Chương 10: Hắn Không Cần Ngươi Nữa

Ánh mắt Trần Lê sáng lên.

NPC đang đứng ở đây một mình, Tạ Tiểu Chu cũng không có ở đó, còn có cơ hội nào tốt hơn thế này không?

Thừa cơ hội này, đoạt lấy NPC!

Trần Lê hạ quyết tâm, cố nặn ra một nụ cười thân thiện, đi tới: “Bạn học …”

Tần Uyên không nhúc nhích.

Lông mi cũng không run một chút nào, tựa như là không nghe thấy.

Trần Lê: “Bạn học, sao cậu lại ở một mình …” Gã cố ý hỏi, “Sao Tạ Tiểu Chu không ở đây? Chẳng lẽ là bỏ rơi cậu lại nơi này …”

Nghe được lời này, Tần Uyên vốn không có phản ứng gì, nhướng mi, đôi mắt xám xịt nhìn chăm chú vào Trần Lê.

Đến lúc này Trần Lê mới phát hiện, NPC này lớn lên trông quá mức tinh xảo, không có một chút khuyết điểm nào, hoàn hảo đến mức khiến người khϊếp sợ – không ai có thể có được vẻ ngoài như vậy, chỉ có thần minh hoặc ma quỷ…

Không thể.

Nếu là tồn tại đáng sợ như vậy, sao có thể đi theo bên người Tạ Tiểu Chu? Đó hẳn chỉ là một NPC tương đối đặc biệt.

Trần Lê đem ý nghĩ khủng bố kia quăng ra khỏi đầu, nhiệt tình ngỏ lời mời: “Nếu cậu ta không cần cậu nữa, cậu có muốn cùng đi với tôi không?”

Qua nhiều năm như vậy, Tần Uyên vẫn luôn chờ ở trong bóng tối, cho dù có người đi nhầm vào, cũng chỉ có thể hoảng sợ mà chạy trốn.

Hắn đã lâu không nói chuyện, hiện tại giọng nói vẫn là có chút trúc trắc: “Ngươi nói, hắn, không cần, ta?”

Có hi vọng!

Trần Lê không nghĩ tới tên học sinh này dễ lừa gạt như vậy. Cơ mà nghĩ đến cũng đúng, một tên NPC, chỉ số thông minh có thể cao đến đâu được?

Gã vội vàng rèn sắt khi còn nóng: “Đúng vậy, Tạ Tiểu Chu cũng không thể luôn ở cùng với cậu, sớm muộn thì cậu ta cũng muốn rời khỏi cậu thôi.”

Trần Lê thực sự nói thật.

Nhóm khách mời là tới đây quay chương trình tạp kỹ, khi buổi quay kết thúc thì họ vẫn phải trở về thế giới riêng của mình. Căn bản không có khả năng quay lại nơi quỷ quái này.

Mà NPC thì không thể rời đi địa điểm quay chụp.

Trần Lê đương nhiên không biết vị trước mặt này cũng không phải NPC gì, mà là BOSS cuối của toàn bộ gameshow có đề tài vườn trường.

Đại loại như Bút tiên hay Đĩa tiên, trước mặt Tần Uyên cũng chỉ là món ăn nhẹ mà thôi.

Trên thực tế mà nói, những khách mời mới này không thể nào gặp được Tần Uyên, cho dù có đi nhầm vào lãnh địa của Tần Uyên, cũng chỉ có một chữ chết chờ bọn họ.

Trần Lê còn tưởng rằng dăm ba câu liền đem người thuyết phục, cười nói: “Nếu như cậu ở bên cạnh tôi, tôi chắc chắn sẽ không bỏ lại cậu…”

Nghe được những lời này, Tần Nguyên chậm rãi chớp mắt, con ngươi co rút một chút, như thể đang suy nghĩ về điều gì đó.

Trần Lê hỏi: “Thế nào?”

Trần Lê thật sự không nghĩ ra, Tạ Tiểu Chu có cái gì tốt? Trong thế giới thực, người trong đoàn phim cũng thích cậu ta hơn và ở cái nơi chương trình quỷ quái này cũng thế. Có thể chiếm được sự ưu ái của NPC, làm cho NPC bảo vệ cậu ta.

Lẽ nào là gã thì không được sao?

Xét về ngoại hình và tính cách, gã không thua gì Tạ Tiểu Chu!

Tần Uyên: “Ngươi, muốn ở lại?”

Trần Lê không nhận ra được ý tứ sâu xa trong lời nói, vội vàng gật đầu hứa: “Tôi chắc chắn sẽ không để lại cậu một mình.”

Lời nói rất dễ nghe.

Mà Trần Lê kỹ năng diễn xuất quá kém, liếc mắt một cái có thể nhìn ra tham lam cùng du͙© vọиɠ trên mặt gã. Rất giả, rồi lại rất chân thực.

Tần Uyên không chút cảm xúc nào, chậm rãi nói: “Được, ngươi, ở lại.”

Trong lòng Trần Lê vui vẻ: “Vậy đi thôi…”

Tần Uyên không nói, yên lặng mà thu hồi ánh mắt.

Trần Lê: “Làm sao vậy…”

Tiếng nói im bặt đi.

Chẳng biết từ lúc nào, một thân ảnh to lớn đã đứng sau lưng Trần Lê, ho khan một tiếng nặng nề: “Khụ khụ —— “

Thân thể Trần Lê cứng đờ, còn chưa kịp phản kháng liền bị một bàn tay lớn xách lên.

Bảo vệ cao hơn hai mét, xách Trần Lê lên cũng giống như xách một con gà con, hoàn toàn toàn không phí tí sức nào.

Trần Lê ở giữa không trung liều mạng giãy dụa: “Cứu, cứu tôi —— “

Tần Uyên thậm chí không thèm nhìn hắn một cái.

Tay của bảo vệ kẹp trên cổ Trần Lê, khiến gã cảm thấy không khí trong phổi đang từ từ bị rút cạn.

Tại sao?



Tại sao NPC chỉ bảo vệ Tạ Tiểu Chu, mà không bảo vệ gã?

Trần Lê nghĩ đến hình thức ở chung giữa hai người, một ý nghĩ chợt lóe lên —— Tạ Tiểu Chu cũng là đang diễn kịch, chỉ có điều kỹ thuật diễn của cậu ta tốt hơn một chút.

Trần Lê không ngừng hướng tầm mắt lên trên, gian nan nói: “Cậu cho rằng … Tạ Tiểu Chu đối với cậu là tốt thật sự sao? Cậu ta cũng là… đang lợi dụng cậu …”

“Đều là… Giả…”

“Cậu bị lừa…”

Màn đạn chạy qua.

【 Tại sao tôi cảm thấy từng chữ của Trần Lê đều chọt trúng trọng điểm nhờ 】

【 Thảm 】

【 Thảm +1 】

【 Gã sẽ không thực sự cho rằng BOSS dễ nói chuyện như vậy đâu nhỉ, không thể nào không thể nào】

Trần Lê còn tưởng rằng cố ý nói chuyện như vậy có thể kí©h thí©ɧ đến Tần Uyên, làm cho hắn ra tay cứu người.

Nhưng mi mắt Tần Uyên chỉ rung động một chút. Hiển nhiển, hắn không muốn nghe những lời như vậy.

Bảo vệ tiếp thu mệnh lệnh, nở nụ cười dữ tợn, trực tiếp không cho Trần Lê bất kỳ cơ hội nói chuyện, đem đầu của gã xoay một cái.

Răng rắc ——

Bảo vệ một tay khiêng thân thể, một tay thì xách đầu, như thể xách một tấm giẻ rách, rời đi với những bước chân nặng nề.

【 Cứ như vậy mà chết? 】

【 Trần Lê không phải có tiềm lực sao? Cũng chỉ như này 】

【 Đừng nói tiềm lực, coi như là khách mời lâu năm, trước đây cũng không ai thoát khỏi được vị trước mặt này 】

【 Cho nên mới nói Chu Chu lợi hại! 】

【 Thế nhưng tôi cảm giác với những lời Trần Lê nói trước khi chết, Chu Chu, nguy 】

【 Nguy +1 】

【 Thế nhưng tui rất mong chờ cốt truyện sau này, làm sao bây giờ làm sao bây giờ 】

***

Cách nhau một bức tường.

Tạ Tiểu Chu cũng không biết chuyện xảy ra bên ngoài, đang nghiêm túc tra cứu hồ sơ.

Hiện tại cái gì cũng là công nghệ hóa nên việc tìm kiếm rất thuận tiện, Tạ Tiểu Chu mày mò trên máy tính một chút, quả nhiên tìm được danh sách bỏ học, tạm nghỉ học, chuyển trường những năm qua.

Cậu liếc nhìn từ trên xuống dưới, và hầu hết học sinh trong danh sách đều là nghỉ học bình thường. Sau khi trượt chuột, khi đến đoạn giữa, cuối cùng cậu cũng nhìn thấy một học sinh đặc thù.

【Năm 2008, lớp 11 ban 4, Mao Y Đồng vì sự cố mà qua đời 】

Tạ Tiểu Chu viết lại tên và mã học sinh, sau khi suy nghĩ, cậu nhập tên “Tần Uyên”.

Đợi một lúc, kết quả tìm kiếm hiện ra.

Không có.

Không có học sinh nào như vậy.

Tạ Tiểu Chu lại tìm kiếm.

Vẫn không có.

Tần Uyên không phải là học sinh trong trường sao?

Vậy thân phận của hắn là gì?

Tạ Tiểu Chu có chút ngạc nhiên, mà bây giờ không phải là lúcđể ý cái này, cậu xoay người đi đến nơi cất giữ hồ sơ, tìm hồ sơ của Mao Y Đồng.

Hồ sơ học sinh được lưu trữ theo thời gian nhập học và lớp học. Sau khi biết mã học sinh, khá dễ dàng để tìm thấy nó.

Tạ Tiểu Chu nhanh chóng tìm thấy tập tài liệu của Mao Y Đồng, cậu định mở nó ra xem thì một cảm giác ngứa ran đột nhiên lan ra trên vai cậu.

Nó giống như một thứ gì đó bị quét qua, nó có thể là tóc hoặc thứ gì đó khác, phát ra âm thanh “sột soạt”.

Tạ Tiểu Chu nhìn xuống thì thấy mái tóc đen từ bên trên xõa xuống, lâu lâu lại chạm vào vai mình.

Tóc đen vừa dày vừa rậm.

Nếu mọc trên một người phụ nữ, nhất định sẽ làm người ta mơ màng. Nhưng bây giờ, mái tóc đen dài từ trần nhà kéo dài xuống dưới, trong nháy mắt liền thay đổi ý vị, thoáng chốc đã từ cõi dương đi đến cõi âm.

Tạ Tiểu Chu chậm rãi ngẩng đầu.

Trên trần nhà phủ kín tóc đen như mạng nhện, chính giữa buông thõng đầu một người phụ nữ, hai mắt nhắm chặt, sợi tóc lay động theo nhịp thở.

Hóa ra nhân viên ở phòng quản lý hồ sơ không có đi ra ngoài, mà là treo trên trần nhà ngủ.



Tạ Tiểu Chu cầm lấy tập tài liệu, muốn yên lặng rời đi không quấy rầy quản lý. Nhưng khi cậu cứ thế mà bước đi, những sợi tóc trên vai cũng run lên.

Nhân viên quản lý tựa hồ cảm giác được điều gì đó, cau mày.

Thấy cô sắp mở mắt, Tạ Tiểu Chu nhìn quanh, phát hiện một chiếc tủ trống, không chần chừ quá lâu, cậu liền trốn vào trong.

Không gian tủ chật hẹp.

Tạ Tiểu Chu dựa lưng vào tường, cuộn mình thành một vòng, chóp mũi ngửi được một luồng hơi thở mục nát. Cửa tủ bị đóng lại, chỉ còn sót lại một khe hở nho nhỏ, tầm mắt cũng bị giới hạn trong khe hở này, không thể nhìn ra được lúc này nhân viên quản lý đang làm gì.

Bên trong phòng hồ sơ mang theo một sự im lặng chết người.

Trong hoàn cảnh như vậy, âm thanh sột soạt đặc biệt rõ ràng, và nó giống như … có thứ gì đó đang vặn vẹo.

Sột soạt ——

Từng sợi tóc đen rũ xuống dưới, cuối cùng rơi vãi trên mặt đất, kéo dài ra mọi ngóc ngách một cách uốn khúc.

Tạ Tiểu Chu nín thở, nhìn tóc đen như thủy triều chập trùng lên xuống. Những sợi tóc này có lẽ là đi một vòng toàn bộ phòng hồ sơ, chờ sau khi không tìm được người sẽ lại rụt trở về.

Tạ Tiểu Chu nghĩ: Chắc không sao đâu nhỉ?

Vừa nghĩ ra được ý nghĩ này, bên trên truyền đến một giọng nói nhàn nhạt: “Ta tìm được ngươi.”

Tạ Tiểu Chu nắm chặt túi hồ sơ trong tay, có chút căng thẳng, suýt chút nữa lao ra khỏi tủ. Nhưng sau đó cậu nghĩ lại, có lẽ là nhân viên quản lý chỉ nói thử để lừa cậu.

Vì vậy cậu liền rụt trở về.

Quả nhiên, nhân viên quản lý giống như cái máy lặp lại: “Tìm thấy ngươi rồi, ta tìm thấy ngươi….”

Tạ Tiểu Chu: “…”

Nói đến muốn choáng đầu.

Cậu kiên nhẫn chờ đợi trong chốc lát, nghĩ rằng nếu nhân viên quản lý không tìm thấy ai thì sẽ dừng lại hành vi lặp lại như cái máy này.

Đúng lúc này, chiếc tủ nơi Tạ Tiểu Chu đang ở bị thứ gì đó va vào, phát ra tiếng “bùm bùm”, cả chiếc tủ đều run lên.

Tạ Tiểu Chu lại cảm thấy tê dại, cúi đầu xuống thì thấy có một sợi tóc mỏng manh chui ra từ bên trong túi hồ sơ, quấn lên.

Sợi tóc giống như một con sâu, chậm rãi động đậy.

“Tìm được ngươi rồi nha.”

Lại “Ầm” một tiếng, có thứ gì đó tông vào tủ.

Khe hở trong tủ vốn còn có thể lộ ra chút ánh sáng, nay đã bị một đống đồ vật đen thùi lùi dán lên, che lấp đến một chút ánh sáng cũng không còn.

Trong bóng tối.

Tạ Tiểu Chu nghe được tiếng tim mình đập thoáng trở nên dồn dập.

Chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo?

Có tiếng sột soạt bên ngoài tủ.

Cái thứ chặn tủ xoay người lại, chính là một cái đầu không có thân thể, mặt trước phủ đầy tóc dày, chỉ còn lại có một đôi mắt đỏ tươi, hung hăng nhìn chằm chằm người trong tủ.

“Tìm thấy ngươi…”

Giọng nói như mang theo sự nguyền rủa.

Nhưng người quản lý không muốn mở tủ ngay lập tức, mà chỉ lặng lẽ nhìn chằm chằm Tạ Tiểu Chu, muốn khiến cậu rơi vào sợ hãi cùng kinh hoảng, một cái chết như thế mới gọi là ngọt ngào.

Nhân viên quản lý đang đợi.

Đợi Tạ Tiểu Chu hoảng sợ, la hét chạy trốn.

Tạ Tiểu Chu lại hết sức bình tĩnh.

Dù sao lúc này dù có làm gì cũng vô dụng, tốt hơn hết hãy nghĩ cách thoát kiếp. Cậu không rút lui mà tiến về phía trước, bắt gặp đôi mắt đỏ tươi của người quản lý, nghiêm túc suy nghĩ – Đâm xuyên qua mắt của cô ta thì có hữu dụng không nhỉ?

Nhân viên quản lý: “…”

Luôn cảm thấy đôi mắt lành lạnh.

Cô quyết định không đợi thêm nữa, những sợi tóc từ kẽ hở tràn vào, cố vây lấy Tạ Tiểu Chu thành một con nhộng.

Nhưng khi sợi tóc đầu tiên chạm vào Tạ Tiểu Chu, người quản lý như nhận thấy điều gì đó, hét lên một tiếng rồi vội vàng rút lui.

Địch lui ta tiến, địch yếu ta cường. (? 敌退我进、低弱我强。)

Tạ Tiểu Chu không chút nghĩ ngợi liền chạy ra khỏi tủ, nhìn thoáng qua đã thấy cửa phòng lưu trữ bị đẩy ra.

Là Tần Uyên.

Tạ Tiểu Chu đột nhiên có sức, vươn tay túm tóc quản lý, giơ chân giẫm lên đầu nó. Cậu cúi đầu nhìn quản lý khịt mũi, tự tin hỏi: “Tôi đang đợi người tới, còn cô, cô đang chờ cái gì?”

Chia sẻ: