Chương 35: Nghiên cứu

Nhìn thấy cảnh này, khán giả đều bị sốc.

[Từ Thiên Thu kia đang làm cái mẹ gì vậy? ]

[Bác sĩ đâu có yêu cầu cậu ta đem Chu Chu đến đâu nhỉ? ]

[Cậu ta đang cố gϊếŧ Chu Chu! Đúng là đáng ghét mà, nhưng sẽ có người cản cậu ta sao?]

[Xin hỏi, Thiên Thu làm trái 《Quy Tắc Khách 》 à? Mấy người sao lại tức giận thế? Chẳng phải mọi thứ đều hợp quy định sao]

[Chính là, chẳng phải xem phim để giải trí sao, sao mấy người lại không thể chung sống hài hòa được vậy]

Bất kể là khán giả trong phòng phát sóng trực tiếp có nhận xét gì, Từ Thiên Thu vẫn đẩy Tạ Tiểu Chu đang hôn mê lên bàn mổ.

Cậu ta nhẹ giọng nhắc nhở: "Bác sĩ."

Bác sĩ Bird Beak dùng khăn tay màu trắng lau đi vết máu trên găng tay, tựa hồ đang suy nghĩ gì đó, nghe được thanh âm cung kính của Từ Thiên Thu, thì quay đầu lại nhìn.

Thiếu niên nửa nằm ở trên xe đẩy, cẳng chân không chít thịt thừa đặt ở chân xe, cũng vì lớp da quá mỏng manh, chỉ chốc lát đã xuất hiện vết hằn.

Tấm khăn trải giường trắng như tuyết phủ kín khuôn mặt cậu, chỉ để lộ một vùng da lớn trên ngực. Lẽ ra nó phải trắng nõn không tì vết, nhưng bây giờ lại chằng chịt những vết sẹo đỏ thẫm, chúng nối tiếp nhau, giống như hoa hồng đang nở rộ thì bỗng chốc héo úa lụi tàn.

Bác sĩ Bird Beak dường như ngửi thấy mùi hương nồng nàn của hoa hồng.

Bác sĩ nhận ra đó là ai.

Là bông hồng của hắn.

Nhưng là, hắn đâu có yêu cầu Từ Thiên Thu kia đem bông hồng của hắn đến đây đâu.

Từ Thiên Thu bắt gặp đôi mắt đen sau chiếc mặt nạ của bác sĩ Bird Beak, cơ hồ giật mình, sợ hãi không tự chủ được mà lấn áp tâm trí, khiến cậu ta như đông cứng tại chỗ, không thể di chuyển.

Chạy.

Nhanh chạy đi.

Trực giác nói với cậu ta như vậy.

Từ Thiên Thu dùng hết sức lực để ngăn chặn mong muốn chạy thoát, cố tỏ vẻ tự nhiên mà mỉm cười thoải mái nói: "Bác sĩ, đây không phải là vật thử nghiệm mà ngài muốn sao? Hơn nữa...." Cậu ta nhìn bác sĩ, tràn đầy ngưỡng mộ, lời nói lại có đôi phần nũng nịu: "Tôi ghét cậu ta, ngài chẳng lẽ không thể chỉ nhìn một mình tôi thôi sao? Hơn nữa, ngài đã hứa với tôi sẽ gϊếŧ cậu ta rồi."

Vừa nói, cậu ta vừa đưa tay kéo góc áo bác sĩ, vẻ mặt vô tội: "Ngài sẽ không nói không giữ lời đúng chứ?"

Đúng vậy.

Bản thân bác sĩ cũng đã nói qua, Tạ Tiểu Chu chỉ là vật thí nghiệm. Mà bây giờ, cậu đem cậu ta đến đây cũng không có làm trái mệnh lệnh của bác sĩ.

Chưa kể, cậu ta trước giờ vấn luôn bày tỏ sự thành kính của mình đối với bác sĩ, giống như cái kiểu phụng dưỡng Thần Minh. Bày tỏ một chút ghen ghét, hẳn là không ảnh hưởng đến toàn cục.

Đây chẳng phải là cách mà Tạ Tiểu Chu đem đi công lược các Boss trước đó sao? Cậu ta cũng đã nghiên cứu nó rất cẩn thận, và cậu ta sẽ không bao giờ phạm sai lầm.

Hiển nhiên, nghe xong những lời này, bác sĩ Bird Beak nhìn đi chỗ khác.

Hắn không nói gì, vươn tay bế Tạ Tiểu Chu lên, đặt cậu nằm trên bàn mổ.

Từ Thiên Thu thở phào nhẹ nhõm, đứng sang một bên, cố ý chọn con dao mổ sắc bén nhất và giao nó, đảm bảo tính mạng của Tạ Tiểu Chu có thể bị tước đoạt chỉ bằng một vết cắt.

Bác sĩ không từ chối và lấy nó.

Từ Thiên Thu nghĩ, lần này, Tạ Tiểu Chu chắc chắn sẽ chết nhỉ?

***

Một ngọn đèn treo trên bàn mổ, lung lay, ánh sáng loang lỗ. Bác sĩ vừa mới "giải phẫu" xong, trên đó còn có vết máu vương vãi, nhìn kỹ đôi chút còn có thể nhìn thấy vài miếng thịt nát nho nhỏ.

Tạ Tiểu Chu được đặt ở nơi đó, làn da trắng nõn tinh tế, giống như sinh vật do đích thân Chúa tạo ra vậy.

Một khao khát nảy mầm từ sâu trong trái tim của bác sĩ.

Tinh tế... nên bị phá hủy.

Dưới chiếc mặt nạ mỏ chim, hơi thở của bác sĩ trở nên nặng nề hơn đôi chút, con dao mổ lướt qua cơ thể Tạ Tiểu Chu, nhưng lưỡi dao không đặt xuống, giống như đang suy nghĩ xem nên đặt dao ở đâu.

Hắn nên làm gì để "biến đổi" bông hồng của mình trở nên tốt đẹp hơn nhỉ.

Chặt tay hay chặt chân?

Hay khoác lên lưng một đôi cánh thiên thần?

Hay là móc mắt rồi cài một bông hồng thật vào đó?

Bác sĩ vẫn do dự.

Kỳ vọng của hắn đối với vật thí nghiệm này rất cao, lúc động tay tiến hành phẫu thuật đều rất băn khoăn, vì hắn sợ rằng ca phẫu thuật sẽ lại thất bại.

Trong khi bác sĩ đang suy nghĩ, một bàn tay yếu ớt đột nhiên ấn vào cổ tay hắn, giúp hắn đưa ra quyết định.

Dao mổ đi vào sâu hơn một chút, mặc dù không chạm đến mạch máu bên dưới, nhưng khí tức sắc bén của lưỡi dao vẫn vẽ ra một đường máu trên đó. Dòng máu lan rộng và dần đến đỉnh của trái tim đang đập.

"Bác sĩ..." Tạ Tiểu Chu mở miệng, thanh âm khàn khàn yếu ớt, "Trái tim ở đây."

Bác sĩ ôn nhu nói: "Tôi không muốn trái tim cậu."

Tạ Tiểu Chu ho khan một tiếng, tràn đầy tò mò: "Vậy anh bây giờ đang làm cái gì?"

Bác sĩ thành thật nói: "Tôi đang phẫu thuật."

Kỳ thật, trong kế hoạch của bác sĩ, hắn vốn đã an bài rất tốt cho Tạ Tiểu Chu. Bởi hắn đối những bông hồng tinh tế, thì chúng nên được chạm khắc thành hình dạng hoàn hảo hơn.

Nhưng cố tình, Từ Thiên Thu kia lại đem Tạ Tiểu Chu ra.

Bác sĩ tự nhận hắn không phải là người tự chủ tốt, trước bàn phẫu thuật, hắn liền mặc kệ bốn phía du͙© vọиɠ tràn trề, không thấy cũng còn tốt, nhưng khi nhìn thấy Tạ Tiểu Chu rồi, hắn lại không thể kiềm chế được nữa.

Hắn muốn biến Tạ Tiểu Chu thành hình tượng hoàn hảo trong tâm trí hắn, cũng chính là lúc này.

Tạ Tiểu Chu không sợ hãi, ngược lại là nóng lòng muốn thử: "Là phẫu thuật gì?"

Bác sĩ đối đãi với vật thí nghiệm vẫn luôn rất khoan dung, trả lời: "Cải tạo."

#playerDailymotion {width: 520px; float: right; padding-left: 10px; margin-right: -10px;}

Tạ Tiểu Chu khó khăn quay đầu lại, nhìn ra ngoài qua khe hở mảnh vải.

Phòng thí nghiệm nồng nặc mùi máu, bên cạnh có chai lọ, còn có thể nhìn thấy nội tạng của một số sinh vật lạ nổi lềnh bềnh bên trong.

Sự kết hợp giữa mèo và rắn.

Sự kết hợp giữa người và chim.

Còn có một ít thịt nát.

Tạ Tiểu Chu không sợ hãi, ngược lại nhàn nhạt thở dài một hơi, tựa hồ có chút thất vọng.

Bác sĩ dừng một chút: "Cậu tại sao lại thở dài?"

Tạ Tiểu Chu trên mặt bị một mảnh vải trắng che lại, nhìn không rõ biểu tình của cậu, cậu không trả lời, chỉ là nhẹ nhàng lắc đầu, tựa hồ không có chút có lực nào để hồi đáp.

Bác sĩ im lặng chờ đợi.

Tạ Tiểu Chu chậm rì rì, nhẹ giọng nói: "Anh, anh định biến tôi thành mấy cái dạng này à?"

Cậu nâng cánh tay, chỉ vào một góc.

Ở đằng kia, đều là tác phẩm của bác sĩ.

Nếu tương đối hài lòng, đều sẽ cất giữ.

Bác sĩ gật đầu, sau đó lại lắc đầu: "Không, so với những thứ kia còn hoàn hảo hơn, cậu có muốn không?"

Tạ Tiểu Chu chỉ đơn giản mà gọn gàng nói vài tiếng: "Tôi không muốn, nhanh gϊếŧ tôi đi."

Giọng nói bác sĩ lại có chút kì quái: "Cái chết là chuyện dễ nhất trên đời này, chỉ cần tôi không cho phép, ngay cả cái chết cùng giải thoát đều sẽ là mơ mộng hão huyền."

"Chẳng lẽ cậu sợ mấy thứ này?"

Bác sĩ ánh mắt mang theo chút tìm tòi nghiên cứu.

Chẳng lẽ hoa hồng của hắn là giả? Tất cả đều là giả sao?

Nếu đúng là như vậy...

Tay cầm dao mổ của bác sĩ hơi dùng lực một chút, khiến nó dễ dàng găm sâu vào da thịt.

Đối mặt với cơn đau lạnh lẽo, Tạ Tiểu Chu thậm chí không còn không rên lấy một tiếng, nhưng cơ thể lại không ngừng run rẩy, làn da trắng nõn xuất hiện vệt hồng.

Không phải là sợ hãi, mà là... Hưng phấn cùng sung sướиɠ.

"Không, tôi chỉ là cảm thấy nó không thú vị gì cả. Thật sự rất thất vọng về ngài, thưa bác sĩ đáng kính." Cậu nói.

***

Từ Thiên Thu đứng bên cạnh có chút lo lắng.

Kể từ khi tham gia tiết mục đến nay, hành động của cậu ta vẫn luôn rất suôn sẻ. Vừa mở mắt liền nhìn thấy BOSS trong tiết mục, cậu ta cũng là người đầu tiên thành công giành được sự yêu thích, trở thành người đặc biệt của BOSS.

Mọi thứ đã diễn ra theo đúng kế hoạch và vẫn luôn rất suôn sẻ.

Mọi vốn thứ diễn ra rất tốt đẹp, nhưng cố tình là Tạ Tiểu Chu lại ở nơi này.

Mỗi lần Từ Thiên Thu nghĩ Tạ Tiểu Chu chắc chắn sẽ chết, thì lần nào cũng vậy, cậu ta đều có thể trốn thoát trong gang tấc.

Lần này cũng vậy.

Dao phẫu thuật trong tay bác sĩ vốn dĩ đã sắp đặt xuống, nhưng Tạ Tiểu Chu lại nói mấy lời không thể hiểu được, khiến động tác cảu bác sĩ ngừng lại.

Chẳng lẽ Tạ Tiểu Chu lại định nói mấy câu cầu xin quyến rũ và bày tỏ tình cảm với bác sĩ Bird Beak lần nữa sao?

Nhưng những chuyện này cậu ta đều đã làm qua, nếu Tạ Tiểu Chu lại làm như vậy, cậu ta chắc sẽ không thể thành công đâu nhỉ?

Mặc dù nghĩ như vậy, nhưng Từ Thiên Thu vẫn có chút không chắc chắn.

Mắt thấy Tạ Tiểu Chu đang muốn nói nữa, cậu ta liền không rảnh lo mặt khác, vội vàng mở miệng nói: "Ngài không cần nghe hắn hoa ngôn xảo ngữ, người này nhất định sẽ nói, cậu ta yêu ngài, nói ngưỡng mộ ngài linh tinh gì đó. Cậu ta nói những lời này đều là vì mạng sống của cậu ta, xin ngài không nên tin tưởng cậu ta ——"

Bác sĩ trầm ngâm hỏi, "Thật sao?"

Từ Thiên Thu sốt ruột gật đầu: "Vâng! Nhìn đi, cậu ta sẽ bắt chước hành động của tôi để lừa ngài."

Tạ Tiểu Chu nằm trên bàn mổ: ".........."

Cậu thật sự cũng bị tên này làm cho bẩn mắt rồi.

[A, chịu không nổi nữa]

[Rõ ràng Từ Thiên Thu học lỏm, bây giờ còn trả đũa, thật là đáng ghét mà, tôi còn chưa từng thấy qua người không biết xấu hổ như vậy! ]

[Hehe, hữu ích là được, quản nhiều thế làm gì? Học di học lạc]

[Quả nhiên fan cũng vô liêm sỉ như chính chủ, mấy người trên kia, cẩn thận, tối nay tôi sẽ gọi cho các người! ]

[Mặt? Tôi là một con quỷ bị chặt đầu, đầu còn không có, lấy đâu ra mặt?]

[...]

Bác sĩ hơi nheo mắt lại, nhìn Tạ Tiểu Chu qua lỗ trên mặt nạ mỏ.

Ngực của Tạ Tiểu Chu vẫn phập phồng.

Trên da của cậu còn có một vết thương mới, nương theo động tác này, vết máu liền loang ra xung quanh, như thể bức tranh sơn dầu còn đang dang dỡ được vẽ trên da.

"Tôi, tôi yêu anh?" Tạ Tiểu Chu tựa hồ nghe được chuyện cười, cười đến mức không thể nói hết câu, "Làm sao có khả năng... bác sĩ. Thứ tôi muốn nói, là tôi thật sự rất thất vọng về ngài."

Bác sĩ nhìn chằm chằm vào Tạ Tiểu Chu với ánh mắt sắc bén, như muốn nhìn rõ biểu cảm của cậu qua một lớp vải trắng.

Tạ Tiểu Chu trước đó do mất máu quá nhiều mà rơi vào hôn mê, hiện tại cậu vẫn còn rất yếu, nói được một đoạn liền phải nghỉ ngơi một chút, đứt quãng: "Tôi nghĩ, anh là... chủ nhân của cái chết, là một nghệ thuật gia tràn đày sự sáng tạo.... nhưng bây giờ nhìn đến anh... tôi chỉ cảm thấy, anh chẳng khác gì đám nhân loại ngu xuẩn kia. "

Vừa nói hết câu.

Căn phòng liền im lặng.

Từ Thiên Thu vốn cho rằng Tạ Tiểu Chu sẽ bắt đầu ba hoa chích chòe mà thổi phồng nó lên, nhưng nghe được những lời này, lại không khỏi cười lạnh.



Đúng là tên ngốc.

Còn tưởng cứ như vậy là sẽ hấp dẫn được bác sĩ sao? Thật đúng là cho rằng bác sĩ chính là theo hình tượng tổng tài bá đạo, sẽ đối với chuyện này mà nói ""Cậu làm tôi chú ý"" đó sao?

Lố bịch.

Từ Thiên Thu liền bắt đầu nghĩ rằng Hiệp Hội Diễn Viên vốn không nên coi trọng Tạ Tiểu Chu như vậy.

Ngoài trừ xinh đẹp cùng lớn mật, thì cũng chẳng còn ưu điểm gì khác, thậm chí điểm lớn mật này sẽ khiến cậu ta sẽ phải trả giá bằng cả mạng sống.

Từ Thiên Thu vốn đã chuẩn bị một cái lý do để ép Tạ Tiểu Chu không thể tìm đường thoát được nữa, nhưng bây giờ cậu ta lại không nói gì, chỉ lặng lẽ chờ đợi Tạ Tiểu Chu gánh chịu hậu quả.

Ngay cả khán giả cũng không khỏi lo lắng.

[Làm sao bây giờ? Chu Chu chắc chắn biết Từ Thiên Thu dùng mánh khóe của cậu ấy, cho nên mới đi nét bút nghiêng, là muốn kí©h thí©ɧ bác sĩ sao]

[Nhưng mà... BOSS không phải cuồng ngược, mắng xong liền sẽ yêu cậu ấy.]

[Tôi không nghĩ vậy. Mọi người không phát hiện sao? Mỗi lần Chu Chu đối mặt với các Boss khác nhau, cậu ấy cũng sẽ luôn sử dụng các bộ mặt khác nhau, lần này chắc chắn cũng vậy]

[Tôi nghĩ cậu ta đang tìm chết, đúng là ngu ngốc, tôi thoát đây.]

[Lầu trên, giờ vờ thoát làm gì, đừng có mà châm ngòi lửa, bạn không phải là fans của Từ Thiên Thu sao? ]

[Đừng ồn ào, xem trước đi]

Bác sĩ Bird Beak không hề phô trương, chỉ nói: "Tiếp tục."

Tạ Tiểu Chu: "Thí nghiệm của anh... chẳng khác nào đổ tể... Không có kết cấu chính xác, lại càng không có cảm giác thẩm mỹ...Bác sĩ, anh rốt cuộc là đang làm trò gì vậy?"

"Chỉ đơn giản là khâu lại... ngay cả người thợ may mù già nhất cũng có thể làm được... trở về từ cõi chết? Vậy sao anh không đi hỏi ma cà rồng cùng quỷ thi đi?"

"Theo như tôi thấy, giải phẫu cùng nghiên cứu trong miệng của anh....Tất cả đều vô nghĩa... Vậy mà tôi lúc trước lại đi ôm ý nghĩ rằng, anh có thể tạo ra những tác phẩm hiếm có... Đúng là nực cười!""

Bác sĩ hai mắt tối sầm, nhưng vẫn không chặn miệng, nghiêng tai kiên nhẫn lắng nghe.

Hắn vẫn luôn thích học hỏi kinh nghiệm và bài học từ người khác, chứ không phải là đóng cửa làm xe. Nhưng những người mà hắn gặp lại quá nhát gan, không dám đưa ra bất kỳ yêu cầu nào, chỉ sợ hãi mù quáng mà phục tùng.

Nhưng bông hồng này... bề ngoài trông thì mỏng manh, nhưng lại có gai nhọn.

Tạ Tiểu Chu giơ cánh tay lên, vải trắng che mặt từ từ tuột xuống. Đồng thời, cậu lại nói, "Tôi từng nghe một câu như này - Khác biệt giữa đồ tể và bác sĩ phẫu thuật nằm ở sự chính xác ①."

Khuôn mặt của Tạ Tiểu Chu xuất hiện dưới ánh đèn lốm đốm, khuôn mặt tái nhợt vì mất máu, nhưng môi lại nhiễm tua hưng phấn hồng nhuận: "Tôi chỉ cảm thấy anh cũng chỉ là đồ tể, không phải... bác sĩ." Cậu cười lạnh một tiếng, "Nếu như tôi phải trở thành cái dạng như này, không bằng... gϊếŧ tôi luôn đi, ngay bây giờ."

Rõ ràng là nói mấy không hề đứng ngắn, nhưng lại làm bác sĩ mê mẫn, nghiêng người về phía Tạ Tiểu Chu: "Vậy cậu có ý kiến

gì?"

Tạ Tiểu Chu nằm dưới dao phẫu thuật, nhưng cậu lại tỏ ra khinh thường, trong mắt mang theo chế nhạo cùng khinh miệt: "Tôi không có gì để nói với anh. Cái tôi cần là một cộng tác viên cùng chí hướng, không phải đồ tể.""

Từ Thiên Thu cuối cùng không nhịn chịu đựng được nữa!"

Nhưng lại không ai để ý đến Từ Thiên Thu.

Bác sĩ cũng thở dài, hắn đưa tay cởi mũ ra, một tay đặt mũ trước ngực, tay kia để sau lưng, đối với Tạ Tiểu Chu trịnh trọng hành lễ: "Xin chỉ giáo."

Tạ Tiểu Chu nằm ở nơi đó, nhưng lại như người nắm chức vị cao cao tại thượng, làm Thần Minh thống trị mọi thứ, bàn tay cậu hơi giơ lên.

Vị bác sĩ bước tới và nắm lấy tay cậu. Vì đeo mặt nạ nên không thể hôn tay mà chỉ áp nhẹ vào má.

Nói được làm được.

Để khuất phục một kẻ điên, thì phải điên hơn hắn.

[Ahhhh——]

[Tôi thật ngu ngốc, tôi chưa bao giờ tưởng tượng rằng bộ phim sẽ phát triển theo hướng này! ]

[Tiến lên! Khóa chặt cổ bác sĩ đi! ]

[Khuyên không nên vào nhanh như vậy, cẩn thận kho bác sĩ lại sập, chưa kể còn không biết bác sĩ trông như thế nào]

[Nhìn cái dáng là biết không xấu rồi, vả lại tắt đèn cũng thế thôi!]

Từ Thiên Thu có chút mờ mịt.

Cậu ta thật sự không biết tại sao mọi thứ lại phát triển thành như này.

Tạ Tiểu Chu không có làm nũng, càng đừng nói đến là quỳ xuống tỏ tình, chỉ là nói mấy câu sỉ nhục bác sĩ, mà bác sĩ lại chẳng những không tức giận, ngược lại còn hành lễ.

Thế giới này xảy ra chuyện gì? Hình như có thứ gì đó không ổn nhỉ?

Từ Thiên Thu suy nghĩ hồi lâu, đột nhiên ý thức được, cắn răng nói: "Nhất định là cậu dùng đạo cụ gì đó, đáng khinh!" Cậu ta lại quay đầu nhìn về phía bác sĩ, hèn mọn mà thành kính, "Bác sĩ, xin đừng tin tưởng cậu ta, chỉ có em yêu ngài nhất."

Tạ Tiểu Chu: "..."

Tạ Tiểu Chu mang ý cười ngã ngớn hỏi: "Bác sĩ, chẳng lẽ anh thật sự yêu cậu ta?"

Bác sĩ lặp lại: "Yêu...?" Hắn không chút do dự nói: "Đó là thứ vô dụng nhất trên đời."

Tạ Tiểu Chu khép hờ mí mắt, tựa hồ có chút buồn ngủ: "Tất cả cảm giác, đối mặt với cái chết... đều không đáng nhắc tới."

Bác sĩ cũng rất đồng ý: "Đúng vậy." Khi nhìn Tạ Tiểu Chu, trong ánh mắt tràn đầy vẻ thưởng thức, không còn coi Tạ Tiểu Chu là vật thí nghiệm nữa, mà là tên đồng loại có cùng địa vị.

Bác sĩ thử tưởng tượng.

Sự thất bại của những lần thí nghiệm trước đó trong quá khứ đã khiến vị cộng tác viên này thất vọng, hắn cũng không muốn bị hiểu lầm thêm nữa.

Vì vậy, hắn lại giải thích: "Tôi giữ cậu ta chỉ để nghiên cứu thôi."

Tạ Tiểu Chu: "Nghiên cứu cái gì?"

Bác sĩ suy nghĩ một chút: "Có lẽ là, nghiên cứu về bộ não của cậu ta khác với những người khác ở chỗ nào. Tại sao, cậu ta lại sinh ra cảm giác yêu thích đối với tôi."

"Cái này không đáng để nghiên cứu sao?"

Tác giả có lời muốn nói:

①Đây là lời thoại của tướng Camille trong "Liên minh huyền thoại". Tui rất thích câu này!