🖼️ Chương này có nội dung ảnh, vui lòng xem trên
Phiên bản đầy đủ Tạ Tiểu Chu lúc đầu nghĩ rằng Thiện ý của Thần Sông có lẽ sẽ tốt hơn Ác ý nhiều.
Bởi vì, trước đây cậu chỉ nhìn thấy một mặt tốt bụng từ bi của Thần Sông, liền nghĩ nếu có thể khôi phục nguyên thân, hẳn là sẽ không yêu cầu người sống làm hiến tế nữa.
Nhưng cậu lại quên một thứ.
Ngay cả một vị Thần tốt bụng cũng khó có thể giữ được tấm lòng chân thành của mình sau khi bị đối xử như vậy.
Thần Sông thiện ác là một thể, ít nhiều cũng cảm nhiễm cho nhau. Nên dù là thiện hay ác, họ đều có tính chiếm hữu cao, kiểu gì cũng sẽ không thể để tân nương của mình rời đi.
Lần này, Tạ Tiểu Chu đã chọn sai rồi.
Thần Sông là BOSS trong 《 Tân Nương Thần Sông》 khó đối phó hơn nhiều so với Tần Nguyên trong tiết mục trước.
Lần trước Tạ Tiểu Chu có thể dùng khách mời thường trú để lừa ngươi, nhưng thủ đoạn này nhất định vô dụng trước mặt Thần Sông.
Có vẻ như đã đi vào ngõ cụt rồi.
Tạ Tiểu Chu đang nghĩ biện pháp phá cục, ngồi ở trước cửa sổ, liếc mắt nhìn ra ngoài.
Sau khi Thần Sông được hồi nguyên thể của mình, Thôn Ven Sông trở về bộ dáng nguyên bản.
Cả ngôi làng như bị lũ cuốn trôi, tản ra mùi nước tanh nồng, mà dân làng Thôn Ven Sông lại chỉ đứng nhìn, lặng lẽ dựng lại tế đàn bên sông, chờ một lễ hiến tế khác mở ra.
Tế đàn rất nhanh sẽ dựng xong.
Cậu cũng phải tìm đường thoát thân trước khi lễ hiến tế bắt đầu.
Tạ Tiểu Chu cúi đầu, trong tay cầm hai viên xúc xắc sáu mặt.
Hai viên xúc xắc nhỏ và tinh xảo, bề mặt bóng loáng mịn màng, giống như chúng được làm từ băng. Một trong số chúng trong suốt, cái còn lại chứa đầy huyết sắc đặc sệt.
Biến hóa này, là lúc Tà Thần biến mất.
Giữa hai bên có quan hệ sao?
"Đang suy nghĩ gì vậy?" Không khí trong phòng hơi vặn vẹo, sau khi hơi nước tan đi, Thần Sông mặc áo bào trắng bước ra. Hắn duỗi một tay, nhẹ nhàng khoác lên vai Tạ Tiểu Chu.
Tạ Tiểu Chu trên mặt không có biểu tình gì, tự nhiên cất hai viên xúc xắc sáu mặt đi, nhẹ giọng nói: "Tôi đang nghĩ đến lễ hiến tế."
Thần Sông hỏi: "Lễ hiến tế có chuyện gì à?"
Tạ Tiểu Chu quay đầu lại, cân nhắc một chút rồi nói: "Mặc dù rất mong đợi, nhưng cũng có chút... sợ hãi."
Thần Sông thoải mái mà nói: "Không sao, sẽ không đau đâu, phải tin ta."
Tạ Tiểu Chu khẽ" ừm "một tiếng, dựa vào trong vòng tay của Thần Sông, thân mật mà cọ cọ vào ngực hắn:" Tôi tin ngài. "
Cậu nói như vậy, nhưng trong mắt lại chỉ một mảnh lạnh băng.
Thần Sông nhẹ nhàng vuốt lưng Tạ Tiểu Chu.
Hắn biết bất cứ ai cũng sẽ sợ nước.
Bởi nó vô cảm, thất thường nếu không cẩn thận thì nhân loại sẽ chết chìm trong đó.
Mà Tạ Tiểu Chu dù là sợ hãi, cũng không nghĩ tới chạy trốn, mà là ở đây nhu hòa, chờ bắt đầu lễ hiến tế.
Điều này làm Thần Sông rất hài lòng.
Thần Sông nhất thời dao động — có lẽ cũng không cần cho Tạ Tiểu Chu trải qua cảm giác thống khổ đó, cảm giác chết chìm cũng chẳng tốt lành gì, người yếu ớt như thế, nói không chừng sẽ khóc đến rối tinh rối mù.
Nhưng cũng chỉ là dao động trong nhất thời, Thần Sông kiên định nén cái ý nghĩ đó xuống lại.
Chỉ khi trở thành tân nương của hắn, hắn mới có thể có được Tạ Tiểu Chu mãi mãi.
Hắn có thể chiều theo ý muốn của tân nương trong mọi việc.
Nhưng riêng điều này thì không.
Thần Sông lại chuyển chủ đề: "Ta đã chuẩn bị xong một bộ lễ phục mới rồi, cậu đến xem thử nó có vừa không."
Tạ Tiểu Chu ngẩng đầu, khó hiểu: "Lễ phục mới...?"
Lễ phục lúc trước cậu mặc đã bị Thần Sông làm ướt, sớm đã thay ra rồi.
Thần Sông nắm tay Tạ Tiểu Chu đi đến một gian phòng khác.
Vừa bước vào cửa chính, cậu đã nhìn thấy một bộ lễ phục mới ở giữa phòng.
Tuy màu lễ phục vẫn là màu đỏ nhưng hoa văn trên đó đã thay đổi, không chỉ còn là phượng hoàng nữa mà là phượng hoàng cùng hoa mẫu đơn*.
Nhìn kỹ lại thì, kiểu dáng cùng chất liệu vải cũng khá khác nhau.
Tạ Tiểu Chu như hiểu ra điều gì đó, lại như vô tình nhắc tới: "Bộ trước kia không phải rất đẹp sao? Sao lại đổi cái mới?"
Nghe vậy, sắc mặt Thần Sông lạnh xuống: "Bộ đó, không tốt." Nhưng hắn cũng không nói tại sao lại không tốt.
Nhưng Tạ Tiểu Chu vốn không muốn bỏ qua chuyện này, nghiêng đầu nhẹ giọng nói: "Tại sao?"
Thần Sông nhìn bộ lễ phục màu đỏ kia, không trả lời, nhưng khí tức xung quanh lại trầm thấp hơn.
Tại sao?
Đương nhiên là vì... Bộ lễ phục đó là thứ mà Tạ Tiểu Chu đã mặc khi xém chút nữa đã gã cho tên Tà Thần kia.
Ngay cả người tốt bụng nhất cũng sẽ ghi hận trong lòng.
Chưa kể là Thần sông có tính chiếm hữu cao.
Tạ Tiểu Chu cảm thấy nhiệt độ xung quanh lạnh lẽo, cả người rùng mình một cái, cẩn thận hỏi: "Ngài tức giận sao?" Cậu nghĩ nghĩ, rồi túm chặt một góc bạch y, thử thăm dò nói "Là bởi vì chuyện của Tà Thần sao......"
Thần Sông lạnh lùng ngắt lời cậu:" Đừng nhắc tới hắn nữa. "
Tạ Tiểu Chu bị dọa cho sợ hãi trước thái độ này, lùi lại một bước, vạt áo tuột khỏi ngón tay. Khóe mắt cũng bắt đầu nhiễm lệ quang, lăn dài trên má: "Ngài vẫn còn trách tôi."
Lại khóc.
Thái độ của Thần Sông bỗng dịu lại: "Tôi không trách cậu. Tôi chỉ... cậu là tân nương của tôi, đừng nhắc đến ai khác."
Thần Minh cố chấp ích kỷ.
Chính là không muốn chia sẻ tân nương của mình cho người khác.
Ngay cả khi là Tà Thần cùng chung một thân thể cũng không được.
Thần Sông thử tưởng tượng lúc Tạ Tiểu Chu thiếu chút nữa đã gả cho Tà Thần, cũng từng dịu dàng ngoan ngoãn mà đối đãi tên Tà Thần kia, ghen ghét trong lòng giống như con kiến, một chút rồi một chút gặm cắn tim hắn.
Nhưng hắn cũng biết rõ, không thể trách Tạ Tiểu Chu vì chuyện này.
Tân nương của hắn ngoan ngoãn như cừu non, yếu ớt khóc lóc, làm sao có thể chống lại khi đối mặt với Tà Thần?
Chỉ là càng rõ ràng minh bạch, Thần Sông lại càng ghét Tà Thần.
Nếu không phải hai người bọn hắn cùng chung một thân thể, thì có lẽ hắn đã đem sương cốt của tên Tà Thần kia nghiền thành tro bụi.
Tạ Tiểu Chu khẽ nức nở, cúi đầu, nước mắt liền rơi xuống sàn.
Tích tắc.
Một giọt nước mắt rơi xuống đất, để lại vệt nước đen trên sàn.
Thần Sông có chút bất lực: "Đừng khóc nữa, ta không trách cậu." Hắn vươn tay hứng lấy những giọt nước mắt nóng bỏng kia, "Khi cậu trở thành tân nương của tôi... mọi chuyện khác đều không quan trọng."
Tạ Tiểu Chu ngẩng đầu lên, hai mắt bị nước mắt rửa sạch, trắng đen lại phân minh. Cậu nhìn Thần Sông, trong lòng chợt hiểu ra một chuyện.
Thần Minh cố chấp ích kỷ.
Dù là Thần Sông hay... Tà Thần.
Hắn và Hắn thực sự có thể an ổn sống trong cùng một thân thể sao?
Tạ Tiểu Chu cầm hai viên xúc xắc sáu mặt, các viên xúc xắc va vào nhau phát ra âm thanh giòn giã.
Trước khi mở tay, sẽ không ai biết viên xúc xắc nào có số lượng chấm tròn lớn hơn.
Đây là một canh bạc lớn.
Tạ Tiểu Chu buông tay, để xúc xắc rơi vào trong túi tối đen, cũng không nhìn con số trên đó.
Cậu treo trên môi nụ cười ngoan ngoãn, không sợ hãi, chỉ là đang hy vọng chờ đợi. Cậu nói với Thần Sông: "Tôi rất muốn... gả cho ngài sớm một chút."
Thần Sông như bị lấy lòng, thái độ lại ngày càng dịu dàng, hắn gật đầu nói: "Vâng, nàng dâu của ta".
***
Bất kể Tạ Tiểu Chu có muốn hay không, lễ hiến tế vẫn sẽ bắt đầu như đã định.
Màn đêm lại buông xuống.
Lúc chạng vạng tối, cũng không thấy một chút ánh trăng soi sáng.
Dọc hai bên bờ sông, từng trại lửa được đốt lên.
Ánh lửa phần phật, đem nửa nửa mặt dòng sông nhuộm thành màu cam, thôn âm phủ trở thành lễ hội.
Người dân Thôn Ven Sông tụ tập hai bên bờ sông, mặt vô biểu tình nhìn Tạ Tiểu Chu mặc lễ phục đang bước đi.
Họ chen chúc nhìn cậu đi lên tế đàn.
Tạ Tiểu Chu hai tay đặt ở trên ngực, xách váy cưới dài trên mặt đất, đi tới tế đàn. Trên mặt mang theo nụ cười e lệ, giống như là đang thực sự chờ mong hôn lễ của tân nương chứ không phải là một tế phẩm sắp chết.
[Chu Chu thật xinh đẹp]
[Tôi điên cuồng chụp ảnh màn hình, có lẽ tôi sẽ không thể nhìn thấy Chu Chu sau tập này nữa. Chu Chu, tôi sẽ rất nhớ cậu.]
[Chu Chu thật xinh đẹp]
[Tôi điên cuồng chụp ảnh màn hình, có lẽ tôi sẽ không thể nhìn thấy Chu Chu sau tập này nữa. Chu Chu, tôi sẽ rất nhớ cậu.]
[Chu Chu không sợ chút nào sao? Chẳng lẽ cậu còn có? ]
[Xin đính chính lại, tất cả đạo cụ trên người của Tạ Tiểu Chu đều đã được sử dụng hết, chỉ còn lại một con dao găm. Nhưng xin lỗi, một con dao găm có thể gϊếŧ được Thần Sông SAO?]
[Nhất định không thể! Nó chỉ là một con dao găm, phải biết rằng, Thần Minh là bất tử.]
[Vậy cậu ta cười làm cái gì?]
Tạ Tiểu Chu cuối cùng đứng ở chính giữa tế đàn.
Vừa mới đứng vững, sau lưng liền nghe "rầm" một tiếng, cây cầu nối giữa tế đàn và bờ sông bị gãy, không cho Tạ Tiểu Chu có con đường thoát.
Bên dưới, dòng sông vẫn cuồn cuộn chảy xiết.
Trên tế đàn, gió thổi tung vạt áo cưới, khiến nó phát ra tiếng động.
Tạ Tiểu Chu thu hồi nụ cười, cũng không có thực hiện Vũ Điệu Cầu Nguyện, mà chỉ yên lặng nhìn dòng sông.
Những khuôn mặt tái nhợt lại xuất hiện trên mặt sông.
Bọn họ như đang thầm lặng thúc giục. Bảo Tạ Tiểu Chu nhanh chóng xuống nước và làm bạn với họ.
[Tại sao lại không động đậy?]
[Hình ảnh không chút động tĩnh]
[ Này chẳng lẽ là bãi lạn? ]
[Vị khách này thực lực không lợi hại như các ngời nói, hiện tại còn không phải muốn chết sao]
[Cho dù cậu ta có tiếp tục trì hoãn cũng không làm được gì, muốn chết vẫn phải chết, nhanh lên!]
Thần Sông dường như đã nhận ra điều gì đó, lập tức khiến cho mặt sông càng thêm mãnh liệt hơn.
Một mảnh gỗ bên dưới bị trôi xuống sông và bị nhấn chìm ngay lập tức. Sau khi mất chỗ dựa, một góc tế đàn nhanh chóng sập xuống.
Đổ sập chỉ còn là vấn đề thời gian.
Đã đến lúc rồi.
Tạ Tiểu Chu mím môi, chậm rãi nói: "Ngài thật sự xem ta gả cho Thần Sông sao?"
Thanh âm không nhẹ không nặng, cũng đủ vang vọng toàn bộ mặt sông.
Dòng sông đang cuộn trào dường như ngưng đọng trong giây lát.
Hơi nước bên trên dâng trào, "Rầm" một tiếng, nước sông bắn tung tóe, sau khi hạ xuống, thì xuất hiện một bóng người mặc đồ trắng.
Thần Sông nhìn Tạ Tiểu Chu: "Cậu làm sao vậy?"
Tạ Tiểu Chu giơ hai tay chắp trước mặt hắn, cầu xin: "Ngài còn chưa đi ra?"
Thần Sông trong chốc lát xuất thần, vẻ mặt chật vật trong chốc lát, biểu tình cùng khí chất không ngừng biến hóa.
Trong cơ thể này có hai thần thức, lúc đầu mặc dù Thần Sông có thế thượng phong, trấn áp được Tà Thần. Nhưng sau khi Tạ Tiểu Chu nói ra những lời này, Tà Thần cũng dần dần sống lại.
Bây giờ dường như không ai có thể trấn áp được ai.
Cuối cùng, hai vị thần trong chốc lát đã đạt được thỏa thuận, hai giọng nói chồng lên nhau xuất hiện: "Cậu muốn trở thành tân nương của ai?"
Dòng sông dần nhấn chìm cả tế đàn.
Tạ Tiểu Chu ngẩng đầu, sững sờ rơi lệ: "Tôi cũng không biết."
"Lúc đầu, tôi nghĩ rằng tôi chỉ muốn gã cho Thần Sông."
"Nhưng sau này, tôi cũng bắt đầu... ngưỡng mộ Tà Thần."
"Trái tim tôi giống như bị chia đôi vậy, cùng lúc yêu hai vị Thần Minh."
Tạ Tiểu Chu hạ mi, làm bộ để cho nó bị gϊếŧ thịt, vừa bực vừa ăn năn: "Có lẽ, tôi sớm đã không xứng làm nương của Thần. Nếu ngài còn nguyện ý, xin ngài hãy ra lựa chọn đi."
"Rốt cuộc là tôi nên gã cho Thần Sông hay gã cho Tà Thần đây"
Khán giả trong phòng phát song trực tiếp lại bị sốc.
[Ta thảo, vậy mà còn có chuyện này? Đúng là ngôn luận của Hải Vương Chu Chu ]
[Có nghĩa là gì???]
[Cố lên, cố lên.jpg]
[Xem náo nhiệt không chê sự đại!!! Cố lên! Tôi hãy cố lên]
Editor có lời muốn nói:
Phượng Hoàng cùng hoa Mẫu Đơn có nghĩa là bình an thịnh vượng
Áo cưới thêu Phượng Hoàng cùng hoa Mẫu Đơn thì có lẽ là đây ;-;