Chương 28: Làm ơn

Tóc Đuôi Ngựa sững sờ một lúc, tưởng mình đã nghe nhầm, mà lặp lại: "Em là tân nương của ngài."

Cô đã phun dược thần tình yêu của phù thủy lên người, căn cứ vào kỹ năng của thẻ thân phận mà nói, phù thủy muốn ai yêu cô, thì người đó cũng sẽ không tự chủ được mà yêu cô say đắm.

Tóc Đuôi Ngựa nghĩ thế, tùy theo khí thế trên người mà cô tỏa ra hương hoa tím nhạt, manh theo mùi béo ngậy và ngọt ngào.

Hiện tại khi Tà Thần ngửi thấy mùi hương này, hắn mới hiểu được nó dùng để làm gì.

Ban đầu hắn vốn không hài lòng, sau đó thấy cảm rất nực cười.

Ngươi thật sự cho rằng loại chuyện này có thể ảnh hưởng đến ý chí của Thần Minh sao?

Ý cười khinh miệt hiện lên trên khóe môi Tà Thần, chỉ có thể cho rằng nhân loại này quá mức ngu xuẩn.

Cô ta còn dám nói cô ta là tân nương của hắn...

Tên kia còn thấy chướng mắt, chẳng lẽ hắn lại đi coi trọng à?

Biểu hiện này thu vào trong mắt Tóc Đuôi Ngựa, nghĩ rằng thái độ của Thần Minh đã dịu đi, vội vàng bước lên phía trước một bước rồi cúi người chào.

Cô muốn tạo ấn tượng tốt với vị Thần Minh này, đây có lẽ là một cơ hội tốt. Thế là cô nghẹn giọng nói: "Thần Sông, người này dám xúc phạm ngài, tôi nguyện ý giúp ngài giải tỏa lo lắng."

Tà Thần không có từ chối đề nghị này, mà ngược lại nhìn chằm chằm Tạ Tiểu Chu đầy hứng thú.

Trong tình huống không còn chỗ nào để trốn thoát như vậy, thì có phải nên đến chỗ hắn cầu xin rồi không?

Chỉ cần chịu cầu xin hắn, hắn không phải là không thể bỏ qua những sai lầm trước đây.

Cách một đám quỷ hồn chết chìm, Tạ Tiểu Chu nâng lên mí mắt nhìn thẳng Tà Thần, hai mắt đen nhánh vẫn sáng rõ không có ý tứ cầu xin thương xót.

Sự tức giận trào dâng trong lòng Tà Thần.

Vì cái gì?

Vì cái gì vẫn không chịu cầu xin hắn?

Khi tên kia ở đây, cậu ta sẽ hành động như một đứa nhóc hư mà nhẹ nhàng làm nũng, dùng điệu bộ ngoan ngoãn mà đến gần.

Nhưng tại sao hắn lại không được?

Cho dù ở trong tình huống như vậy, vẫn là chật vật chống đỡ, chẳng phải càng chứng minh hắn đang thua kém tên kia hay sao?

Nhìn vẻ mặt lạnh như băng của Tà thần, Tóc Đuôi Ngựa cảm thấy mình đã làm đúng, chỉ cần Tạ Tiểu Chu chết, cô sẽ là tân nương duy nhất.

Vì vậy, cô lại điều khiển quả cầu pha lê mạnh hơn và tự lẩm bẩm: "Đi, gϊếŧ nó đi."

Những quỷ hồn chết đuối tuân theo mệnh lệnh, thân hình trương phình của chúng chen chúc nhau, chúng nó lần lượt vươn tay về phía Tạ Tiểu Chu.

Tạ Tiểu Chu lùi lại.

Nhưng địa thế chật hẹp, phía sau không có đường thoát, cuối cùng lùi đến sau lưng cũng đυ.ng phải tường. Bây giờ cậu đã hết đạo cụ và chỉ có con dao găm trong tay.

Cậu giơ tay lên, lưỡi dao găm chợt lóe, gϊếŧ chết những kẻ đang đến gần chỉ bằng một nhát và đá văng nó ra xa.

Nhưng có quá nhiều quỷ hồn chết đuối, hết lớp này đến lớp khác, một con chết, con còn lại lập tức chen chúc chiếm lấy chỗ trống.

Dưới tình huống như vậy, cái chết chỉ còn là vấn đề thời gian.

Khán giả trong phòng truyền hình trực tiếp rất hồi hộp.

[A, Chu Chu sẽ không xảy ra chuyện gì đi! Không được a a a ——]

[Haha, đây là kết cục chỉ biết ôm đùi Boss, chính mình một chút năng lực cũng không có ]

[Lầu trên, độ khó của tập này quá cao, với một vị khách mới như Chu Chu mà nói thì còn có thể sống sót đến tận bây giờ, đã là tốt lắm rồi!]

[Tôi phải làm sao đây, tôi đang rất căng thẳng! ]

So với những khán giả đang lo lắng hoặc căng thẳng trong phòng phát sóng trực tiếp, Tạ Tiểu Chu, người đang gặp nguy hiểm, lại không hề hoảng sợ. Cầm con dao găm trong tay, cậu bí mật đếm thời gian.

Về phần tại sao lại tính thời gian - Đương nhiên là đếm thời gian Tà Thần quy hàng.

Tính cách của Tà thần khác với Thần Sông.

Hắn tự ám ảnh bởi tính cạnh tranh của chính mình. Vì vậy, cậu cần phải nắm chắc mức độ này.

Tạ Tiểu Chu cụp mi che giấu tính toán trong lòng.

Một bên kia.

Nhìn thấy biểu hiện của Tà Thần, Tóc Đuôi Ngựa nghĩ rằng cô đã có làm việc rất tốt. Chỉ cần Tạ Tiểu Chu bị gϊếŧ, cô có thể trở thành tân nương duy nhất.

Mặt cô đỏ bừng hưng phấn: "Gϊếŧ hắn đi, gϊếŧ hắn đi—"

Tạ Tiểu Chu đánh nhau với đám quỷ hồn chết chìm, rất nhiều lần, suýt nữa đã bị lôi xuống nước.

Nhưng dù vậy, cậu vẫn không chịu thua.

Tà Thần sắc mặt trầm xuống, lúc này lại nghe thấy tiếng Tóc Đuôi Ngựa nói, lạnh lùng phun ra hai từ: "Đủ rồi!"



Rào-

Đột nhiên một chậu nước từ trên trời đổ xuống, làm ướt đẫm cả người Tóc Đuôi Ngựa. Quần áo mềm mại dính vào thân, có chút ngượng ngùng.

Tóc Đuôi Ngựa được làm lạnh, còn chưa kịp phản ứng, cô đã bị một lực vô hình kéo lên không trung.

Cô bị bóp cổ thật chặt, khó thở, vẻ mặt sững sờ:

"Cậu ta, Thần Sông, ngài... Tôi đã làm sai chuyện gì sao?" Cô nhìn Tạ Tiểu Chu khó hiểu, "Không phải là cậu ta đã xúc phạm ngài sao? "

Tà Thần âm trầm nói:" Ai kêu ngươi suy đoán suy nghĩ của ta? "

Tóc Đuôi Ngựa:" Nhưng... không phải ngài... "

Tà Thần lại âm trầm nói:" Người của ta, ta sẽ tự trừng phạt, ngươi rốt cuộc có biết đã động vào độ vật của ai rồi không hả? "

Tóc Đuôi Ngựa cảm thấy cái chết đang cận kề, khó khăn nói:" Em, em là... tân nương của ngài... "Cô lại muốn sử dụng thần dược trên người mình.

Nhưng cho dù cô có cố gắng thế nào đi chăng nữa, vẫn không có mùi vị ngọt ngào nào thoát ra từ cơ thể cô.

Tà Thần khinh thường nói: "Có chuyện đó à."

Không phải ai cũng có thể làm tân nương của hắn.

Nói xong, Tà Thần giơ tay ném thẳng Tóc Đuôi Ngựa vào đám quỷ quái chết đuối.

Bùm!

Tóc Đuôi Ngựa rơi xuống đất cùng với quả cầu pha lê, một khe hở bị nứt trên quả cầu, làm mất đi ánh sáng vốn có của nó.

Tóc Đuôi Ngựa không biết tại sao mọi chuyện lại như thế này, đối mặt với những quỷ hồn chết đuối, cô vô thức lấy ra đạo cụ để cứu mạng mình.

Nhưng chỉ với một cái hừ lạnh, ý thức của cô lập tức rơi vào trạng thái mê man, cô thậm chí còn từ bỏ sự phản kháng, để những con quỷ chết đuối lần lượt cuốn lấy cô, kéo cô vào làn nước lạnh giá.

Lộc cộc.

Lộc cộc lộc cộc ——

Tóc Đuôi Ngựa chìm xuống nước, một lúc sau, một vài bong bóng xuất hiện, rồi chúng im lặng hoàn toàn biến mất.

Sau khi bắt được cái thế thân khác, đám quỷ chết đuối kia càng thêm kích động, quay đầu 360 độ nhìn Tạ Tiểu Chu.

Tạ Tiểu Chu đã hoàn toàn kiệt sức, gần như không thể cầm được con dao găm, sắc mặt tái nhợt, chỉ có đôi mắt là vẫn sáng ngời.

Tà Thần nhìn Tạ Tiểu Chu đang cúi người thở gấp, cảm giác khó chịu lại bộc phát.

Nếu điều này còn tiếp tục, cậu ta chắc chắn sẽ chết.

Sinh vật mong manh mà nhút nhát này... Lại có thể cố tình tạo ra loại tình cảm nồng cháy nhất.

Nhưng tình cảm này không thuộc về hắn.

Tà Thần rốt cuộc không nhịn được nói: "Cậu... chỉ cần cậu cầu xin ta, là ta có thể cứu cậu mà."

Đến lúc rồi.

Nụ cười thoáng qua trên môi Tạ Tiểu Chu.

Quả nhiên, càng bất khuất, lại càng làm hắn muốn muốn chinh phục hơn.

Nhưng cũng không sai biệt lắm, trước mặt cậu chính là Tà Thần, tốt quá hoá lốp*.

(Muốn làm cho thật tốt lại hóa xấu)

Tạ Tiểu Chu thở ra hơi cuối cùng, rồi thả lỏng ngón tay, con dao găm rơi xuống đất vang lên tiếng vang nhỏ.

Đây dường như là đang nhắc nhở đối những quỷ hồn chết đuối dưới nước, nhắc nhở rằng người trước mặt đây không có khả năng phản kháng. Chúng nó liền hào hứng bước tới, cố gắng kéo cậu xuống nước.

Tạ Tiểu Chu thậm chí không đề phòng, mà trực tiếp nhắm mắt lại, một chút nước mắt chậm rãi chảy ra khóe mắt.

Cậu cuối cùng cũng đã chịu thua.

"...... Cầu ngài."

Tạ Tiểu Chu đứng trong vũng nước, xung quanh vươn ra nhiều bàn tay tái nhợt và sưng vù, chỉ cách một tấc, chuẩn bị chạm vào người cậu.

Nhưng cũng chỉ cách một tấc.

Tà Thần mặc áo bào trắng tiến tới đáp xuống trước mặt Tạ Tiểu Chu. Đó là thứ so với sự tồn tại của quỷ quái còn đánh sợ hơn gấp nhiều lần.

Tà Thần chậm rãi đi về phía trước. Hắn lấy những ngón tay lạnh lẽo véo cằm Tạ Tiểu Chu.

Tạ Tiểu Chu lông mi khẽ run.

Tà Thần cẩn thận nhìn lễ vật trước mặt, nghiêm nghị nói: "Ta chấp nhận."

Tạ Tiểu Chu như bị rút đi khúc xương cuối cùng, mềm nhũn ngã vào trong vòng tay của Tà Thần.



Lúc bình thường, Tà thần nhất định sẽ rất tức giận, bởi vì không ai được phép động đến góc áo của hắn.

Nhưng bây giờ, hắn chỉ cảm thấy mãn nguyện.

Rốt cuộc, đây chính là thứ mà hắn từ tên kia cướp về.

Hắn ôm người ấy vào lòng như một bảo vật quý hiếm.

***

Tạ Tiểu Chu ngày hôm nay đã trải qua rất nhiều chuyện.

Đầu tiên cậu nhìn thấy sự thật của một trăm năm trước, rồi sau đó là bị quỷ hồn người cá đuổi gϊếŧ.

Việc tốn nhiều công sức nhất là đối phó với những quỷ hồn chết đuối.

Bây giờ thật sự rất vất vả mới ứng phó được nó, cậu liền trực tiếp chìm vào giấc ngủ.

Khi tỉnh dậy lần nữa, cậu lại không biết đã mấy giờ rồi.

Vừa mở mắt ra, Tạ Tiểu Chu liền nhìn thấy nam nhân mặc đồ trắng đang đứng quay lưng về phía mình.

Cậu sững sờ một lúc, không phân biệt được thần thức nào của Thần Sông.

Sau đó, nam nhân mặc đồ trắng quay lại và đôi mắt vẫn bị vải đỏ che phủ, vì vậy cậu không thể nhìn thấu biểu cảm của hắn.

"Cậu đang nghĩ tới ai vậy?"

Trước mặt cậu là Tà Thần.

Môi của Tạ Tiểu Chu hé mở, nhưng không có phát ra âm thanh nào.

Tà Thần vươn tay nhéo nhéo cằm của cậu, hỏi: "Nói." Hắn thanh âm có chút dọa người, "Nếu không nói, giữ miệng cũng vô dụng."

Tạ Tiểu Chu thở dài buồn bã nói: "... Là anh."

Cậu nói như vậy, nhưng biểu hiện trong mắt hoàn toàn không có ý tứ như vậy.

Đương nhiên, Tà Thần cũng phát hiện, hắn buông tay xuống nhìn Tạ Tiểu Chu: "Cậu đối xử với tên kia như thế nào?"

Tạ Tiểu Chu có chút mờ mịt.

Tà Thần nắm bả vai Tạ Tiểu Chu, lôi cậu đến trước mặt, hung hăng nói: "Cậu làm gì với tên đó, cứ làm như vậy với ta là được."

Tạ Tiểu Chu hiển nhiên là không muốn, nhưng nghĩ đến tính tình thất thường của Tà Thần, cậu rùng mình một cái, hồi lâu mới đưa tay mình ra.

Cậu nửa quỳ trước Tà Thần, ôn nhu đem mặt của mình xoa xoa.

Tà Thần nhìn động tác này cũng gần giống nhau, nhưng hắn lại không có vui sướиɠ như trong tưởng tượng, ngược lại càng thêm nghẹn khuất.

Bởi vì hắn đã nhìn thấy Tạ Tiểu Chu đối xử như vậy với tên kia, hắn càng biết rõ hơn, động tác hiện tại vốn không chứa chan bất cứ tình cảm gì.

Điều này không giống nhau.

Tà Thần hừ lạnh một tiếng, phất tay áo mà bỏ đi.

Tạ Tiểu Chu bị bỏ lại một bên, cậu ở nơi nào té ngã liền ở nơi nào nằm xuống, giữ nguyên động tác đó. Một lúc sau, khóe mắt cậu lại hơi ửng hồng, từng giọt nước mắt lặng lẽ lăn dài.

Khi Tà Thần trở lại lần nữa, đây chính là những gì hắn ta nhìn thấy.

Hắn ác thanh ác khí mà nói: "Cậu lại khóc cái gì?"

Tạ Tiểu Chu vội vàng lau nước mắt và cố gắng nặn ra một nụ cười gượng gạo. Nhưng dưới tình huống như thế này, nụ cười lại xấu làm sao.

Tà Thần: "Cậu sợ tôi à?"

Tạ Tiểu Chu cúi đầu: "Không, không có."

Cậu nói không, nhưng trên mặt lại hiện rõ sự sợ hãi.

Tà Thần lại không thể không so sánh mình với gã đó.

Rõ ràng là lúc đó cậu ấy không sợ hãi tên kia chút nào, còn ngoan ngoãn bày tỏ tình cảm.

Nhưng hắn cũng là Thần Sông mà!

Tại soa lại không được như thế?

Tà Thần hỏi: "Tại sao cậu không sợ tên kia?"

Tạ Tiểu Chu do dự một chút, sau đó đáp: "Anh ấy... Đối với tôi rất tốt, sẽ không làm tổn thương tôi, còn bảo vệ tôi..."

Tà Thần: "..."

Chỉ vậy thôi?

Tà Thần hung tợn nói: "Ta cũng sẽ đối xử tốt với cậu, bảo vệ cậu."

"Cậu cũng phải đối tốt với ta như vậy, biết không?"