Chương 14

[Danh sách khách mời của chuyến bay ngày thứ ba được công bố——]

[Hạ Liên]

[Thẩm Bạch Khê]

[Khâu Nguyệt]

Nhìn thấy tên của ba người này, khán giả trong phòng phát sóng trực tiếp lập tức thảo luận sôi nổi:

[ Thật ra có một số khách bay trong tập này sao? 】

【Tôi có hiểu không, làm ơn giải thích, Hạ Liên là ai? 】

【Phía trước thoạt nhìn là người mới, ngay cả Hạ Liên cũng không biết. Bạn nên xem lại "100% Hẹn hò tốc độ tình yêu", anh ấy là khách mời thường trú của chương trình này, và độ nổi tiếng của anh ấy rất cao! Anh ấy đã từng vẽ nhân vật "Medusa" trong một chương trình tạp kỹ, và có sức hấp dẫn và sự quyến rũ lạ thường! ]

[Ngoại trừ Hạ Liên, hai vị khách mời khác này không phải người thường, đều là trùm lớn trong Hội diễn viên]

Nơi nào có người, sẽ có nhóm.

Ngay cả thế giới ngầm như "Chương trình tạp kỹ kinh dị" cũng không ngoại lệ.

Hiệp hội diễn viên là một tổ chức được xếp hạng hàng đầu trong "Chương trình tạp kỹ kinh dị". Có hàng trăm nghệ sĩ dưới sự bảo trợ của hiệp hội. Sau khi gia nhập hiệp hội, các nghệ sĩ xuất sắc có thể nhận được trợ cấp từ hội đồng thời có thể trao đổi thông tin và chia sẻ thông báo về chương trình tạp kỹ.

Ở nơi này, cơ hội sống sót luôn cao hơn so với chiến đấu một mình.

Hiệp hội diễn viên đã sản sinh ra rất nhiều nghệ sĩ nổi tiếng vì có nguồn tài nguyên dồi dào, Thẩm Bạch Khê và Khâu Nguyệt là những nghệ sĩ trực thuộc của hội.

Phải nói rằng ba khách mời cao cấp này không thể so sánh với những người mới. Họ đã xuất hiện trong nhiều chương trình tạp kỹ và có một nhóm người hâm mộ trung thành. thậm chí còn phổ biến hơn.

Còn Tạ Tiểu Chu, vốn dĩ đứng đầu về lượng fan hâm mộ, trong phút chốc đã bị đè bẹp, so với ba người phía trước quả là một khoảng cách quá lớn.

Khi lượng khán giả tăng lên, cuộc đọ sức hài hòa ban đầu trở thành đối đầu.

[Ba vị khách bay này đến rồi, ngày tốt đẹp của Tạ Tiểu Chu sắp kết thúc, tôi muốn xem, nếu có "Medusa" của Hạ Liên, BOSS cũng sẽ thích cái ngọt trắng ngốc nghếch này hay không]

[Không có ý kiến, xin mời ba vị khách bay này đi bộ một cách độc lập, và tôi đi thuyền của tôi]

[Một chương trình tạp kỹ nhỏ, các người có thực sự nghĩ nó tuyệt vời không? Hạ Liên nhà tôi ở đây cứu ruộng, các ngươi đối với ta lễ phép! ]

[Hehe, tại sao bạn không nói bạn ở đây để bịa ra những con số để xoa dịu cơn nóng? Bây giờ sự nổi tiếng của chương trình là do Chu Chu ủng hộ.]

[Nói mà không biết nhục mặt, mở mắt ra xem giá trị hâm mộ, Chu Chu trong miệng lầu trên không là gì cả]

[Đánh rắm, ba vị khách bay này là người chuyên nghiệp còn đây là lần đầu tiên Chu Chu tham gia chương trình, và rất tốt khi có được kết quả như vậy! ]

[...]

***

Trước khi khách bay chính thức bước vào nhóm chương trình, trong hội trường đã nồng nặc mùi thuốc súng.

Và những vị khách trong Chương trình không hề biết tất cả những điều này.

Nghe chủ cửa hàng nhỏ nói, Tạ Tiểu Chu muốn đến tòa nhà phòng thí nghiệm xem thử, có lẽ có thể tìm được chút manh mối.

Nhà ăn và phòng thí nghiệm cách nhau không xa.

Nhưng khi họ đến cửa phòng thí nghiệm, bầu trời vẫn còn vàng rực bỗng tối sầm lại. Bầu trời đầy mây đen, toàn bộ khuôn viên chìm trong bóng tối hỗn loạn.

Hoa khôi không kìm được run lên.

Tạ Tiểu Chu cũng cảm thấy sởn cả tóc gáy, sờ sờ cánh tay, trong tiềm thức hướng Tần Nguyên.

May mắn thay, bóng tối không kéo dài.

Đèn đường hai bên lần lượt được bật sáng, nhưng ánh đèn ảm đạm, như được bao phủ bởi một lớp điềm gở.

Đêm thứ hai của

"Bảy đêm trên khuôn viên trường" là ở đây .

Phú Nhị Đại thận trọng hỏi: "Chúng ta vẫn đi vào chứ?"

Tòa nhà phòng thí nghiệm ở ngay trước mặt, bên trong không có đèn, lối vào tối om, giống như một con dã thú đang há miệng ăn tươi nuốt sống tất cả sinh vật bước vào.

Tạ Tiểu Chu nói: “Bên ngoài chưa chắc đã an toàn.”

Như thể chứng minh lời cậu nói, có tiếng sét ầm ầm ở góc bồn hoa, và những ngón tay đẫm máu duỗi ra từ túi đất được cho là trồng cây xanh.

Tạ Tiểu Chu dẫn đầu vào tòa nhà phòng thí nghiệm.

Hoa khôi và Phú Nhị Đại do dự một lúc rồi bước vào.

Nhưng sau thời gian chênh lệch ngắn ngủi như vậy, khi bọn họ bước vào phòng thí nghiệm, Tạ Tiểu Chu và Tần Nguyên đã không còn nhìn thấy nữa.

Hai người hoảng sợ vội vàng rời đi. Nhưng đằng sau họ, con đường vào đã biến mất và nó bị bao phủ bởi lớp sương mù dày đặc.

Nhìn lại lần nữa, những cảnh trong tòa nhà thí nghiệm rất mờ ảo, như thể đang bước vào thế giới bên trong, mọi thứ đã được thêm một lớp kính lọc, trước mắt chỉ còn lại màu xám và trắng.

Giọng Phú Nhị Đại run rẩy: “Chuyện này… chuyện gì đang xảy ra vậy?”

Hoa khôi nghiến răng: “Sao tôi biết?”

Hai người nhìn nhau.

Cùng lúc đó, trong lòng nảy ra một ý - tất cả đều là lỗi của Tạ Tiểu Chu,Tất cả lại tại cậu ta bảo bọn họ vô đây, nếu không, bọn họ sẽ không ở trong tình huống này.

Nhưng họ sẽ không nghĩ rằng nếu họ ở lại bên ngoài, họ rất có thể chết Bất đắc kì tử.

Lúc này, cuối hành lang có tiếng "cạch".



m thanh ngày càng gần.

Hiện ra trước mặt hai người là một bộ xương với ngọn lửa ma quái trong hai hốc mắt, hai hàm khớp vào nhau phát ra tiếng "cạch".

Phú nhị đaị và Hoa khôi không nói gì và bỏ chạy.

Bộ xương trắng quay đầu lại một lúc, bỏ qua Hoa khôi, người có khả năng chống lại việc bị tấn công bởi các sinh vật nam, và đuổi theo Phú nhị đại.

Phú nhị đại: "Đừng đuổi theo tôi ah ah ah-"

Thấy sắp bị tóm gọn, Phú nhị đại vội vàng vung tiền một phát.

Bộ xương một chân giẫm lên tiền, bước chân liền dừng lại, Phú nhị đại có nắm bắt cơ hội, chạy hết cách rồi. Anh ta thậm chí không dám dừng lại, cuối cùng trốn vào chỗ khuất, lắc lư với một xấp tiền trong tay.

cluck-cluck-cluck-cluck-cluck-cluck-

Trong môi trường im lặng, tiếng răng va chạm đặc biệt rõ ràng và vang vọng.

Cứ tiếp tục thế này thì cũng không hay…

Nghĩ đến đây, phú nhị đại nghiến răng nghiến lợi không lên tiếng. Nhưng ngay cả sau khi làm như vậy, âm thanh vẫn không dừng lại.

Phú nhị đại sau khi nhận ra, cứng ngắc ngẩng đầu lên.

Bên trên, một chiếc đầu lâu treo trên trần nhà, hàm của nó mở ra và đóng lại với một nụ cười thân thiện.

Phú nhị đại: "Ah—"

***

Bên này gà bay chó nhảy, nhưng bên kia hoàn toàn khác.

Tạ Tiểu Chu đi vòng quanh tầng một, cũng không gặp phải sự kiện siêu nhiên nào, toàn bộ tòa nhà phòng thí nghiệm trông sáng sủa, gạch lát nền trắng sứ không tì vết, thậm chí không thấy bóng dáng một bóng người nào.

Tạ Tiểu Chu: Điều này không khoa học.

Tạ Tiểu Chu dừng lại, hỏi: “Tại sao không có gì ở đây?”

Tần Nguyên nghe xong có chút sững sờ: “Cậu, không, sợ sao?”

Vì vậy, khi nghe nói Tạ Tiểu Chu sắp tới tòa nhà thí nghiệm, hắn liền để tất cả những con ma ở đây đều biến mất. Hãy tránh xa cậu ấy và để chúng dọn dẹp, để không làm Tạ Tiểu Chu sợ hãi.

Tạ Tiểu Chu: "..."

Tần Nguyên tâm tình thật tốt.

Tuy nhiên không có việc gì, chẳng lẽ là không có manh mối sao?

Tạ Hiểu Châu do dự một chút nói: “Có thể để cho bọn họ đều xuất hiện không?”

Tần Nguyên: “Cậu, không sợ sao?

Tạ Tiểu Chu nắm lấy tay phải của Tần Nguyên lắc nhẹ, giống như làm nũng: “Anh ở đây tôi sẽ không sợ.”

Tần Nguyên gật đầu: “Được.”

Giọng nói rơi xuống.

Ngọn đèn treo bên trên lập lòe, ánh sáng dần dần mờ đi, bóng người trải dài trên nền tường trắng như tuyết.

Tạ Tiểu Chu có cảm giác BGM thế giới ngầm sẽ vang lên trong giây tới.

Sau đó, cậu thấy một khía cạnh hơi hài hước.

Một con ma trông kỳ lạ đứng trước mặt cậu.

Họ đi đứng ngay ngắn, từ thấp đến cao, từ gầy đến béo, và một số cin ma vẫn cầm chổi, giẻ lau, xô trên tay.

Tạ Tiểu Chu: “… Các ngươi vừa mới dọn dẹp xong?”

Vốn tưởng rằng sẽ không nhận được câu trả lời, không ngờ chúng ma đồng loạt gật đầu.

Tạ Tiểu Chu: "..."

Hắn nhìn về phía Tần Nguyên: "Anh yêu cầu bọn họ làm cái này?"

Tần Nguyên tinh tường cảm giác được tâm tình của Tạ Tiểu Chu, hỏi: "Cậu, không thích sao?"

Tạ Tiểu Chu: ".. Sao lại không thích chứ.”

Không thể nói là không tốt, chỉ có thể nói là hiệu quả chương trình quá kém.

[Quá phô trương, hahaha]

[Nhìn con ma bị treo cổ với vẻ miễn cưỡng đã được viết hết lên mặt kìa]

[Chúng tôi chưa bao giờ phải chịu đựng loại than phiền này.jpg]

[Không có cách nào, BOSS muốn lấy lòng bạn trai nhỏ, anh ấy chỉ có thể làm như vậy thôi]

Tạ Tiểu Chu ánh mắt quét nhẹ qua, tìm không thấy bút tiên trong đám ma, liền hỏi: "Các ngươi đã nhìn thấy bút tiên chưa ?"

Chúng quỷ: “……”

Hiện tại đều lưu hành việc tìm nhóm diễn viên quần chúng hỏi đáp án sao?

Chúng nó cũng cái gì cũng không biết gì a!

Thấy Tạ Tiểu Chu không hỏi gì nữa, lại cảm thấy đám ma ma này thật là chọc tức, cho nên nói: “Thả bọn họ đi đi.”



Vừa dứt lời, trước khi Tần Nguyên ra lệnh, đám ma ma này rất tốt nhanh lên biến mất trước mặt Tạ Tiểu Chu.

Chuyến đi đến tòa nhà phòng thí nghiệm này không tìm thấy manh mối nào, Tạ Tiểu Chu không nản lòng, mới là ngày thứ 2. Nếu câu đố được giải dễ dàng như vậy, bốn ngày tiếp theo sẽ như thế nào?

Tạ Tiểu Chu chỉ đơn giản là tìm một chỗ để ngồi xuống và nghỉ ngơi.

Rốt cuộc, kể từ khi chương trình tạp kỹ bắt đầu, Tạ Tiểu Chu cảm thấy hơi buồn ngủ ngay khi ngồi xuống. Từng chút một, cằm cậu sắp rơi xuống.

Tần Nguyên lẳng lặng ngồi bên Tạ Tiểu Chu.

Tạ Tiểu Chu tỉnh táo lại một chút, cười với Tần Nguyên, sau đó dựa vào bên kia.

Tần Nguyên duỗi tay ra, để Tạ Tiểu Chu nằm trên đầu gối, hơi cụp mắt xuống, có thể nhìn thấy khuôn mặt cân bằng của cậu.

Cũng có thể thấy rằng cậu ta ngủ rất say và không hề phòng bị.

Tần Nguyên giơ tay lên, chậm rãi đến gần Tạ Tiểu Chu mí mắt.

Khi sắp chạm vào, ngón tay tròn trịa hiện rõ trạng thái xương, sắc, ấn, chỉ cần chạm nhẹ là có thể đâm xuyên qua da.

Tạ Tiểu Chu không để ý tới, đôi môi hồng hào khẽ hé mở lẩm bẩm một tiếng.

Ngón tay của Tần Nguyên ở ngay trên hai tròng mắt, cuối cùng tạo thành một nét ảo, nhẹ nhàng véo má Tạ Tiểu Chu.

Quá mềm.

Rất thích.

Màu con ngươi của Tần Nguyên hơi tối sầm lại, có một số cảm xúc trước đây hắn chưa từng cảm nhận được.

***

Phú Nhị Đại đã chạy suốt đêm.

Không biết thực lực đã bị suy yếu, hay là yêu ma đã được cường hóa, lẽ ra có thể dùng tiền để ném bán mạng cũng chỉ có thể hòa hoãn một thời gian.

Anh ta đã ném gần hết tiền trong một đêm, và bây giờ chỉ còn lại hai trăm tệ.

Vốn dĩ,Phú Nhị Đại có nghĩ rằng tiết kiệm một ít tiền có thể dùng đến cuối buổi biểu diễn, nhưng không ngờ lại tiêu nhiều như vậy.

Nhìn bầu trời sáng sủa,Phú Nhị Đại thở phào nhẹ nhõm, chỉ cần ở lại một lát, đến rạng đông là được rồi ...

Anh ta hy vọng sau này sẽ không gặp phải chuyện gì nữa.

Nhưng không…

Phú Nhị Đại rẽ vào một góc với những bước chân vô vọng và thở hổn hển, và bắt gặp một đôi mắt đỏ rực ở đằng sau anh ta, cái đầu lâu nằm trên trần nhà đang cười toe toét với anh ta.

Phú Nhị Đại vắt kiệt hai trăm tệ cuối cùng: "..."

Phía trước có sói, phía sau có hổ.

Phú Nhị Đại nhắm mắt ném xuống một trăm đồng tiền: “Dùng tiền mở đường!”

Nhưng hai con quái vật không chút động lòng mà lao lên.

Không có lối thoát cho Phú Nhị Đại, và tất cả những gì anh ta có thể làm là chờ chết. Anh ta nhắm mắt tuyệt vọng, chờ cái chết ập đến.

Nỗi đau như tưởng tượng …

Đã không đến….

Phú Nhị Đại lần lượt nghe thấy hai tiếng hú thảm thiết vang lên, sau đó là một giọng nói nhẹ nhàng: “Anh không sao chứ?”

Anh mở to mắt.

Trước mặt hắn, một thanh niên áo trắng đứng đó, dáng người dong dỏng, khuôn mặt tuấn mỹ, khiến người ta có cảm tình ngay từ cái nhìn đầu tiên.

Nhị gia giàu có: “Anh, anh là ai…?”

Hắn cảm thấy được nam tử nhìn có chút quen thuộc, tựa hồ đã từng thấy qua, nhưng là không biết từ đâu cảm giác quen thuộc.

Thanh niên áo trắng cười nhẹ, ánh mắt trong veo: “Tôi là khách bay, Hạ Liên.”

***

[Ôi chao ôi chao, đẹp quá! 】

【Cái tính cách, hắn rõ ràng là học từ Chu Chu! 】

[Vớ vẩn, đáng tiếc của tôi vẫn luôn như thế này, các bạn fan bên kia có thể xem lại mình được không? Ai đang học? Shame.jpg]

[Đừng tranh cãi nữa, tiếp tục xem có được không, vòng vây của người hâm mộ thực sự rất khó chịu]

[Đi, đi, người qua đường Hoàng Tuyền là cao quý nhất hehe]

Đòn đánh lại là một đợt mưa máu nữa.

***

Phú Nhị Đại không biết bay khách nghĩa là gì, chỉ biết rằng Hạ Liên rất mạnh và đã cứu anh ta.

Hắn nhanh chóng đứng dậy: " n, nếu không có anh thì có lẽ bây giờ tôi đã chết rồi, nhưng tôi không có gì để cho anh ..."

Hạ Liên: "Không sao."

Hắn nghiêng đầu, " Sau này anh có thể giúp tôi. Cố hoàn thành là đủ rồi. "

Phú Nhị Đại:" Có việc gì sao? "

Hạ Liên chắp tay lại, tinh nghịch chớp mắt:" Anh có thể để Tạ Tiểu Chu và Tần Nguyên tách ra một lúc không? Hoặc là đem Tạ Tiểu Chu mang đến trước mặt tôi cũng có thể a.”