Chương 33: Rose Boy

Trên màn hình điện thoại di động xuất hiện một tia sáng màu tím, ánh sáng dần dần tiêu tán, hoa văn baroque tinh xảo ở mặt sau tấm thẻ hiện ra.

Vừa thấy liền biết, tấm thẻ này cùng thẻ N và thẻ R kia chắc chắn không giống nhau!

Mình lần này có thể lấy thẻ SR không?

Tạ Tiểu Chu lập tức lật mặt như quên béng mất khi nãy mình còn chửi đoàn phim âm phủ kia, giờ thì lại đang nóng lòng bấm vào màn hình điện thoại di động.

Cậu nín thở nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại, nhìn tấm thẻ đang từ từ lật lại.

Mặt thẻ như bức tranh sơn dầu, nền là trang viên hoa hồng lộng lẫy, ánh mặt trời vừa chiếu xuống, chính giữa là một thiếu niên đang vươn tay cầm một bông hồng vừa chớm nở.

Hoa hồng mỏng manh, những cánh hoa được điểm xuyết bởi những giọt sương pha lê, còn có thể ngửi thấy hương hoa trong veo. Mà làn da của thiếu niên trong tranh trắng như trong suốt, còn đẹp hơn cả hoa hồng kia, lộ ra vẻ yếu đuối mong manh.

【Thân phận: Rose Boy

Cấp độ: SR

Kỹ năng: Bạn mong manh, tinh tế và có sức hấp dẫn vô song đối với những sinh vật không phải nhân loại kia. Nếu không được chăm sóc tốt, bạn sẽ khô héo như bông hồng. Nhưng ngược lại, bạn sẽ có cơ hội trở về từ cõi chết.

Lưu ý: Sau ba lần chết, bạn sẽ phải đối mặt với cái chết thực sự.

Nhiệm vụ: Xin hãy cố gắng sống sót.

Thời gian thực hiện nhiệm vụ: Bảy ngày】

Tạ Tiểu Chu đã hoàn toàn bình tĩnh lại: "......"

Tấm thẻ này, nhìn có vẻ thật sự rất phế.

Nhìn vào mô tả trên tấm thẻ, mặc dù có ba cơ hội sống lại, nhưng cũng sẽ đối mặt với nguy hiểm nhiều hơn. Chưa kể nhiệm vụ của tiết mục lần này, còn siêu siêu nguy hiểm.

Thoát Phi nhập Âu, tất cả chỉ là ảo giác.

Nhìn thẻ SR của người khác kìa, có tính công kích cao như Nhϊếp Ẩn Nương rồi Druid, vô dụng một tý thì cũng có phù thủy và Medusa...

Nhưng có thể rút được thẻ này trong vô vàn thẻ SR mạnh mẽ cũng được coi là thiên phú dị bẩm đi chứ nhỉ.

Tạ Tiểu Chu tự an ủi mình rồi nhận lấy tấm thẻ thân phận này.

Nhưng cậu còn tinh ý phát hiện được, sau khi lấy thẻ thân phận, làn da lại đột nhiên trắng nõn hơn, như thể được ngâm trong sữa vậy, ẩn ẩn hiện hiện mà phát ra ánh sáng trắng nhàn nhạt.

Tạ Tiểu Chu nâng tay lên, chuẩn bị nhìn thấy rõ biến hóa trên người, cũng không biết trong lúc giơ tay đã đυ.ng phải vật gì, trên mu bàn tay lập tức xuất hiện một vết dài.

Một chút máu chảy ra, không có mùi tanh như thường mà lại thoang thoảng hương hoa hồng.

Phải rồi.

Mị lực tăng gấp bội, phòng ngự về bằng 0.

Cũng không biết thẻ này dùng để làm gì.

***

Bây giờ Tạ Tiểu Chu đã đứng đầu về số ratings, chỉ cần cậu tham gia chương trình, thậm chị không cần tuyên truyền, khán giả đề tự động mà vọt vào.

Trong vòng chưa đầy ba phút, độ hot của chương trình đã trực tiếp nhảy vọt đến trang chủ của trang web《 Tạp Kỹ Kinh Dị 》.

[Nạn nhân của Khang Khang lần này lại là ai đây?]

[Còn sớm! Chưa ra sân]

[ Chu Chu cuối cùng bị Âu bám, bây giờ rốt cuộc cũng đã rút được thẻ SR rồi! ]

[Chu Chu có thể rút được thẻ SR, chẳng phải là đang đại biểu rằng độ khó của tiết mục thực sự rất cao sao]

[Thẻ SR này tốt như vậy, chẳng phải rất thích hợp với thuộc tính Hải Vương của Chu Chu à?]

Lần này tham gia tiết mục《Let"s Go! Boys Over Flowers (Châu Âu) 》 có tổng cộng tám khách mời, bọn họ hiện giờ đang ở nhiều nơi khác nhau, vì vậy màn hình cũng được chia thành tám phần.

Một số lượng lớn người xem đã bị Tạ Tiểu Chu hút mất, tất cả bọn họ đều chỉ chăm chăm vào mỗi chỗ của Tạ Tiểu Chu.

Thoạt nhìn, phòng phát sóng trực tiếp dường như chỉ có người hâm mộ của Tạ Tiểu Chu.

Nhưng cũng không mất nhiều thời gian để một nhóm người khác bước vào, hết spam lại liên tục đáp trả lại mấy làn đạn trên màn hình.

[Các người bây giờ vẫn xem còn Tạ Tiểu Chu sao? Cách vách bây giờ đã bắt đầu công lược BOSS rồi!]

[Cái gì? Ngoài Chu Chu ra, còn có ai có thể công lược được BOSS chứ?]

[Haha, ngoài Tạ Tiểu Chu kia ra, thì trên đời này chẳng lẽ không còn vị khách quý nào mạnh mẽ khác sao? Mặt dày cỡ nào mới dám nói những câu như vậy chứ? ]

[Đừng cãi đừng cãi, để tôi đến Khang Khang cách vách đã——]

Một màn hình âm trầm khác.

Căn phòng không có cửa sổ, duy chỉ mỗi ngọn đèn dầu soi sáng. Trong ánh sáng mờ ảo, chỉ có thể lờ mờ nhìn thấy các vật dụng được xếp dày đặc trên tường.

Đến gần hơn chút nữa, các vật dụng chứa các bộ phận cơ thể khác nhau. Có trái tim, cánh tay, đôi mắt... Còn có một cái lớn bằng lòng bàn tay trẻ con.

Ở một nơi kỳ lạ như này, lại xuất hiện một cậu bé ngoan ngoãn đứng im trong góc.

Cậu bé môi đỏ, răng trắng, không hề hoảng sợ trước cảnh tượng đẫm máu trước mặt, chỉ thành kính nhìn người đàn ông đeo mặt nạ mỏ chim, biểu tình chuyên chú, tựa hồ rất tôn thờ.

Bác sĩ Bird Beak đang làm phẫu thuật.

Một thứ không rõ hình người nằm trên bàn mổ, khi dao phẫu thuật cắt xuống, nó chỉ biết bị động mà run rẩy.

Bác sĩ Bird Beak ngâm nga giai điệu không tên, tay đeo găng tay cầm dao phẫu thuật chuẩn bị cắt từng miếng một.

Hắn cầm một trong những miếng thịt đó lên, đưa đến gần mặt mà ngửi ngửi, sau đó lại lấy một vài thứ kì lạ gì đó ra đem từng miếng khâu lại, tạo ra con quái vật có hình thù kì lạ.

Bác sĩ Bird Beak dùng dao phẫu thuật gõ vào bàn bên cạnh, tạo ra âm thanh giòn giã.

Con quái vật kia run rẩy một chút, rồi sống lại.

Nhưng kì thật cũng không thể nói là "sống lại", nó chỉ đơn giản mở to một đôi mắt vô thần, động tác chết lặng cứng đờ.

Bác sĩ Bird Beak "tsk", thấp giọng nói, "Lại thất bại."

Hắn lại lần nữa tước đi "mạng sống" của con quái vật, giờ như thể dọn rác, cứ như vậy đem đám thịt nát đổ hết vào thùng rác.

Tiếp theo không cần phân phó, chàng trai kia bước tới thu dọn dụng cụ phẫu thuật dính máu.

Bác sĩ Bird Beak lấy khăn giấy ra chậm rãi lau đi vết máu trên dao phẫu thuật, có hơi cao giọng mà hỏi, "Cậu không sợ?"

Động tác của cậu bé kia vẫn không dừng lại, cậu nhẹ nhàng nói: "Làm sao tôi có thể sợ ngài được. Tôi biết, ngài chỉ đang chữa bệnh cho họ thôi.""

"Chữa bệnh?" Bởi vì mang theo mặt nạ mỏ chim, nên không thể thấy rõ biểu tình bác sĩ lúc này, nhưng từ ngữ điệu có thể nghe ra, hắn có vẻ đang rất cao hứng, "Đúng vậy, ta tự chữa bệnh bọn họ, vậy thì, ngươi có bệnh sao?"

Mái tóc đen mềm mại rũ xuống sườn mặt cậu trai, cậu nhóc thậm chí không hoảng sợ, chỉ nhẹ giọng nói: "Nếu yêu ngài là bệnh, như vậy thì tôi có bệnh rồi."

Lời nói bác sĩ Bird Beak có đôi phần kỳ quái: "Ta sẽ chữa khỏi."

Thanh niên chân thành cười: "Bác sĩ, tôi không muốn chữa khỏi căn bệnh này. Tôi chỉ muốn, làm ngài biết tình yêu của tôi."

Sự hứng thú trong mắt Bác sĩ Bird Beak càng đậm hơn, hắn nhìn cậu bé đó. Ánh mắt như con dao phẫu thuật, đem cơ thể thiếu niên ra giải phẫu, lại cẩn thận phân biệt từng khối thịt non mềm.

Thiếu niên bình tĩnh đón nhận sự xem xét đó, đôi mắt cũng chẳng thèm chớp lấy một cái.

Bác sĩ Bird Beak cười một tiếng, thu hồi ánh mắt: "Tốt lắm, tốt lắm..."

Thế là cậu bé lại càng ngoan ngoãn hơn.

Cảnh tượng này xuất hiện trước mắt khán giả.

Nhưng phòng phát sóng trực tiếp lại không sôi nổi như mong đợi, sau một lúc im lặng, cuối cùng cũng có một vài làn đạn lướt qua.

[Hành động này sao giống Chu Chu quá vậy? ]

[Thực sự rất giống Chu Chu trong tiết mục vừa rồi]

[Aaa tức quá, cái tên này có phải học đạo đức cũng thiếu điểm luôn rồi không, nhìn thôi đã thấy đau đầu rồi!!! ]

[Chu Chu nhanh lên đá bay tên hàng giả hàng nhái này đi]

Nhưng cũng có nhiều tiếng nói khác nhau.

[Vị khách này gan cũng thật lớn, tôi rất vui, có ai bán đồ ăn không]

[Tôi ở đây, tôi ở đây, đây là Từ Thiên Thu, một khách mời cấp B, người đã từng tham gia 《Let"s Go! Boys Over Flowers (Châu Âu) 》và là khách mời thường trú của chương trình tạp kỹ du lịch!]

[Thiên Thu cũng có thẻ SR "Tulip Boy", có mặn có ngọt, nhanh đi công lược đi ~]

[Chu Chu nhà mấy người, chẳng lẽ cái gì sẽ bị học lõm à? Thiên Thu nhà tôi không có đâu nhé]

***

Đồng thời.

Tạ Tiểu Chu cất thẻ thân phận rồi đi kiểm tra tình hình xung quanh.

Là một căn phòng theo phong cách phương Tây, tấm thảm Ba Tư làm bằng tay được đạt trên sàn, Tạ Tiểu Chu chân trần bước lên tấm thảm, cứ như bước trên mây vậy.

Cậu bước đến cửa sổ vốn muốn xem những gì đang diễn ra bên ngoài, kết quả đẩy một chút, cửa sổ màu vẫn không di chuyển.

Tạ Tiểu Chu lại bắt đầu dùng sức, hiện tại lực phòng ngự về 0, suýt chút nữa đã gãy luôn lòng bàn tay.

#playerDailymotion {width: 520px; float: right; padding-left: 10px; margin-right: -10px;}

Chưa kịp mở cửa sổ ra, cậu đã nghe thấy tiếng kẽo kẹt sau lưng.

Tạ Tiểu Chu quay lại thì thấy cửa bị đẩy ra.

Sau đó chính là đám người hầu phụ trách mang đồ bước vào, xếp thành một hàng. Bọn họ sắc mặt cứng đờ, trên người mang theo hơi thở lạnh lẽo không nhiệt.

Dẫn đầu chính là vị quản gia nghiêm túc, nói: "Bá tước đại nhân gọi ngươi tham gia yến hội đêm nay."

Quản gia tuổi tác không lớn, có lẽ là quá uy nghiêm, ít khi nói cười, bờ môi khô khốc lộ ra vài đường viền môi.

Y bảo đám người hầu đem quần áo bỏ lên giường.

Tạ Tiểu Chu lại tinh ý phát hiện, vị quản gia này không dùng kính từ với cậu, thái độ vô cùng tùy ý.

Cùng với các chi tiết nhỏ khá, thân phận của cậu...... Nói không chừng là do bá tước nuôi chim hoàng yến linh tinh.

Tạ Tiểu Chu mới đến, còn chưa biết tình huống như thế nào, cứ quyết định phối hợp thay quần áo trước.

Thấy Tạ Tiểu Chu phối hợp như thế, trong mắt quản gia hiện lên tia đáng tiếc.

Cũng chỉ dừng lại ở đáng tiếc thôi, cậu nhóc này không có thể phản kháng, nếu phản kháng, cậu nhóc ấy liền có thể quang minh chính đại mà bị ăn sạch.

Tạ Tiểu Chu cầm một cái áo lên, phát hiện kiểu lễ phục phương Tây này quá hoa lệ lại phức tạp, nào là áo sơ mi Gothic Cổ Điển, ở ngực lại phải đắp một tầng tầng ren.

Cậu thật vất vả mới đứng lên được, đứng ở trước gương, nhìn ảnh ngược của bản thân, lễ phục phương Tây lễ cùng tóc đen mắt đen, có vẻ tinh xảo lại yếu ớt.

Cuối cùng, người hầu mang đến một bó hoa hồng tươi, chọn một bông hoàn hảo nhất, trâm ở cổ áo cậu.

Quản gia nhìn Tạ Tiểu Chu như chim ưng nhìn mồi, sau khi phát hiện không có gì không ổn, liền gật đầu nói: "Đi với ta, bá tước muốn gặp cậu."

Tạ Tiểu Chu bắt đầu đề cao tinh thần.

Bá tước đại nhân có lẽ là chủ nhân của lâu đài này, chắc sẽ không phải là BOSS đâu nhỉ?

Đội ngũ chương trình không cung cấp cho cậu quá nhiều thông tin, hiện tại cậu cũng chưa thấy các khách mời khác.

Tâm tư Tạ Tiểu Chu có hơi hỗn loạn, mặt lại không lộ vẻ, ngoan ngoãn đi theo sau quản gia bước ra khỏi phòng.

Bên ngoài là hành lang dài trải thảm nhung đỏ cùng nhiều bức tranh sơn dầu treo hai bên bức tường. Dưới ánh sáng mờ ảo của ngọn đèn dầu, những nhân vật trong bức tranh sơn dầu lại nhợt nhạt cùng nụ cười quái dị lạ thường.

Cuối hành lang là bóng tối vô biên, tất cả ánh sáng đều dừng lại ở đây, như là miệng của một con quái thú, đang chực chờ nuốt chửng tất cả vào bụng.

Tạ Tiểu Chu cảm thấy có chút ớn lạnh.

Lâu đài vẫn luôn là nơi chứa nhiều điều kỳ lạ nhất.

Bây giờ, ngoài quản gia ra, không còn ai khác, chính là cơ hội tốt nhất để trốn đi.

Nhưng Tạ Tiểu Chu vẫn đè nén cái nghĩ đó xuống, quyết định không bỏ chạy mà ở lại xem tình hình. Xét cho cùng, theo lời giới thiệu của chương trình, thế giới này đầy rẫy những nguy hiểm, đi ra ngoài chưa chắc đã an toàn.

Vậy thì hà cớ gì không đi nhìn thử xem vị bá tước này có phải là vị bá tước ma cà rồng mà nhiệm vụ muốn cậu đánh dấu hay không chứ.

Thứ xuất hiện trên hành lang là một cánh cửa nặng trĩu.

Cánh cửa làm bằng kim loại có chạm khắc hoa văn hình con dơi.

Quản gia bước tới, cung kính cúi đầu rồi gõ nhẹ vào cửa.

"Bá tước..."

Giọng nói vừa thoát khỏi miệng. Cánh cửa nặng trĩu cọ vào mặt đất phát ra âm thanh chói tai, từ từ xuất hiện một khe hở mà một người có thể đi qua.

Quản gia không đi vào mà chỉ lùi sang một bên để nhường đường.

Bên trong tối đen như mực, không biết liệu có con quái vật nào trong đó không nữa.

Tạ Tiểu Chu mí mắt giật giật, bình tĩnh bước vào. Vừa khi bước vào, còn chưa kịp dừng lại, cậu đã nghe thấy tiếng "rầm" phía sau. Cánh cửa lại đóng lại, cản bớt ánh sáng từ bên ngoài chiếu vào.

Căn phòng lại chìm vào bóng tối tĩnh mịch.

Trong trường hợp tầm nhìn bị hạn chế, các giác quan khác tự nhiên sẽ bị phóng đại vô hạn.

Tạ Tiểu Chu chỉ nghe thấy tiếng thở và nhịp tim của chính mình - chỉ có một mình cậu ở đây sao? Ngay khi cái ý nghĩ này vọt ra, thì một bàn tay băng giá đã vụt tới.

Tạ Tiểu Chu không hề chống cự, mà chỉ cứng người, đứng yên tại chỗ.

Bàn tay lạnh thấu xương, không có mạch đập, giống như cái xác chết vậy. Y nhẹ nhàng vuốt ve hàm dưới của Tạ Tiểu Chu, cuối cùng lại nhéo cổ tay Tạ Tiểu Chu.

Chỉ thấy một ít huyết tương từ từ xuất hiện trên mu bàn tay.

Miệng vết thương đã bắt đầu khép, nhưng vẫn không thể thoát khỏi mắt của bá tước.

Bá tước hơi ngạc nhiên trước phản ứng của Tạ Tiểu Chu: "Làm sao cậu lại ngoan như vậy rồi?"

Y lại đến chỗ vết thương trên tay Tạ Tiểu Chu ngửi ngửi đánh mùi, "Hơn nữa... máu của cậu còn dễ ngửi hơn."

Tạ Tiểu Chu nhìn thấy một đôi mắt đỏ tươi sáng lên trong bóng tối.

Người đàn ông này mặc âu phục, sắc mặt trắng bệch như đã lâu không gặp ánh mặt trời, hai hàm răng sắc nhọn áp vào môi dưới toát ra hơi thở mục nát.

Liên tưởng đến những con quái vật phương Tây khác nhau, đây là... ma cà rồng?

Theo truyền thuyết, ma cà rồng rất sợ mặt trời, bạc và cả thánh giá.

Tạ Tiểu Chu rũ mi mắt xuống, suy nghĩ xem Hoàng Phù có phải là hữu dụng với ma cà rồng hay không.

Bá Tước nhìn vết thương tham lam liếʍ môi, nhưng cũng không tiến thêm một bước mà buông Tạ Tiểu Chu ra: "Được rồi, ngoan như vậy, thì quên việc đó đi. Yến hội tốt nay phải biểu hiện thật tốt....để giành được sự sủng ái của vị đại nhân kia."

Tạ Tiểu Chu nhấn mạnh từ ngữ mấu chốt: "Vị đại nhân kia?"

Bá tước không giải thích, mà là xua tay để cậu ra ngoài.

Cánh cửa lại mở ra một khe hở.

Tạ Tiểu Chu đành phải lui đi ra ngoài.

【Tiến độ đánh dấu: Bá tước ma cà rồng (1/1)】

Tạ Tiểu Chu không biết tiêu chuẩn "đánh dấu" rốt cuộc là như thế nào, gặp mặt là được sao? Mà còn muốn tiếp xúc gần gũi.

Nếu không có trường hợp thứ hai ở đây, cậu có lẽ sẽ không được biết câu trả lời.

Dưới sự dẫn dắt của quản gia, cậu lại đến một phòng khách.

Trong phòng khách đã có ba người đang ngồi, cả nam lẫn nữ, điểm chung duy nhất là đều là những người trẻ tuổi xinh đẹp tinh tế.

Tạ Tiểu Chu ngồi xuống.

Một cô gái đeo hoa bách hợp bên cạnh lập tức mở miệng: "Cậu cũng là khách sao?"

Tạ Tiểu Chu gật đầu.

Hai thiếu niên còn lại, một đeo nguyệt quý, một đeo đỗ quyên.

Còn lại Tạ Tiểu Chu là bông hồng.

Liệu rằng Boys Over Flowers là nghĩa trên mặt chữ sao?

Có phải ai cũng sẽ có một bông hoa thuộc về riêng mình không?

Tạ Tiểu Chu vừa nghĩ tới đây, bên tai liền có tiếng "leng keng" vang lên, có thể nhìn thấy qua cửa sổ màu Gothic, bên ngoài bầu trời đã tối đen.

Nguyệt quý mở miệng: "Có vẻ như chỉ có bốn chúng ta tối nay."

Bách hợp gật đầu: "Hãy chia sẻ tin tức tương ứng của chúng ta trước."

Tin tức Tạ Tiểu Chu nắm trong tay có hạn, quyết định thả con tép, bắt con tôm: "Tôi biết, đêm nay trong yến hội phải làm hài lòng một vị đại nhân. "

Đỗ quyên lại biết được nhiều hơn: "Vị đại nhân này tính tình kỳ quái, không có người dám trêu chọc hắn"

Nguyệt quý nói:" Nếu vị đại nhân kia không chọn chúng ta, thì chúng ta sẽ bị chủ nhân hiện tại lưu lại. "

Bách hợp hỏi:" Tiến độ đánh dấu của cô thế nào rồi?"

Nguyệt quý nói:" Tôi đã đánh dấu phù thủy rồi, bởi vì tôi nghĩ chỉ cần nhìn thôi thì cũng vô ích, mà chúng ta phải có một số liên hệ nhất định để hoàn tất tiến độ đánh dấu. "

Bách hợp hỏi:" Liên hệ kiểu gì thế?"

Nguyệt quý không trả lời nhưng khuôn mặt hơi vặn vẹo, rõ ràng là cô không muốn nhắc đến chuyện này nữa.

Còn rất nhiều khách mời khác.

Đội ngũ chương trình chắc chắn sẽ không để bọn họ hoàn thành nhiệm vụ dễ dàng như vậy, phải trả một cái giá nhất định phải trả.

Ví như, Tạ Tiểu Chu suýt bị Bá tước ma cà rồng kia hút máu trước khi cậu có thể hoàn thành tiến độ đánh dấu.

Khán giả trong phòng phát sóng trực tiếp lại lạc quan lạ thường.

[Nếu là Chu Chu, sẽ không có vấn đề gì! ]

[Không cần biết là ai, Chu Chu đều sẽ bắt lấy chỉ trong vài phút? ]

[Nhanh lên, mau chóng công lược thêm các nạn nhân mới đi!]

[Mặc dù không biết Boss của chương trình này là ai, là ma cà rồng hay người sói? Tôi cảm thấy người sói có khả năng hơn, hehe...]

[Hehe, lầu trên, tôi biết bạn đang nghĩ gì đấy]

Phòng khách lại trở nên yên tĩnh.



Một lúc sau, bên ngoài vang lên tiếng đàn du dương cổ điển.

Một người hầu đi đến và dẫn các vị khách trong phòng ra ngoài.

Ở phía bên kia, đại sảnh lộng lẫy với những ô cửa sổ sáng ngời trên trời cao, phản chiếu những tia sáng, linh thiêng như một nhà thờ.

Nhưng phía dưới, lại là quần ma loạn vũ.

Có thể là những phi nhân từ khắp phương Tây đều đã tụ tập về đây.

Phù thủy với chiếc mũ nhọn, Người sói phủ đầy tóc, Huyết tộc thì ưu nhã...

Dưới sự dẫn dắt của người hầu, Tạ Tiểu Chu và những vị khách khác đứng ở trung tâm đại sảnh, đèn tắt, ánh mắt của tất cả mọi người đều nhìn qua chỗ bọn họ.

Họ giống như những chú cừu non sa vào bầy sói, bị bao vây bởi những ánh mắt tò mò lại tham lam.

Mà tiến độ đánh dấu của các vị khách lại không thể chỉ vì đứng đó và nhìn những đám phi nhân loại kia mà hoành thành.

Hiển nhiên, suy đoán của nguyệt quý đã chính xác.

Đám phi nhân loại kia lại không thèm cố kị gì mà đàm luận.

"Tôi thích hoa hồng."

"Tôi cũng thích. Mùi hương của cậu ta thật ngọt, cũng không biết chủ nhân của cậu ta là ai. Tôi sẵn sàng trả một ngàn đô mua cậu ta!"

"Đừng nghĩ nữa, chủ nhân của cậu ta là bá tước đại nhân đấy. "

"Thật ra bách họp cũng rất thơm, tôi lại muốn lột da trang trí nhà rồi. "

Bách hợp run rẩy tựa vào hai người bên cạnh.

Nhưng là đỗ quyên và nguyệt quý cũng không khá hơn là bao.

Chỉ có Tạ Tiểu Chu vẻ vẫn mặt bình tĩnh không lộ ra vẻ sợ hãi.

Thay vì lãng phí thời gian cho sự sợ hãi, thì tốt nhất vẫn là nên thu thập thêm một chút thông tin.

Dọc theo đường đi, tòa lâu đài này dường như không có người hầu, nhưng thật ra, góc nào cũng có bóng người, muốn chạy ra ngoài cũng không dễ dàng như vậy.

Như vậy cũng có thể nhìn xem, bọn họ có thể tìm được đường sống từ ""Vị Đại Nhân"" kia hay không.

Đột nhiên, tiếng ồn xung quanh cậu biến mất, biến thành một mảnh yên tĩnh.

Kẽo kẹt ——

Cánh cửa nặng nề vẫn luôn đóng giờ lại được mở ra cho vị khách danh dự nhất.

Một bóng đen chậm rãi bước vào.

Hắn không để lộ một tấc thịt nào, thậm chí còn đeo một chiếc mặt nạ có mỏ trên mặt nên cũng không thể nhìn ra được cái gì. Có lẽ để phù hợp với không khí của bữa tiệc, hắn cũng đội thêm chiếc mũ đen viền vàng, trên tay cầm một chiếc gậy chống mạ vàng, đầu gậy được chạm khắc hình một con quạ đang vỗ cánh.

"Bác sĩ."

"Bác sĩ..."

"Bác sĩ, tối an."

Khi bác sĩ Bird Beak đi ngang qua, những người đã im lặng bấy lâu nay dường như đã bật công tắc kích hoạt, lần lượt hành lễ chào hắn.

Tạ Tiểu Chu cũng nhìn về phía bác sĩ, trong góc liền nghe thấy có tiếng nói chuyện.

Chắc là hậu bối được các trưởng lão đưa đến để tiếp thêm kiến

thức, không biết vị đại nhân này là ai, liền khẽ thì thầm nói chuyện.

"Đây là...?"

"Là bác sĩ."

"Bác sĩ nào? Chúng ta vẫn cần bác sĩ sao ?

Một phù thủy thần thần bí bí mà nói: "Vị bác sĩ này, cũng không phải là bác sĩ bình thường. Từng nghe ôn dịch?"

Người sói nhỏ bên cạnh kính nể: "Từng nghe qua, chẳng lẽ có quan hệ với vị bác sĩ này sao?"

Phù thủy: "Ách...... Không có quan hệ, ôn dịch là do phù thủy chúng tôi tạo ra. Mà vị bác sĩ này, còn có thể tạo ra virus còn khủng bố hơn ôn dịch của chúng tôi."

Người sói nhỏ hút một ngụm khí lạnh: "Hít——" hít hà xong ngụm khí về sau, nó lại hỏi, "Vậy vị bác sĩ này tới đây làm cái gì?"

Phù thủy nói: "Món hàng tốt nhất, đều sẽ cho bác sĩ xem qua."

Nói rồi, phù thủy liếc liếc mắt bốn vị khách quý đang đứng giữa khán trường.

Tạ Tiểu Chu trong lòng hiểu rất rõ.

Vị bác sĩ mỏ chim này, chính là Boss trong tiết mục này.

Cậu lại lần nữa nhìn qua bên đó.

Lần này, cậu lại phát hiện đằng sau vị bác sĩ mỏ chim này còn có một bóng người.

Đó là một thiếu niên, cũng không giống khách khứa nơi này ăn diện lộng lẫy, chỉ là cổ áo đính một bông Tulip, đại biểu thân phận khách quý.

Cậu nhìn theo bóng người đi phía sau bác sĩ, tựa hồ rất ỷ lại tín nhiệm của bác sĩ.

Tạ Tiểu Chu nheo nheo mắt.

Người này......

Có chút quen mắt.

Từ Thiên Thu đi theo bên cạnh bác sĩ, trùng hợp bắt gặp ánh mắt của Tạ Tiểu Chu. Cậu ta đầu tiên là kinh ngạc, theo sau là hơi mỉm cười, ánh mắt đầy vẻ khıêυ khí©h.

Từ Thiên Thu đến bên cạnh bác sĩ sớm hơn so với Tạ Tiểu Chu, tất cả kịch bản Tạ Tiểu Chu cậu ta đều đã dùng, cho dù hiện tại Tạ Tiểu Chu có đến, thì cũng không có tính uy hϊếp gì.

Rốt cuộc, chỉ có cái thứ nhất là đặc thù, mặt sau tới, đều là phỏng chế phẩm, khởi không đến tác dụng.

Từ thiên thu cảm thấy, hắn đã nắm chắc.

Chỉ cần diệt trừ Tạ Tiểu Chu......

[Đổi người, đổi người!]

[Chu Chu xông lên đánh chết cậu ta! Nói với BOSS rằng đây là hàng giả! ]

[Chu Chu nhanh lên, thổi phồng sự ưa thích của BOSS đi]

[Nhanh lên, đừng quá phô trương, tôi chỉ muốn nhìn thấy bác sĩ bị lừa]

Bác sĩ dường như đã nhận thấy sự tương tác giữa Từ Thiên Thu và Tạ Tiểu Chu, liếc mắt nhìn Tạ Tiểu Chu một cái.

Từ Thiên Thu như bị điện giật mà phản ứng lại, đưa tay kéo góc áo của bác sĩ, mím môi nói: "Ngài đừng nhìn người khác được không?"

Cũng may bác sĩ chỉ liếc mắt liền nhanh chóng thu hồi tầm mắt.

Bảo là nghe Từ Thiên Thu nói, không bằng nói trừ bỏ thí nghiệm ra, hắn đối với tất cả đều sẽ thờ ơ.

Nhưng Từ Thiên Thu lại nghĩ rằng đó là biểu hiện đặc thù mà bác sĩ chỉ dành cho cậu ta, cái lúm đồng tiền nhỏ liền xuất hiện trên má của cậu: "Cảm ơn ngài. Nếu có người khác trong mắt ngài, tôi sẽ rất buồn."

Tạ Tiểu Chu, người đã thu hết tương tác của hai người kia vào mắt: "........."

Thật quen mắt.

Uh... đây không phải là thái độ của cậu đối với Thần Sông trong tiết mục vừa rồi à?

Chính cậu lên sân khấu vốn không có cảm giác gì, sao đặt trên người người khác, lại giống trà xanh đến vậy?

Ảo giác!

Chắc chắn là ảo giác.

Lúc cậu dùng chiêu này, nhất định không trà xanh đến vậy.

Vị khách quan trọng nhất đã đến.

Điều này có nghĩa là bữa tiệc có thể bắt đầu.

Ban nhạc chuyển sang một bản concerto nhanh nhẹn và tươi sáng, những người hầu trong góc bước qua đám đông với những đĩa ăn tối trên tay - nếu bỏ qua vết máu trên tô và nhãn cầu trong đĩa, thì có thể nói đây là một bữa tiệc siêu hoành tráng và lộng lẫy nhất.

"Bác sĩ vậy mà tự mình mang theo thú cưng."

"Xem ra mấy thú cưng này không được đặt trong mắt bác sĩ rồi."

"Tôi muốn mua hoa hồng, bá tước có lẽ sẽ tặng tôi món hàng này..."

Tạ Tiểu Chu nghe vài tiếng xì cầm bên tai, trong đám đông nhìn thấy hình dáng của bác sĩ Bird Beak.

Bác sĩ Bird Beak có địa vị cao, không ai dám đến quá gần nên xung quanh bị bỏ trống một vùng lớn.

Từ Thiên Thu không sợ hãi chỉ đứng bên cạnh bác sĩ.

Bởi vì cách nhau quá xa, Tạ Tiểu Chu vốn không thể nghe được bọn họ đang nói chuyện gì, chỉ thấy Từ Thiên Thu nhìn về chỗ cậu mấp máy môi với bác sĩ.

Từ Thiên Thu nói: "Bác sĩ, tôi không thích cậu ta, ngài có thể giúp tôi được không?"

Bác sĩ cũng không thèm quan tâm, thậm chí không thèm nhìn Từ Thiên Thu nói ai, chỉ dùng gậy quạ vàng gõ xuống đất, thể hiện sự đồng ý.

Từ Thiên Thu càng ngày càng cảm thấy bác sĩ đã yêu mình rồi, nên nhẹ giọng nói: "Ngài thật tốt bụng."