánh của chính diện, hô hấp cũng bắt đầu nặng nề hẳn, thân thể lại run nhè nhẹ.

Tạ Tiểu Chu luồn tay vào tóc, vén lên vài sợi tóc xám bạc: "Nhưng mà....còn thiếu mọt thứ."

Bác sĩ nghiêng tai lắng nghe.

Tạ Tiểu Chu thu hồi tay, mu bàn tay lại chống cằm, ngữ điệu tản mạn bất cần đời: "Tôi còn cần một con Sương mù Nữ Yêu, là một vật thí nghiệm mới."

Sương mù nữ yêu, đó là thứ đến giờ vẫn chưa từng xuất hiện.

Cô ả giấu mình trong đám sương mù, quanh thân cũng theo đó mà mang theo một một đám sương mà đặc thù, có thể làm người lạc mất phương hướng, cũng như một sinh vật đang sống sờ sờ cứ vậy mà bị vây chết trong đó, cuối cùng trở thành chất dinh dưỡng của sương mù.

Bác sĩ lặp lại câu nói: "Sương mù nữ yêu......" Sau lớp mặt nạ mỏ chim, đôi mắt kia nhìn Tạ Tiểu Chu, tựa hồ như đang suy tư cái gì đó.

Tạ Tiểu Chu ngả ngớn mà cười cười, khóe môi lộ ra chiếc răng nanh như ẩn như hiện: "Thế nào, chẳng lẽ bác sĩ làm không được? Đây mới chính là vật cần thí nghiệm cuối cùng."

Bác sĩ nói: "Vẫn là cần một chút thời gian."

Tạ Tiểu Chu khẽ cười một tiếng: "Tôi sẽ chờ anh, bác sĩ."

Nói rồi cậu lại vươn tay, tựa hồ là muốn ôm.

Bác sĩ nửa ngồi xổm xuống dưới.

Tiết mục này lấy bối cảnh là ở phương Tây, bác sĩ có lẽ cũng nên có huyết thống của người phương Tây, xem thử quần áo đang mặc trên người, cũng có thể nhìn ra thân hình cao lớn, cơ bắp mạnh mẽ mà không bị gò bó bên trong. Lúc này nửa ngồi xổm xuống đất, mới so với Tạ Tiểu Chu lùn lại một ít.

Tạ Tiểu Chu vươn tay, vừa lúc có thể vuốt ve mặt nạ của bác sĩ, lòng bàn tay cảm thụ được mặt hoa văn gập ghềnh bên trên, trêu đùa: "Bác sĩ, có thể cho tôi nhìn xem anh trong như thế nào không?"

Bác sĩ đè lại mu bàn tay của Tạ Tiểu Chu, thấp giọng trả lời: "Chưa đến lúc."

Hiện tại hắn...... Vẫn còn tràn ngập khuyết điểm, chỉ có sau khi đạt được sự hoàn mỹ, hắn mới có thể đem tất cả phơi bày ra.

Hiến dâng cho đóa hồng của hắn.

***

Sương mù Nữ yêu vô tung vô ảnh, đến cả bác sĩ Bird Beak cũng không có tiêu bản nào về thứ nào.

#playerDailymotion {width: 520px; float: right; padding-left: 10px; margin-right: -10px;}

Bác sĩ đóng lại cửa phòng khám, báo cho Tạ Tiểu Chu biết, hắn sẽ xa nhà hai ngày.

Tạ Tiểu Chu khoác áo choàng của bác sĩ, nửa khuôn mặt rúc ở trong cổ áo, đối mặt với quyết định này cũng không có gì ngoài ý muốn, lười nhác mà gật đầu cho qua.

Bác sĩ cầm mũ, ấn ở ngực, lại hành lễ với Tạ Tiểu Chu rồi mới lên đường. Hắn cũng không có dặn dò cái gì, chỉ để lại Tạ Tiểu Chu ở một mình trong phòng khám.

Phòng khám của bác sĩ cũng chẳng có người bệnh.

Chuẩn xác mà nói là, ngoại trừ ra, cũng chẳng có sinh vật sống nào.

Tạ Tiểu Chu ngồi trên giường bệnh, nhìn về phía cửa sổ nhỏ hẹp.

Từ lúc bác sĩ rời đi đến giờ, cậu vẫn luôn duy trì cái động tác này cũng không có nhúc nhích. Mãi đến khi mặt trời ngã về tây, cậu mới như định thần lại, che lại yết hầu điên cuồng mà ho khan.

"Khụ khụ......"

Tạ Tiểu Chu ho đến tê tâm liệt phế, đuôi mắt cũng dần hiện nước mắt. Cậu vất vả lắm mới hoãn lại được, chậm chạp leo xuống giường bệnh, đẩy cửa đi ra ngoài.

Phải đi.

Nếu lại không đi, chắc chắn sẽ xảy ra chuyện.

Bác sĩ quá mức điên cuồng.

Cậu chỉ có thể vờ như càng thêm điên cuồng, mới có thể thoát than khỏi mắt bác sĩ.

Chỉ là không nghĩ tới, cậu sẽ lại bị thiết lập của chính mình ép vào đường cùng.

Nếu lại tiếp tục nhập vai quá sâu, nói không chừng cuối cùng cậu thật sự sẽ ở trước mặt bác sĩ mà lật xe.

Tuy rằng nói cậu có thẻ SR "Rose Boy" có thể sống lại ba lần, nhưng đối mặt với một BOSS như bác sĩ mà nói, ba lần, phỏng chừng còn chưa đủ dùng.

Tạ Tiểu Chu mới thoát khỏi thiết lập nhân vật, thân thể vẫn rất yếu, nghiêng ngả ngả mà lảo đảo đi ra khỏi phòng khám.

Cậu tuy không biết bác sĩ cố ý rồi đi có phải là bẫy hay không, nhưng cũng chỉ có một cái cơ hội như thế thôi.

Nếu bác sĩ thật sự đã đi rồi, cậu có thể bình an rời khỏi nơi này thì chính là không còn gì tốt hơn; nếu bác sĩ thật sự không rời đi, cậu cũng có biện pháp thoát thân khác.

Cùng lắm thì lại sử dụng năng lực của "Rose Boy" lần nữa.

Nhưng thế nào cũng phải đánh cược một phen.

Từ khi đến cái đoàn phim âm phủ chết tiệt này, cậu đã đánh cuộc không biết bao lần, cũng chẳng kém lúc này đây.

[Chu Chu vậy mà lại chạy.]

[ Có bị bác sĩ phát hiện không đây, thật khẩn trương.]

[ Bị phát hiện mới tốt! Tôi thật sự rất chờ mong Chu Chu lật xe a! Hỗn loạn tà ác.jpg.]

[Tôi cũng vậy! ]

[Bác sĩ nhanh ra ngoài để bắt Chu Chu về đi!]

Ở trong trong thành phố bị sương mù bao trùm này, ánh sáng đều là một mảnh xám xịt, như đang cách một tầng lụa mỏng với thế giới vậy.

Tạ Tiểu Chu từ phòng khám đen tối đi ra, tiến vào cảnh hoàng hôn lại mang màu xám xịt bên trong.

Một con quạ đen ở trên không lượn vòng một vòng, vỗ vỗ cánh, từ tốn mà đậu trên mái hiên. Đôi mắt đậu đen gắt gao mà nhìn chằm chằm bóng dáng, vậy mà lại như con người hiện lên ý cười.

Quả nhiên.

Hoa hồng của hắn muốn làm chuyện xấu.

Quạc quạc ——

Tiếng kêu quạ đen lại mang theo sự hưng phấn khó tả.

***

Phòng khám Bác sĩ nằm ở cuối một con hẻm nhỏ.

Tạ Tiểu Chu ở đi ra ngoài sau, trước mắt rộng mở thông suốt.

Xuất hiện trước mặt chính là một thành trấn mang đậm phong cách phương tây. Hoàng hôn buông xuống, màn đêm vừa lúc tiến đến, thiếu nữ bán hoa vác lẵng hoa trên lưng bước chân lại vội vàng, phòng ốc tràn ra từng loại mùi hương kì lạ, xe ngựa cuồn cuộn mà đi qua......

Tạ Tiểu Chu cuối cùng cũng có cảm giác được sống lại.

Cậu quấn chặt áo ngoài vốn không hợp với than thể, gục đầu xuống, chìm vào bên trong đám người.

Tạ Tiểu Chu vốn không có nơi nào để đi, lúc nào cũng ở trong phòng khám của bác sĩ, không có cảm giác thời gian đang dần xói mòn, cũng không biết hôm nay là ngày mấy tháng mấy.

Trước tìm cái khách sạn ở lại đã.

Tạ Tiểu Chu thầm đưa ra lựa chọn, đôi mắt trắng đen đảo qua bên đường, cuối cùng tìm được khách sạn như ý muốn.

Cậu đi tới biển báo giao thông chỉ rõ phương hướng để đi qua.

Vì muốn không làm cho những người khác chú ý, Tạ Tiểu Chu vẫn luôn chọn cúi đầu, hơn phân nửa khuôn mặt đều bị cổ áo choàng cổ che lấy.

Chính là cậu cũng không biết, kia không hợp thân lại thủ công tinh xảo áo khoác, ngẫu nhiên lộ ra da thịt không tì vết, còn loáng thoáng phát ra mùi hoa hồng, đều có thể khiến cho các thợ săn chú ý.

Cũng không biết từ khi nào.

Phía sau một thân ảnh cao lớn đã đuổi kịp

"Là nơi này......" Tạ Tiểu Chu nhìn thoáng qua biểu thị trên vách tường.

Nhưng dựa theo bảng hướng dẫn, muốn đến khách sạn phía trước, còn phải đi qua một con hẻm nhỏ.

Đại khái là vị trí của khách sạn cũng rất hẻo lánh, đi đến nơi này, chung quanh đến một người cũng không có. Tạ Tiểu Chu tiến vào hẻm nhỏ, cảm thấy độ ấm quanh thân đột nhiên giảm xuống, trước mắt là một mảnh tối sầm.

Hẻm nhỏ âm trầm, im ắng, còn có thể nghe được cả tiếng vang của từng bước chân.

Tạ Tiểu Chu rụt cổ lại, bước chân nhanh hơn, nhưng ngay khi sắp ra khỏi hẻm nhỏ, Tạ Tiểu Chu đột nhiên ngừng lại.

Đầu ngõ, ánh đèn ảm đạm chiếu xuống.

Cúi đầu liền thấy, cái bóng dưới chân có chút không đúng.

Bóng dáng kia mập mạp lại cao lớn, cũng không phải bóng của cậu.

Tạ Tiểu Chu liếc mắt thoáng nhìn, phía sau, một tên đàn ông đội cái mũ rõ cao giơ tay trái lên, ánh sáng chợt lóe, rõ ràng là một con dao mổ bén nhọn.

Quạc quạc!

Quạ đen đáp xuống đèn đường nơi đầu hẻm, trên mặt đất xuất hiện cái bóng nho nhỏ. Nó nghiêng nghiêng đầu, nhìn trò hay sắp sửa bắt đầu.

Nên làm sao bây giờ nhỉ?

Hoa hồng nhỏ.

Sẽ chết sao? Cứ như vậy mà chết, cũng quá đáng tiếc.

Nhưng cũng sao.

Sinh hoặc tử, tất cả đều nằm trong tay hắn, chết mà sống lại, chính là sở trường bác sĩ.

***

Tạ Tiểu Chu nhanh chóng quyết định, nhào tới bên cạnh, lăn hai vòng về sau, cậu quỳ một gối trên mặt đất, lại ngẩng đầu nhìn lại.

Tên đội mũ cao chém một đao thất bại, tay phải hắn sờ sờ chòm râu trên mặt, tiếng cười như bị ép đến khó nghe: "Thật là nghịch ngợm nha."

Tên đội mũ cao.



Tay trái cầm đao.

Đây là...... Đồ tể.

Tạ Tiểu Chu không biết cái tiết mục này có cho ra tên đồ tể giống trong hiện thực hay không, thử mở miệng thăm dò: "Đồ tể không phải chỉ săn gϊếŧ khách nữ sao?"

Đồ tể mắt nheo lại: "Chẳng lẽ không phải ngươi à?"

Tạ Tiểu Chu: "?"

Đồ tể đánh giá thiếu niên trước mặt: "Chậc, không cùng thể với áo choàng, làn da còn tràn đầy vết tích......" Hắn càng nói càng phẫn nộ, hai mắt dùng sức mà trừng ra, "Ta cách mấy trăm dặm còn có thể ngửi được hương vị trên người ngươi, đúng là không biết liêm sỉ, đùa bỡn nhân tâm, tùy ý câu người, nói không chừng ngươi đến khách sạn chính là vì muốn nhận việc đi!"

[......]

[ Tôi tại sao lại cảm thấy, hắn nói rất có lý nha]

[Ngoại trừ cái từ "nhận việc" này ra, mấy thứ còn lại đều rất đúng.]

[ Chu Chu là hải vương, là hải vương đó hiểu không!]

Nghe được đồ tể lên án, Tạ Tiểu Chu: "............"

Bởi vì không có quần áo, nên lấy tạm áo choàng của bác sĩ. Còn có, dấu vết trên người, cũng là do làn da này thật sự là quá mỏng manh, va chạm một chút cũng để lại dấu vết, đến nửa ngày còn chưa biến mất...... Thoạt nhìn, thật là sẽ làm người hoài nghi cậu đã làm chuyện gì đó không chính đáng cho lắm.

Tạ Tiểu Chu khóe môi hé mở, vốn là muốn giải thích, nhưng lời nói còn chưa thoát miệng, liền phản ứng lại. Trước mặt cậu đây chính là sát nhân mang danh đồ tể, nếu cứ tốn nước bọt để giải thích, e là hắn cũng sẽ không tin.

Vậy nên, giải thích cũng vô dụng.

Chỉ như vậy mới có thể......

Tạ Tiểu Chu nghiêng người dựa vào vách tường, mặt mày cũng đã giản ra không ít, mang theo vẻ đẹp chết chóc mà như tùy hứng nói: "Đúng vậy, không bằng ngươi cũng đến thử xem?"

Đồ tể hô hấp lại nặng nề thêm.

Như là phẫn nộ, lại như thể là đã sinh ra du͙© vọиɠ nào đó.

Tạ Tiểu Chu không thầy dạy cũng hiểu, nhanh chóng hiểu được thuật ngữ của người trong ngành, một tay lôi kéo cổ áo, để lộ làn da nơi hõm cổ: "Ta có thể giảm giá cho ngươi nha ~"

Đồ tể thô lỗ mà mắng một câu: "Đáng chết, tên nhóc này!"

Những người mà hắn gặp trước đó, cứ hễ thấy hắn chỉ biết kinh hoảng mà chạy trốn, vẫn là lần đầu tiên có người lớn mật mà đến dụ hoặc hắn như thế.

Nhưng cũng chính vì vậy, nên hắn mới càng thêm tức giận.

Hắn muốn hủy hoại cái làn da trắng nõn mềm mại kia, để tránh khiến càng nhiều người phải chịu dụ hoặc; muốn mổ ra bụng cậu ta ra, nhìn xem bên trong rốt cuộc có cái gì của tên đàn ông khác hay không; hắn muốn cắt rớt mũi cùng lỗ tai cậu ta ra, hủy đi dung mạo của gương mặt kia......

Đồ tể bị sự tức giận làm cho đầu óc cũng chẳng còn tỉnh táo.

Đương nhiên, hắn cũng không đem thiếu niên yếu ớt trước mặt này để vào mắt, ở trong mát hắn, chỉ cần dùng một con dao nhỏ nhẹ nhàng chạm một cái, thiếu niên liền sẽ lập tức rên lên kêu xin tha, sau đó lại biến thành một bãi thịt nát.

Đồ tể vọt đến, tay trái nắm con dao mổ mà dùng sức múa máy.

Chỉ là hình ảnh trong ảo tưởng lại không xuất hiện.

Lưỡi đao đυ.ng vào không phải thân hình mềm mại, mà là vách tường cứng rắn, kim loại cùng đá thô va chạm phát ra tiếng vang chói tai.

So với Đồ tể, Tạ Tiểu Chu tuy thân hình tinh tế, sức lực không đủ, đây vốn là khuyết điểm của cậu nhưng cũng chính là ưu điểm của cậu.

Tốc độ của cậu, vốn vượt xa tầm với của Đồ tể.

Tạ Tiểu Chu né ra phía sau, dao phẫu thuật mỏng như cánh ve xuất hiện trong tay, đâm mạnh vào trái tim của Đồ tể.

"A—" Trong hẻm truyền đến tiếng kêu thảm thiết.

Nhưng chẳng ai bằng lòng đến xem cuộc vui.

Trong thành phố ngập tràn sương mù này, chỉ có trí tuệ và sự khôn ngoan mới có thể sống sót đến cuối cùng.

Đồ tể quay đầu lại, sắc mặt vặn vẹo: "Ngươi... phải... chết..."

Tạ Tiểu Châu rút dao phẫu thuật ra.

Đây là cậu lấy ra từ phòng thí nghiệm của bác sĩ, nhưng vì mỗi loại dao phẫu thuật đều kết cấu không giống nhau, cái dùng để cắt, cái dùng để đâm cũng chỉ gây ra sát thương hạn chế.

Mặt khác, Đồ tể, dưới ảnh hưởng của nỗi đau, dường như còn điên loạn hơn nhiều.

Tạ Tiểu Chu bình tĩnh phân tích cách đối phó với tình hình hiện tại.

Đồ tể nghiến răng, tận lực nhào tới.

Tạ Tiểu Chu nghiêng người, trực tiếp đâm vào l*иg ngực của Đồ tể, nhưng thế mà vẫn tránh thoát được.

Đồ tể sững sờ một lúc, đang định cười nhào, nhưng yết hầu lại chấn động dữ dội, thứ phát ra không phải là âm thanh, mà là... phun ra máu.

Hắn cúi đầu ngạc nhiên đến không thể tin được.

Có một vết cắt sâu và hẹp dài nơi hõm cổ. Ở đó có động mạch chủ, sau khi bị cắt, máu liên không ngừng tuôn ra như suối.

"Ách...... "

Đồ tể cũng không thèm để ý tới dao phẫu thuật, giơ tay che cổ, cố gắng ngăn máu chảy ra. Nhưng cũng đã quá muộn, một lát sau, hân ảnh cao lớn kia cứ vậy mà ngã xuống, máu tươi đỏ đậm chảy khắp mặt đất.

Trong con hẻm nhỏ, Tạ Tiểu Chu là người duy nhất đứng đó.

【Tiến độ đánh dấu: Đồ tể (1/1)]】

Thông báo của chương trình vang lên như dự kiến.

Tạ Tiểu Chu thờ ơ cụp mi mắt xuống, chậm rãi giơ tay lên, mu bàn tay cọ vào má cậu, để lại một vết máu dài. Với làn da trắng nõn kia, lại khiến cậu càng mang vẻ đẹp chết người.

Cậu cất dao phẫu thuật đi, giẫm lên vũng máu trên mặt đất, để lại trên mặt đất một loạt dấu chân đỏ tươi.

[ Chu Chu đẹp trai quá đi! ]

[Tôi muốn xem Chu Chu đại sát tứ phương, nhanh được nhận lấy thẻ SR mạnh mẽ đi! Đem BOSS đùa bỡn trong lòng bàn tay, đi làm người xấu! ]

[Hiện tại chẳng phải vốn đã như vậy à? ]

[Chờ đã, đừng ồn ào, hình như có người đứng sau Chu Chu kìa?]

[Là ai, là ai?]

Cộc

Hai tiếng bước chân trùng điệp cùng vang lên.

Ở phía sau Tạ Tiểu Chu, lại vang lên thanh âm ưu nhã mà trầm thấp: "Rốt cuộc ai mới là cậu đây? Hoa hồng nhỏ."

Quạc ——

Trong đêm đen, hai cánh quạ đen duỗi ra, một chi thuần màu đen lông chim xa xa phiêu hạ, dừng ở một đôi giày đen nhánh trước mặt.

Người tới lại từ tốn dẫm lên nó.

Một chiếc mặt nạ mỏ chim từ trong bóng tối dần hiệnlên.

Tác giả có lời muốn nói:

[ Đồ tể ] bối cảnh tham khảo từ Jack The Ripper

Editor có chuyện muốn nói:

Chuyện là cụ đây cũng đang mắc lịch ôn thi như mấy nhà khác với lại cụ cũng đang bận gõ chữ cho cái bộ cụ đang sáng tác để đầu năm mới cụ đem nó đi dự thi, nên là nếu nhanh nhất thì có lẽ hết tháng này cụ sẽ hoàn thành cái phó bản này nha. Mấy cái phó bản sau cũng chả gặp được chương nào tầm 2000 chữ nên sẽ khá lâu ấy, với lại cụ đang đọc dỡ bộ Họa Phố, nên là thông cảm cho cụ nha. Yêu yêu ????❤✨