Chương 14.1: Trong mắt chỉ có nhau

Edit: ND Trái Cây Nhiệt Đới

Loan Yên đã tưởng tượng qua rất nhiều cảnh gặp lại với Lục Thịnh, đã tám năm trôi qua, cô chưa bao giờ nghĩ rằng mình sẽ gặp anh với tư cách khách mời nam trong một chương trình tạp kỹ tình yêu, nó đến như một giấc mơ, một giấc mơ mà cô không muốn tỉnh dậy.

Tổ chương trình yêu cầu bọn họ tập trung ở phòng khách dưới lầu, năm phút sau sẽ bắt đầu ghi hình, Cố Cảnh Minh cũng ngồi trên sô pha, sáu trong số bảy khách mời đều đã có mặt, còn thiếu một khách mời nam nghiệp dư vì chuyến bay bị trì hoãn.

Đã chín giờ tối, sáu người đang ở giữa phòng khách, dựa theo quy định của chương trình mà tự giới thiệu bản thân trước, trên bàn trà có ba bức ảnh, tương ứng với nghề nghiệp của ba người.

Cố Cảnh Minh ngồi chính giữa, hai mắt khép hờ, mặt mày u sầu, sắc mặt nhợt nhạt giống như huyết tộc cao quý trong đêm tối, khí chất vô cùng cao quý, chỉ cần ngồi ở nơi đó liền trở thành một bức tranh sơn dầu đã được bảo tồn trong nhiều năm, không nhuốm bụi trần thế.

Cậu ta là minh tinh lớn nhất trong chương trình này, Hàn Tâm không chút do dự, đi thẳng đến chỗ của Cố Cảnh Minh, ngồi vào bên phải cậu ta.

Đường Nguyễn nhìn qua vị trí, chọn ngồi bên trái Cố Cảnh Minh, Lê Dật Phi quả quyết ngồi bên cạnh Đường Nguyễn, Đường Nguyễn tránh sang một bên, cậu ấy càng lúc càng ép sát, động tác cơ thể nhìn có vẻ rất thân mật.

Loan Yên đi đến một chiếc ghế sô pha khác, cách xa bọn họ, cô và Cố Cảnh Minh đã từng hợp tác qua, nên biết rõ con người cậu ấy lạnh lùng cỡ nào.

Thành tựu Piano mà Cố Cảnh Minh đạt được là điều cô ngưỡng mộ nhất từ

từ khi bắt đầu học piano lúc tiểu học, nói cậu ấy là thánh thần cần phải ngước nhìn cũng không đủ, cô có thể hợp tác làm việc với Cố Cảnh Minh, nhưng cô bí mật tuyệt đối tránh xa cậu ấy.

Có một số người lạnh lùng giống như núi băng không thể chạm tới, còn có một số người lạnh lùng giống như hàn khí nơi âm tào địa phủ, Cố Cảnh minh thuộc về vế sau.

Cố Cảnh Minh đối với việc Hàn Tâm chủ động dán vào người mình cực kỳ không thoải mái, chỉ có điều ít nhiều gì trước ống kính cậu ấy cũng phải giả vờ, cậu giới thiệu ngắn gọn về bản thân: "Cố Cảnh Minh, hai mươi bảy tuổi."

Loan Yên đối với bọn họ đều không có hứng thú, ánh mắt cô chỉ nhìn chằm chằm vào ngã rẽ cầu thang, cho đến khi bóng dáng người đàn ông cao lớn bước ra, anh mặc một chiếc áo phông đen đơn giản, thật may, anh vẫn là dáng vẻ trong trí nhớ của cô.

Lục Thịnh lạnh nhạt đi xuống, mục tiêu của anh rất rõ ràng, anh đi thẳng về phía Loan Yên ngồi xuống bên cạnh cô, chiếc ghế sô pha khi hai người ngồi có chút nhỏ, lại bị dáng người cao lớn của anh làm cho chen chúc, hai người chỉ có thể dựa sát vào nhau.

“Lục Thịnh, cũng hai mươi bảy.” Lục Thịnh cũng nói rất ngắn gọn.

Sự ngắn gọn này tiếp tục kéo dài, phần giới thiệu của mọi người phía sau càng ngày càng ngắn, may mà có Hàn Tâm khiến bầu không khí sôi nổi hơn, cô ta xuất thân là một diễn viên, nhưng tài nguyên cô ta nhận được chỉ ở tầm trung, cô ta thường xuyên quay các chương trình tạp kỹ để kiếm tiền, dần dần phát triển theo hướng đi của ngôi sao tạp kỹ, trong chương trình này cô ta đóng vai trò là người dẫn chương trình, gợi ý quy trình, cố gắng khuấy đảo tránh cho bầu không khí tẻ nhạt.

Loan Yên thực sự không quan tâm bọn họ đang nói gì, khoé mắt cô vẫn không ngừng liếc nhìn Lục Thịnh, cô đang nghĩ về chuyện vừa rồi trên lầu, nhớ lại cảm giác sung sướиɠ cao trào mà Lục Thịnh mang tới cho cô. Nếu không phải bị nhân viên công tác làm gián đoạn, có lẽ bây giờ…

Nghĩ đến đây, Loan Yên cảm thấy cả người khô nóng, qυầи ɭóŧ của cô lại ẩm ướt.

Lục Thịnh cũng đang nghĩ, nếu không phải bị đám nhân viên công tác chết tiệt kia cắt ngang, thì mẹ kiếp anh đã sớm đè Loan Yên ra làm rồi, cô còn dùng ánh mắt khıêυ khí©h nhìn anh, anh chỉ có thể giả vờ như không thấy.

Lê Dật Phi lấy ra một bức ảnh liên quan nghề nghiệp của bản thân, Lục Thịnh lúc này mới miễn cưỡng chú ý tới bên đó, Lê Dật Phi bắt gặp ánh mắt của Lục Thịnh, cười nói: "Tôi và Lục Thịnh quen biết nhau, cậu ấy không cần đoán."

Cậu ấy nhắc tới Lục Thịnh, Loan Yên mới liếc nhìn cậu ấy nhiều hơn chút, tổ tiết mục tuyển chọn vẫn là lấy ngoại hình làm chủ yếu, dáng vẻ của Lê Dật Phi có chút giống kiểu đàn ông hư hỏng, đôi mắt dịu dàng tình cảm, anh tuấn lộ ra vẻ kiêu ngạo cố chấp, vẻ ngoài thuộc loại đào hoa, nhân duyên với phụ nữ chắc chắn không tệ.

Lục Thịnh chú ý đến ánh mắt Loan Yên nhìn Lê Dật Phi, anh nhíu mày tỏ vẻ không vui, cố ý nói: "Uống nước không?"

Loan Yên quay lại nhìn anh, ba người đàn ông có ba phong cách hoàn toàn khác nhau, nhưng dù nhìn thế nào cô cũng cảm thấy Lục Thịnh là đẹp nhất, Lục Thịnh của cô là dễ nhìn nhất, là Lục Thịnh cô thích nhất.

Tình yêu tám năm không bị thời gian bào mòn mà ngược lại chia cách không thể tìm thấy ngược lại càng trở nên sâu sắc, cũng giống như ủ rượu để càng lâu hương vị càng phong phú.

Loan Yên từ khi nhìn thấy Lục Thịnh liền không thể rời mắt, suýt chút nữa cô đã quên mất ở đây còn có camera.

Lục Thịnh rót cho cô một ly nước, các mạch máu trên cánh tay rất đẹp mắt, Loan Yên thừa nhận rằng mình có chút ham muốn sắc đẹp của Lục Thịnh, cô nhỏ giọng: "Cảm ơn..."

Nhận lấy ly nước, Lục Thịnh nhẹ nhàng chạm vào ngón tay út của cô, ngón tay cô run lên, cô ngước mắt lên đối diện với ánh mắt anh, ánh mắt Lục Thịnh dường như đang nhìn chằm chằm vào cô, con ngươi đen láy sáng ngời, dùng tia sáng trong mắt từng chút từng chút một kéo quần áo của cô xuống, chính xác hơn là xé, tràn đầy dã tính và bạo lực, lại mang theo nụ cười ôn nhu không gì sánh được, khiến cô tình nguyện bị anh xé thành mảnh vụn.

Hai gò má của Loan Yên đỏ bừng, nâng ly lên uống nước, không trốn tránh ánh mắt của anh, mà cùng anh mắt đối mắt, vừa triền miên vừa sắc tình.

“Uống từ từ thôi, đừng để bị sặc.” Lục Thịnh cúi đầu nói với cô, nếu không phải vì mấy chiếc camera ở đây, anh đã ôm cô vào lòng đút cho cô uống rồi.

Loan Yên ngoan ngoãn gật đầu, cô hiện tại vẫn cảm thấy như đang nằm mơ, Lục Thịnh như thế này thật không chân thực, cho nên cô tham lam nhìn anh, sợ trong nháy mắt anh lại biến mất, cô trong lòng hết sức lo sợ, nhưng cũng rất vui mừng, hận không thể làm cho thời gian lúc này ngừng lại.