Chương 22: Mượn đao gϊếŧ quỷ

Một số khán giả trong phong phát sóng trực tiếp chưa từng xem Tạ Tiểu Chu biểu diễn, nhất thời trên màn hình chỉ toàn những dấu chấm than.

[!!! Hành động này là sao? Tôi bị choáng váng!]

[Tôi còn tưởng rằng cậu ta đang muốn chết, làm sao còn có thể như thế này? Thế nhưng còn có thể như vậy?]

[Gấu trúc Shốcking.jpg]

[Là do các người chưa xem chương trình trước đây của Chu Chu, tôi tới để bán đồ ăn! 《 Vườn Trường Bảy Đêm Đàm Luận 》 là một tình yêu trong khuôn viên trường tuyệt đẹp, các người xứng đáng có được nó]

***

Làng Ven Sông, Tứ Hợp Viện*.

(*Là một kiểu kiến trúc sân đình truyền thống ở Trung Quốc.)

Mây đen dày đặc che kín các vì sao và mặt trăng khiến màn đêm trở nên tối tăm hơn. Đây dường như là một điềm báo không lành.

Điều này không phải hiếm đối với một chương trình tạp kỹ có độ khó từ trung bình đến cao, trong đêm quay đầu tiên, các vị khách đều sẽ gặp nguy hiểm.

Có những âm thanh sột soạt từ những bóng người, những con mắt trắng không tròng xuất hiện trên chùm đèn, mùi nước tanh hôi nồng nặc dần dần lan tỏa, tràn ngập mọi ngóc ngách trong sân.

Nhưng tất cả các khách mời cao cấp tham gia chương trình đã làm hết sức mình để ngăn chặn những con ma đang muốn tiếp cận.

Thẻ thân phận của Tóc Đuôi Ngựa là "Phù thủy", chỉ nhìn thấy một nhóm tia sáng màu tím xuất hiện trước mặt cô, cô đưa tay ra, nhìn dòng chữ trước mặt rồi tự nhủ: "Đêm Bình An."

Giọng nói rơi xuống, phạm vi của ánh sáng tím mở rộng cho đến khi nó bao trùm toàn bộ cơ thể cô, ngăn không cho những thứ đang vặn vẹo trong góc tiếp cận.

Chị gái đeo kính có thẻ thân phận là "Tiên tri". Cô nhắm mắt lại, một lúc sau, cô mới chậm rãi mở ra, khàn giọng nói lời tiên tri: "Đêm nay, sẽ có người chết, nhưng người này... không phải ta."

Tiên tri - chỉ cần phù hợp với logic, thì lời tiên tri nói ra đêu trở thành hiện thực.

Chị gái chân dài lật người giơ tay ném phi tiêu, trong bóng tối, phi tiêu bắn trúng đối phương chính xác, "bốp" một cái, chất lỏng mang mùi tanh hôi bắn tung tóe khắp sàn.

Cô ấy không sử dụng thẻ thân phận của mình, mà cô chỉ sử dụng các đạo cụ một cách thành thạo. Sau khi thu dọn mọi thứ trong phòng, chị gái chân dài mới thở phào nhẹ nhõm, cúi đầu nhìn tấm bùa màu vàng đang từ từ rơi xuống.

Cậu bé đó... Chắc sẽ không chết đâu nhỉ?

Biết sớm như vậy, để lại lá bùa cho cậu ấy là được rồi.

...

Khâu Nguyệt chế nhạo: "Đêm nay, Tạ Tiểu Chu nhất định sẽ chết."

Một tia lửa nhỏ xuất hiện.

Khâu Nguyệt thắp sáng bốn thanh gỗ đàn hương và cắm chúng về bốn hướng. Nhưng điều kỳ lạ là làn khói tỏa ra sau khi đốt đàn hương không thoát ra ngoài mà tụ lại, cứ như có ai đó hít thật sâu mà hít đầy hương gỗ.

Đây là Cống Hương.

Trong trung tâm mua sắm hệ thống yêu cầu ít nhất 1000 tệ mới mua được nó, nó có tác dụng là sau khi cống nạp cho quỷ và thần, khách mời có thể chỉ dẫn ma và thần làm một việc.

Khâu Nguyệt chấp nhận trả giá, hương đã cháy được một nửa, cô giơ tay chỉ chỉ: "Đi, gϊếŧ người này đi."

Hai mắt trắng không tròng nhìn nhau.

Họ là những người tay ngắn, mềm miệng khi ăn thịt người, vì đã ăn hương thì họ sẽ giúp làm một việc.

Họ phải gϊếŧ người này?

Có vẻ không quá khó.

Thứ trong bóng tối nhấp một ngụm hương cuối cùng, bốn chân leo đến chỗ căn phòng nơi Tạ Tiểu Chu đang ở, trên mặt đất để lại dấu vết ướŧ áŧ.

Bang!

Một dấu tay xuất hiện trên cửa sổ.

Lúc này, "lời tiên tri" của Chị Gái đeo kính đã được sửa lại.

Có người sẽ chết đêm nay.

Tùy theo tình hình, người có khả năng tử vong cao nhất là Tạ Tiểu Chu.

Những hồn ma khác hoặc bị thu hút bởi hương khói, hoặc bị sức mạnh của "lời tiên tri" điều khiển, tất cả đều vây quanh cửa phòng Tạ Tiểu Chu.

Những xác chết ngổn ngang chen chúc nhau, toát ra mùi hôi thối nồng nặc, rất kinh tởm.

Như địa ngục trần gian.

[A a a a rất dọa người, thật sợ hãi, không dám nhìn luôn]

[Lầu trên, cô chính là quỷ, sợ cái rắm gì? ]

[Qủy sợ quỷ cũng không được sao? Lại nói, Chu Chu phải làm sao đây? Tôi rất lo lắng! ]

[Tôi biết Chu Chu có 5 lá bùa màu vàng để đuổi ma, và một con dao găm có thể gϊếŧ ma, nhưng bên ngoài ít nhất có đến một trăm con ma, Chu Chu làm sao có thể trốn thoát đây? ]

[Tôi mà là cậu ấy, tôi chắc chắn sẽ ngồi im chờ chết]

Bên trong phòng.

Tạ Tiểu Chu ngủ rất ngon, cuộn mình thành một quả bóng nhỏ, chỉ chiếm một phần nhỏ trên giường. Như không biết nguy hiểm đang đến gần, hắn trở mình, mặt chìm vào trong gối, mái tóc đen xoay tròn trên đỉnh đầu mang theo vẻ hồn nhiên vô tư không biết thiên hạ.

Mùi càng lúc càng gần.



Tạ Tiểu Chu nhăn mi lại, quơ quơ tay cố xua đi mùi hôi, như đang ở trong mơ: "Hôi quá..." Cậu vừa mở mắt ra, thì nhìn thấy một đống bóng người chen chúc nhau, cậu tưởng như cậu vẫn đang như ở trong mơ.

"Tôi đang mơ à?" Tạ Tiểu Chu hơi nheo mắt, cố gắng nhìn rõ hơn, nhưng lại không thành vì quá buồn ngủ. Cậu dụi mắt, giọt nước mắt trong trẻo như pha lê trên lông mi, lại nhắm hai mắt lại.

Thần Sông đứng bên cạnh giường nghe thấy cậu trai lẩm bẩm: "Dù sao... còn có Thần Sông... không sao cả."

Nói xong, Tạ Tiểu Chu lật người, xoa chăn bông, miệng hơi hơi mở ra, ngủ ngon lành.

Thần sông chợt nghĩ, vừa rồi cậu ấy cũng xoa má mình như thế này.

Rất dễ thương.

Cũng giống như sủng vật.

Thần Sông khẽ nở nụ cười, mà chính hắn cũng không phát giác được.

Đúng lúc này, những bóng đen bên ngoài cuối cùng cũng không thể chịu đựng được nữa, một trong số chúng nó đã mở cửa sổ rồi đưa bàn tay trương phình nhợt nhạt của nó vào.

Nó muốn trèo vào và xé xác thiếu niên trong phòng thành từng mảnh.

Tuy nhiên, chỉ vừa chạm đến một đầu ngón tay, chúng nó đã cảm nhận một cỗ áp lực không thể hình dung, cũng như là một ánh mắt thờ ơ.

"..."

Xin lỗi đã làm phiền ngài.

Bàn tay đưa vào nhanh chóng thu lại, chỉ để lại một mảnh rong biển. Một lúc sau, nó lại nghĩ ngợi lung tung, với tốc độ cực nhanh, nó giật lấy cây rong biển và tiện tay đóng cửa lại.

Những con quỷ vẫn đang đe dọa đều lần lượt bò trên mặt đất, rùng mình, một số thì rụt rè, thậm chí mất hồn, biến thành một vũng nước thải.

Đó chính là...

Vị thần tối cao, người có quyền gϊếŧ người vô tung.

Dưới cái nhìn chăm chú của hắn, thì chẳng ai dám làm trái ý hắn, kể cả vị Đại Nhân này...

Những con ma vừa sợ hãi vừa tức giận.

Sỡ hãi là vì đại nhân cũng ở trong này.

Tức giận là vì, người kia vậy mà lại không nói cho chúng nó biết rằng vị Đại Nhân cũng ở trong đây!?

Đương nhiên, chúng nó không dám trách vị Đại Nhân này, nên chúng nó chỉ có thể trút hết tức giận lên người Khâu Nguyệt.

Khó trách có thể để bọn nó đi hại người, nhất định là đã biết Địa nhân cũng ở đây, nên muốn mượn đao gϊếŧ quỷ!

Thiếu chút nữa liền bị lừa.

Dám tính toán vị đại nhân kia, không được, phải để cho người phụ nữ này biết chúng nó lợi hại như thế nào!

Đám ma hung hăng rút lui.

Lần này, chúng nó chuyển đến một nơi khác và chặn cửa của Khâu Nguyệt.

Khâu Nguyệt đang nghỉ ngơi.

Dưới sự bảo vệ của Cống Hương, cô không nghĩ rằng nhóm ma quỷ kia có thể vào và làm tổn thương cô. Vì vậy, cô đã ngủ rất ngon, thậm chí còn nghĩ rằng sẽ thật tuyệt nếu cô có thể nhận được đạo cụ SSR cho mình sau khi Tạ Tiểu Chu được giải quyết. Bằng cách này, địa vị của cô trong Hiệp hội diễn viên có thể được cải thiện hơn nữa, và rất có thể cô sẽ nhanh chóng vượt qua anh chàng Thẩm Bạch Khê đó.

Nghĩ đến cảnh tượng như vậy, ngay cả người bình tĩnh như Khâu Nguyệt cũng không nhịn được cười, suýt nữa chảy nước miếng.

Nhưng cười cười, cô cảm thấy có gì đó không ổn, nước miếng này... sao lại hôi thế này?

Khâu Nguyệt chạm vào nó, nó nhớp nháp, cô vừa mở mắt ra thì đã bắt gặp một cái đầu đang treo trên xà nhà.

Đầu lưỡi bị kéo dài đến mức lơ lửng trên chóp mũi của Khâu Nguyệt, chất lỏng tanh hôi rơi xuống từng giọt.

Khâu Nguyệt: "..."

Nhìn lại lần nữa, đầu của những thứ xung quanh đều lắc lư, khuôn mặt tái nhợt trương phình bị ép chặt vào nhau.

Khâu Nguyệt hét lên: "A—"

Chuyện gì vậy?

Những hồn ma này không phải nên đến chỗ Tạ Tiểu Chu sao?

Trước khi cô có thời gian để suy nghĩ, những bóng ma đã lao đến.

Phòng phát sóng trực tiếp tràn ngập kinh ngạc:

[Thần sông vậy mà thực sự giúp đỡ? Trước kia đã có tiền lệ này chưa?]

[Đã nói Thần sông là Tà thần, làm sao có thể tỏ lòng nhân ái được? Hắn không ở phía sau thúc đẩy mọi chuyện đã là tốt lắm rồi.]

[OK, tôi đại khái hiểu được tâm tư của Thần sông, chĩnh là kiểu "đây là đồ vật của ta, cũng phải do đích thân ta động thủ, còn những thứ khác? Lăn sang một bên hết đi"]

[Rất có lý]

[Tôi đã chèo Thuyền Sông rồi, còn mấy người thì sao? Chỉ cần tôi trèo tường đủ nhanh, nhà sập cũng không thể ảnh hưởng đến tôi, Chu Chu xông lên! ]

Trên màn hình.

Một nam nhân khoác áo bào trắng đứng bên mép giường, từ mặt trái nhìn lại dáng người hắn cao dài, vai rộng eo hẹp, vì hai mắt hắn bị một lớp vải đỏ rộng bằng ngón tay che đi, cũng không thể nhìn rõ dáng vẻ của hắn, nhưng chỉ dựa vào đường nét rõ ràng của quai hàm, đã chắc chắn được hắn là một nam tử tuấn lãng.



Toàn thân toát ra hơi ẩm, không có mùi tanh, nhưng là đợi đến một lúc sau, liền cảm nhận được sự lạnh lẽo đến tận xương tủy.

Tạ Tiểu Chu hơi rùng mình vì cái lạnh.

Thần Sông đưa tay giúp cậu đắp cái chăn bông lỏng lẻo, sau đó bắt chước giọng điệu của Tạ Tiểu Chu nói: "Ngủ... ngon..."

Chúc ngủ ngon.

Tân Nương của tôi.

Tôi hy vọng cậu sẽ không chết nhanh như vậy, hãy đến với tôi nếu cậu còn sống, cho đi mọi thứ một cách thành kính.

Khi thời cơ đến, tôi sẽ ban cho cậu cái chết, và... vinh quang vô song.

***

Tạ Tiểu Chu ngủ rất an ổn.

Mãi cho đến khi mặt trời ló dạng, ánh nắng chiếu qua cửa sổ mới khiến cậu tỉnh giấc. Cậu ngồi bật dậy, hít hít mũi vài cái dường như ngửi thấy mùi tanh thoang thoảng.

Đêm qua...

Giống như đã xảy ra một chuyện gì đó.

Tạ Tiểu Chu nghiêng đầu suy nghĩ một chút, sau đó đột nhiên nhảy ra khỏi giường, đứng ở trước điện thờ hai tay chắp lại, trên gò má ửng hồng hiện lên một cái lúm đồng tiền nhỏ, ôn nhu hỏi: "Là ngài bảo vệ tôi"

Tượng thần vẫn bất động.

Như thể thực sự không biết.

Nhưng Tạ Tiểu Chu biết không phải vậy.

Diễn viên tự mình tu dưỡng diễn xuất cho phép cậu có thể đóng vai nhân vật trong kịch bản, từ sau cứ từng giây từng phút đều phải dựa thiết lập nhân vật mà mình đã tự tạo ra để hành sự.

Lúc này thiết lập nhân vật của cậu là một người yêu Thần Sông, chỉ muốn làm cô dâu của Thần sông.

Vì vậy Tạ Tiểu Chu chớp chớp mắt: "Ân, tôi biết, ngài nhất định sẽ bảo vệ tôi!" Lời nói tràn đầy sự tin tưởng.

Tạ Tiểu Chu biết, diễn phải từ trong mắt ra đến phía ngoài, cho nên ánh mắt của cậu mới như biết nói, lúc này nhìn vào điện thờ, hai tròng đen trắng như điểm xuyết những vì sao sáng.

Khi được ngắm nhìn đôi mắt này, ai cũng sẽ cảm thấy Tạ Tiểu Chu yêu người sâu sắc, cũng như sẽ sẵn sàng hiến mạng vì người.

Tạ Tiểu Chu siết chặt ngón tay, nhẹ nhàng nói: "Hôm nay là ngày thứ hai, năm ngày nữa tôi có thể gặp ngài.""

"Thật chờ mong, cũng không biết ngài có bộ dáng gì, nhưng vẫn là câu nói đó, mặc kệ là bộ dáng gì, tôi đều yêu ngài như cũ."

"Chúc ngài buổi sáng an lành."

Lải nhải xong một chuỗi lời nói dài, Tạ Tiểu Chu lúc này mới rời phòng, mới vừa đi ra, liền nghe thấy trong đại sảnh vang lên âm thanh nói chuyện với nhau.

"Tối hôm qua......"

"Còn cô thì sao?"

"Tôi cũng vậy..."

Tạ Tiểu Chu cũng tham gia vào cuộc nói chuyện, "Mọi người đang nói gì vậy?"

Tóc Đuôi Ngựa thản nhiên nói: "Chúng tôi đang nói về một người nào đó đã chết đêm qua..." Trước khi cô nói xong, dường như não cô đã bắt đầu phản ứng lại, quay đầu lại nhìn chằm chằm Tạ Tiểu Chu hoài nghi, buột miệng nói: "Sao cậu còn chưa chết?"

Tạ Tiểu Chu xoa xoa chóp mũi cậu: "Tôi?"

Chị gái đeo kính cũng có chút khó hiểu.: "Tối hôm qua chúng tôi đều gặp phải quỷ, người mới tới như cậu sao lại không chết?"

Một người mới, không nên sống đến bây giờ. Chẳng lẽ có đạo cụ đặc thù nào đó.

Chị gái chân dài chống tai, lạnh lùng nói: "Sống sót là tốt rồi, sao cô lại hỏi nhiều như vậy?"

Giọng điệu lạnh lùng, cứng rắn nhưng lại nhàn nhạt lộ vẻ bảo vệ Tạ Tiểu Chu.

Tạ Tiểu Chu không có ý định nói thật, mơ hồ nói: "Có quỷ? Không, tôi không nhìn thấy thứ gì cả."

Chị gái đeo kính: "?"

Không nhìn thấy?

Làm sao có thể như vậy!

Huống chi cô là nhà tiên tri, nội dung của lời tiên tri về cơ bản sẽ trở thành sự thật, đêm qua sẽ có một người chết, dựa theo năng lực suy nghĩ của cô ấy, người này chắc chắn là Tạ Tiểu Chu.

Nhưng Tạ Tiểu Chu chưa chết, vậy người chết là ai?

Tạ Tiểu Chu nhìn thấy sự nghi ngờ của những người khác, nhún vai: "Có lẽ, quỷ không thích tôi lắm."

Ngay khi giọng nói vừa rơi xuống, một tiếng hét cao thanh từ bên kia truyền đến.

Có vẻ như âm thanh phát ra từ phòng của Khâu Nguyệt.

Tạ Tiểu Chu chậm rãi bổ sung thêm một câu: "Cũng có thể có người bị quỷ thích hơn."

Editor có lời muốn nói: Tứ Hợp Viện trông như thế nàyTrong Show Tống Nghệ Kinh Dị Debut Vị Trí Center - Chương 22: Mượn đao gϊếŧ quỷTrong Show Tống Nghệ Kinh Dị Debut Vị Trí Center - Chương 22: Mượn đao gϊếŧ quỷ