Phòng phát sóng trực tiếp rơi vào trầm mặc hiếm thấy, không chỉ bởi vì hành động của Tạ Tiểu Chu, mà còn bởi vì cậu phụ lòng người khác để giải quyết vấn đề rất hợp tình hợp lý, một chút do dự cũng không có.
Dường như cậu đã quên mất mình vẫn cùng Tần Nguyên liếc mắt đưa tình trong chương trình trước, chương trình này lại trực tiếp muốn gả cho Thần sông.
[Hu hu Chu Chu cậu không có lương tâm, cậu còn nhớ Tần Nguyên tập trước không? ]
[Tần Nguyên: Rõ ràng là tôi tới trước, rõ ràng...]
[Hu hu bột CP lại bật khóc, Chu Chu phụ lòng hắn! ]
[Thần sông tuy chưa lên sàn, nhưng tôi nghĩ Chu Chu là thuyền trên sông, một thuyền một sông chính là một đôi trời sinh! ]
[Nói về điều này, tôi đã từng thấy các vị khách trước ước nguyện với Thần sông trước đây, Thần sông này kỳ thật là một Tà thần, nội dung của điều ước sẽ được hiện thực hóa theo nhiều cách tuyệt vời khác nhau. Ví dụ như, ai đó đã muốn rời khỏi 《 Tạp Kỹ Kinh Dị 》 và không tham gia vào chương trình nữa, nhưng ngay khi vừa bước ra khỏi Đền Thần Sông, người đó liền chết. Nó có thể được coi là một loại "rời đi" khác]
[Không biết ước nguyện của Chu Chu sẽ được thực hiện như thế nào nhỉ? ]
Tạ Tiểu Chu cũng đang suy nghĩ vấn đề này.
Ngay cả bức tượng Thần sông này cũng được che một tấm vải đỏ, vừa thấy liền không thể nhận ra người, vậy điều ước có thực sự trở thành hiện thực không?
Trong lòng cậu có nghi hoặc, nhưng động tác lại rất dứt khoát, lông mi rũ xuống, che đi hai mắt, trên mặt lộ ra vẻ chân thành.
Đền Thần Sông được xây dựng ở đây, đã trải qua hàng trăm năm thờ tự. Có người đến cầu tài nhanh chóng phất lên, có người cầu đến sống lâu trăm tuổi, còn có phụ nữ cầu sinh con.
Bất kể lời thỉnh cầu là gì, thì nó sẽ đều đạt được "viên mãn" theo nhiều cách khác nhau.
Ví dụ như, có người cầu tài bị vàng từ trên trời đè xuống chết, có người cầu đến sống lâu trăm tuổi nằm liệt trên giường cho đến hết tuổi thọ, phụ nữ cầu sinh con bị quỷ đầu thai hại chết thảm...
Nhưng chưa từng có ai đưa ra yêu cầu như vậy với hắn — muốn gả cho Thần sông.
Điều này nên thực hiện như thế nào?
Thần luôn từ trên cao nhìn xuống bỗng nhiên lâm vào trầm tư.
Hắn cuối cùng cúi đầu, nhìn xuống cậu thiếu niên.
Thiến niên quỳ ở đó chắp tay trước ngực, hạ cằm xuống, mái tóc đen mềm mại xõa giữa hai lông mày, đầy vẻ sùng bái.
Sống mũi cong, môi hồng hào, chiếc cổ dài như thiên nga, làn da trắng như sứ.
Rất sạch sẽ.
Đây là phản ứng đầu tiên của Thần sông.
Có lẽ, hắn nên hoàn thành tâm nguyện của nó.
Cơn gió mang theo mùi tanh của nước thoảng qua.
Thần Sông trong miếu biến mất, mọi thứ trở lại bình thường.
Tạ Tiểu Chu ""Như ở trong mộng mới tỉnh", mở trừng trừng hai mắt, tự nhủ: "Mình vừa rồi đã xảy ra chuyện gì vậy? Mình đã ước với Thần sông rồi?
Cậu như xấu hổ sau khi nói xong câu đó, trên má ửng hồng lên, tựa như quả táo mọng nước trên cành, khiến người ta muốn hái về nếm thử.
Tượng Thần sông vẫn ẩn hiện sau tấm vải đỏ, đứng sừng sững.
Tạ Tiểu Chu tự mình diễn một màn, thấy đã gần hết giờ, bốn cây nhanh trong lư hương cũng đã cháy gần hết nên chắp tay bái lạy Thần sông, miễn cưỡng bước ra ngoài.
Trưởng thôn đang canh giữ cổng của Đền Thần Sống, thấy Tạ Tiểu Chu bước ra ngoài an toàn, đầu tiên là ông ta bị sốc, sau đó mới chợt nhận ra.
Thì ra trước đây Thần sông không chọn dâu vì muốn đổi khẩu vị.
Trưởng thôn nhìn Tạ Tiểu Chu bằng ánh mắt yêu thương.
Đây là niềm hy vọng của cả làng họ!
Tạ Tiểu Chu luôn cảm giác được ánh mắt của thôn trưởng.
Cậu cố ý tránh mặt trưởng thôn, vừa đi đến bên cạnh chỗ các vị khách, liền nhìn thấy Chị gái đeo kính hỏi: "Trong đền có gặp chuyện gì không?"
Tạ Tiểu Chu muốn nhắc nhở rằng "điều ước" mà Thôn trưởng nói không đơn giản như vậy: "Bên trong có..."
Còn chưa kịp nói xong, liền nhìn thấy phía sau cậu là một ánh mắt lạnh lùng, cậu liếc mắt một cái, chỉ thấy thôn trưởng đang nhìn cậu...
Trực giác của Tạ Tiểu Chu cho cậu biết, nếu nói ra kế tiếp nhất định sẽ xảy ra chuyện không hay.
Không thể nói.
Nếu Thần Sông nghe thấy, chẳng phải cậu đang tiết lộ rằng mọi điều ước được ước nguyện trong Đền Thần Sông đều có thể trở thành thực hiện sao?
Hơn nữa, Tạ Tiểu Chu cũng không vĩ đại đến mức liều mạng vì những người không quen biết. Bên cạnh đó, thực hiện một điều ước với Thần sông không nhất thiết là một điều xấu, rốt cuộc chính cậu cũng có thể tự mình thực hiện điều ước.
Giọng điệu Tạ Tiểu Chu thay đổi: "Không có chuyện gì cả, chỉ là trong đó hơi lạnh."
Tóc đuôi ngựa đôi nghi hoặc: "Giả thần giả quỷ!" Nhưng sau đó cô lại nghĩ, "Chỉ là người mới thôi, nếu có nguy hiểm gì thì nhất định sẽ không ra ngoài được. "
Tạ Tiểu Chu không muốn nói thêm, chỉ đưa lá bùa màu vàng cho chị gái chân dài rồi cười nhẹ:" Vô dụng. "
Chị gái chân dài không nói gì, chỉ nhận lại lá bùa màu vàng.
Tóc Đuôi Ngựa thấy Tạ Tiểu Chu không thèm sử dụng lá bùa màu vàng, nên cảm thấy bên trong chắc chắn không có gì nguy hiểm, cô khịt mũi rồi đi thẳng vào Đền Thần Sông.
Trong quá trình chờ đợi, Tạ Tiểu Chu thản nhiên nói: "Chỉ là mùi bên trong có hơi kỳ lạ, có thể ảnh hưởng không tốt đến sức khỏe nên tốt nhất đừng ngửi."
Cậu liếc nhìn chị gái chân dài.
Chị gái chân dài trầm ngâm gật đầu.
Không lâu sau, Tóc Đuôi Ngựa đi ra, trên người mang theo mùi gỗ đàn hương quen thuộc.
Cô cũng đã ước nguyện, nên đôi mắt của cô sáng lên lạ thường.
Nhưng cô không nhắc những người tiếp theo đi vào tế bái, chỉ đứng sang một bên mà tự nhủ một mình.
Tiếp theo là Khâu Nguyệt.
Tốc độ của mọi người rất nhanh, tất cả đều đồng loạt tế bái xong.
Sau khi mọi người đã tỏ lòng thành kính và chuẩn bị rời đi, Khâu Nguyệt đột nhiên lên tiếng: "Tất cả mọi người đều đã ước nguyện hết chưa?"
Khuôn mặt của Tóc Đuôi Ngựa đanh lại.
Khâu Nguyệt: "Không phải, đã xảy ra chuyện lạ?"
Có lẽ là cô ấy dùng một câu nghi vấn, cũng không có cơ chế kích hoạt chương trình, thôn trưởng chỉ là đang hút một điếu thuốc ở bên cạnh.
Các vị khách nhìn nhau và gật đầu.
Đôi mắt Khâu Nguyệt nhìn về phía Tạ Tiểu Chu: "Vậy, tại sao cậu không nhắc chúng tôi?"
Tạ Tiểu Chu: "?"
Quan tâm cậu đáng rắm vậy sao?
Những người ở phía sau cũng không để ý.
Khâu Nguyệt nói đầy ẩn ý: "Tạ Tiểu Châu, tôi biết cậu và tôi có chút mâu thuẫn, nhưng đây không phải là nguyên nhân khiến cậu nên làm hại mọi người."
Hai câu ngắn gọn này liền trực tiếp đem Tạ Tiểu Chu cùng các vị khách khác biến thành hai phía đối lập, không thể không nói là quá tàn nhẫn.
Tạ Tiểu Chu cũng không ngồi yên chờ chết, nói thẳng: "Cô là người thứ ba bước đi, không phải cô cũng không nhắc nhở bọn họ sao?"
Khâu Nguyệt sửng sốt, sau đó giải thích: "Không giống nhau..."
Tạ Tiểu Chu: " Theo cô nói, tôi không nói với mọi người, là tôi muốn làm hại mọi người, vậy cô cũng không nói, tức là cô cũng muốn hại người phía sau? "Cậu suy nghĩ một hồi, lại nói:" Đối với mâu thuẫn của chúng ta, để tôi nghĩ xem, có phải hay không cô vẫn chưa ăn gạch theo như lời cô nói? "
Khâu Nguyệt nghẹn ứ họng lại:"... "
Cô không có ấn tượng lắm với Tạ Tiểu Chu trong《 Vườn Trường Bảy Đêm Đàm Luận 》 dù sao trước đó Tạ Tiểu Chu cũng chỉ dựa vào BOSS Tần Nguyên để chạy loạn cả lên, hơn nữa chỉ có mình Hạ Liên là người duy nhất đối đầu với cậu.
Vì vậy Khâu Nguyệt luôn nghĩ rằng giải quyết Tạ Tiểu Chu sẽ rất nhanh chóng, hơn nữa đây là một chương trình mới, cậu không có chỗ dựa, nên sẽ lo lắng mình là vật tế của buổi lễ liền sốt ruột đến mức nói không lên lời
Nhưng hóa ra Tạ Tiểu Chu không chỉ có thể nói, mà còn nói rất trôi chảy.
***
[Hahahaha Chu Chu thật tốt!]
[Tại sao Khâu Nguyệt lại nhắm vào người mới này? Có xung đột giữa họ hả? ]
[Không có mâu thuẫn gì, chỉ là Khâu Nguyệt nợ Chu Chu một viên gạch vì không ăn nó thôi, muốn biết chi tiết vui lòng xem 《 Vườn Trường Bảy Đêm Đàm Luận 》...]
[Tại sao lại cảm thấy Chu Chu khác với tập trước nhỉ? Chắc là cũng có lúc là không diễn đi? Nếu không thì diễn xuất này thật sự quá tuyệt, ngay cả Boss cũng không nhìn ra được]. Truyện Sắc
[Ngồi chờ Chu Chu công lược Thần sông!]
[Chờ +1]
Có lẽ Tạ Tiểu Chu đã được thêm vào chương trình mà tất cả các vị khách đều là nữ, với hành động trước đó, chương trình lại hấp dẫn càng nhiều người nhấp vào.
Xếp hạng fan hâm mộ của Tạ Tiểu Chu đã nhảy lên top ba. Vị trí đầu tiên là Khâu Nguyệt.
***
Bầu không khí nhất thời trở nên khó xử.
May mắn thay, Chị gái chân dài đã đứng lên phân tích rõ ràng: "Tiết mục chỉ vừa mới bắt đầu, giữa chúng ta không nên có xung đột lợi ích nên không cần quá cảnh giác với bạn đồng hành. Đây cũng có thể là do tổ tiết mục đang châm ngòi ly gián chúng ta, mọi người bình tĩnh lại đã. "
Biểu hiện của Khâu Nguyệt thay đổi nhỏ khó nhận mà thấy.
Khi Tạ Tiểu Chu bước vào Đền Thần Sông, cô trong lúc lơ đãng đã vô tình nói vài điều về Tạ Tiểu Chu, chỉ muốn đánh lừa người khác, nhưng cô lại không ngờ rằng còn có người có chỉ số IQ tại chỗ này.
Nói như vậy, cảm xúc của những người khác dịu đi một chút, nhưng vẫn có chút nghi ngờ Tạ Tiểu Chu.
Ngược lại, Tóc Đuôi Ngựa sắc bén nói: "Các người ai nói chuyện với nhau, thì chia thành một nhóm!"
Tạ Tiểu Chu không giải thích, chỉ nhàn nhạt nói: "Các vị khách chúng tôi đều là một nhóm, vậy cô và NPC thì thành một nhóm à? "
Tóc Đuôi Ngựa không thể nói chuyện với cậu, dậm dậm chân, lại chẳng thể nói được gì.
Lúc này, trưởng thôn vừa nhìn vừa gõ điếu thuốc thúc giục: "Thôi mực đi, về thôi, nếu các người muốn đợi đến tối thì cứ ở đây, haha."
Hai tiếng "haha" cuối nghe hơi rợn người.
Nhìn trời cũng đã hơi tối, mặt trời sắp lặn.
Các vị khách ngừng tranh cãi, quay về với Trưởng thôn.
Dưới ánh hoàng hôn rực rỡ, cả ngôi làng mang tông màu trắng xám dịu mát, ấm áp nhất có lẽ là tấm vải đỏ phủ trên những ngôi miếu trên đường.
Có thể là do tín ngưỡng, cứ cách 5 mét 10 mét trong làng lại có một ngôi miếu, buổi tối thoạt nhìn có chút kỳ quái.
Làng Ven Sông không có điện, nhưng nơi đây vẫn duy trì thói quen sinh hoạt và nghỉ ngơi hàng ngày vào lúc mặt trời mọc. Khi trời tối, không nhìn thấy ai trong làng. Chung quanh, toàn là những ngôi nhà tối tăm, khiến mọi người cảm thấy áp lực không thể giải thích được.
Trong bầu không khí như thế này, ngay cả những vị khách cũng không dám nhiều lời, chỉ đành im lặng quay trở lại sân.
Trưởng thôn lại phì phò điếu thuốc thơm, mấy tia lửa phụt ra, soi rõ khuôn mặt già nua của ông: "Buổi tối đừng nên chạy lung tung, đừng đến gần chỗ có nước. Hiểu chưa?" Ông xoay người định quay đi thì đột nhiên nghĩ tới gì đó, tựa hồ quay đầu lại nói: "Các người chuẩn bị cho tốt, thôn chúng tôi bảy ngày sau sẽ tổ chức lễ hiến tế. Haha."
Nói xong, Trưởng thôn chậm rãi đi về phía bóng tối, nhưng âm thanh của "haha" vẫn còn vang lên bên tai, khiến người phát lạnh.
Còn bảy ngày nữa.
Cũng không biết trong bảy ngày này sẽ phát sinh ra chuyện gì.
Sau trải nghiệm Đền Thần Sông và những gì Khâu Nguyệt nói, các vị khách đã có chút cảnh giác. Sắc trời còn rất u ám giơ năm ngón tay cũng không thấy được, ở ngoài cũng không an toàn, tất cả đều trở về phòng.
Không điện, không đèn, không thứ để giải trí.
Tạ Tiểu Chu bước vào căn phòng tối, nương theo ánh trăng bên ngoài cửa sổ. Cậu nằm trên giường, nhắm mắt nhớ lại những gì đã xảy ra ngày hôm nay.
Thần Sông, hắn vẫn chưa xuất hiện. Mà tên chương trình lại là 《 Tân Nương Sông Thần》, có lẽ là BOSS của chương trình này, không nên coi thường. Cậu chọn làm tân nương, cũng không biết liệu những lời nói khi trước nói với tượng Thần có hữu ích hay không.
Khâu Nguyệt rõ ràng là đối với cậu có địch, cũng không biết sau lưng sẽ làm chuyện gì, vẫn nên cẩn thận.
Ngoài ra còn có lễ hiến tế Thần sông, nhiệm vụ của cậu là tham gia lễ hiến tế và chụp lại ảnh của Thần Sông, việc này phải hoàn thành, ngày mai lại đi dò hỏi manh mối vậy.
Về phần các vị khách, Tóc Đuôi Ngựa quá kiêu ngạo và rõ ràng là đồ ngốc, nhưng còn về Chị gái chân dài có thể thiết lập một mối quan hệ bàn bè tốt...
Tạ Tiểu Chu vốn đang định lật người đi ngủ thì đột nhiên cảm giác mi mắt bị phủ một mảnh vải đỏ. Cậu theo bản năng mở mắt mà nhìn sang.
Nhìn vào bóng tối, cậu thấy có gì đó không ổn.
Điện thờ này... Lúc trước đã được đặt ở đây nhỉ?
Trong bóng tối.
Điện thờ lặng lẽ cùng Tạ Tiểu Chu nhìn nhau, qua lớp vải đỏ, dường như có thể nhìn thấy đường nét của bức tượng.
Vải đỏ tự động phất phơ không cần gió, tựa hồ ngay sau đó sẽ bay xuống đất.
Tạ Tiểu Chu không biết chuyện gì sẽ xảy ra sau khi vén tấm vải đỏ, nhưng chắc chắn cũng không phải là chuyện tốt lành gì.
Phải có phản ứng.
Không thể sợ hãi.
Tạ Tiểu Chu bình tĩnh lại, chậm rãi nở nụ cười đơn thuần, nhìn không ra một tia sợ hãi: "Thần sông, ngài tới đây gặp tôi sao?" Cậu nhăn lại chóp mũi, tựa hồ có chút buồn rầu, "Nhưng mà, dựa theo quy củ của chúng ta, Tân nương và Tân lang không được gặp nhau trước khi kết hôn. "
" Làm như vậy, sau khi kết hôn sẽ không hạnh phúc. "Tạ Tiểu Chu quỳ xuống giường," Nhưng ngài là thần sông, chuyện này cũng không có quan hệ gì với ngài, ngài nếu muốn thì xứ xem đi! "
Cậu nhắm mắt lại, hơi ngẩng đầu lên, giống như một con cừu non ngoan ngoãn, không có bất kỳ phản kháng nào.
Màn đêm tĩnh lặng như mặt nước.
Tạ Tiểu Chu ngửi thấy mùi nước đến gần, cậu làm bộ bất giác, vẻ mặt có chút ngượng ngùng: "Tôi không biết ngài trông như thế nào, đẹp trai hay trưởng thành, gầy gò hay cường tráng... Nhưng đều không có quan hệ, cho dù là bộ dáng gì, tôi vẫn muốn gả cho ngài."
Mùi nước lưu lại trên chóp mũi của Tạ Tiểu Chu.
Nói xong lời này, cậu liền cảm thấy có chút lạnh lẽo ở trên má.
Tạ Tiểu Chu không những không trốn tránh, còn ngoan ngoãn xoa xoa má, trong lòng tự nhiên nổi lên đầy mong đợi: "Tôi có thể nhìn ngài không?"
Không có tiếng đáp lại
Tạ Tiểu Chu lặng lẽ mở mắt, trên bức tượng vẫn còn tấm vải đỏ, dần bình lặng trở lại.
Không có ai khác trong phòng.
Nhưng Tạ Tiểu Chu lại đưa tay chạm vào một chút vết nước trên má. Giống như... ai đó vừa chạm vào nơi này.
Tạ Tiểu Chu và bức tượng nhìn nhau một lúc: "Thần sông, ngài còn ở đó không?"
Đương nhiên, cậu không nhận được phản hồi từ bức tượng.
Tạ Tiểu Chu chân có chút tê dại. Cậu hơi nhúc nhích chớp mắt: "Thần Sông, ngài có muốn nhìn tôi như thế này không?"
"Vậy thì ngài cứ nhìn đi, ở đây tối lắm, nếu ngài nhìn tôi, tôi cũng không sợ."
Tạ Tiểu Chu nằm xuống giường và nói: "Chúc ngài ngủ ngon."
Sau đó cậu nhắm mắt nằm ngay ngắn lại.
Trong phòng, hô hấp dần đều đều lại.
Tạ Tiểu Chu ngủ thϊếp đi không đề phòng
Tích tắc.
Cộp cộp cộp.
Dấu chân cuối cùng cũng dừng lại ở bên cạnh Tạ Tiểu Chu.
Tích tắc.
Một giọt nước rơi xuống, rơi trên môi Tạ Tiểu Chu, vỡ tan thành mấy cánh hoa.
Tạ Tiểu Chu thật sự đã ngủ say, cảm giác được giọt nước rơi xuống, khóe môi mím chặt một chút.
Giống với làm nũng.
Đây là lần đầu tiên Thần Sông nhìn thấy một tân nương vô dục vô cầu như thế, dường như trong lòng cậu ấy chỉ có thành kính dành cho hắn.
Tất nhiên, Thần sông sẽ không nghĩ về việc tại sao Tạ Tiểu Chu lại yêu mình.
Hắn là Thần, tình yêu và sự thành kính là điều tất yếu mà chúng nhân loại nên có.
Nhưng... Hắn vẫn là bị người này lấy lòng rồi.
Tân Nương này, hắn rất hài lòng.
Editor có lời muốn nói: Xã hội có câu...
Mình không xấu hổ, thì chính là người khác xấu hổ a.