Chương 1.2: Một cái tên chìm trong hồi ức

《Love Story》 là show do công ty giải trí Diệu Thế kết hợp với nền tảng video trực tuyến lớn nhất, show yêu đương không hiếm nhưng phần lớn đều là kết hợp người thường với người thường, nghệ sĩ với nghệ sĩ. Ở 《Love Story》 lại là kết đôi cho nghệ sĩ và người thường, ba nữ bốn nam có nghệ sĩ lẫn người bình thường, bảy người dựa vào tình cảm yêu mến phát triển hẹn hò ghép đôi, cuối cùng nắm tay nhau yêu đương.

Loan Yên là một trong số những nữ nghệ sĩ được mời.

Vừa xuống máy bay mọi người đi đến địa điểm ghi hình ở Gia Trấn, bảy người gặp mặt trước để làm quen và hẹn hò, sau đo sđi đến biệt thự trên núi. Sau khi ghi hình tập đầu tiên và điểu chỉnh một số chỗ cho phù hợp, sau đó di chuyển đến địa điểm tiếp theo để tiếp tục ghi hình, sau cùng sẽ ghi hình tập cuối đưa ra lựa chọn tình yêu cuối cùng.

Trên mạng đã có bài đăng về show, Loan Yên ngồi ở trong xe lướt weibo, đây là một show dài hạn, sau khi ghép đôi thành công có thể nắm tay nhau rời khỏi chương trình, không thành công có thể rút lui hoặc lựa chọn tiếp tục ở lại ghi hình, bất cứ lúc nào cũng có thể sẽ có thêm người tham gia luôn giữ nguyên đội hình bốn nam ba nữ không thay đổi, đơn giản mà nói là một show yêu đương mù quáng.

Phần lớn dân mạng cũng không lạc quan với show, thậm chí còn có người giễu cợt tổ tiết mục.

Điện thoại rung lên, trên màn hình là ảnh đại diện của Loan Nhiên.

Cô và Loan Nhiên là chị em song sinh nhưng từ tướng mạo, khí chất đến giọng nói đều không có chút nào giống chị em, Loan Nhiên và Loan Yên là hai kiểu phụ nữ hoàn toàn khác nhau, Loan Yên ngũ quan tỏa sáng rực rỡ, Loan Nhiên lại có dung mạo của một đoá hoa trắng điển hình, tính cách cũng chênh lệch khác xa nhau, hai người đặt cùng một chỗ sẽ không có người nhìn ra được họ là chị em, mà các cô cũng chưa từng công khai với bên ngoài quan hệ huyết thống của hai người.

"Chị, ngày mai về nhà ăn cơm đi." Loan Nhiên đỡ trán, từ ngày chị gái tiến vào giới giải trí quan hệ với người trong nhà càng ngày càng căng thẳng.

"Chị đến Gia Trấn rồi." Đối với em gái cùng nhau chơi đùa từ nhỏ đến lớn Loan Yên không tự chủ giọng nói mềm mại, trên khuôn mặt nhỏ nhắn trang điểm nhẹ, khiến cô trông có vẻ quyến rũ hơn một chút, nói: "Còn chưa hỏi em đâu, sao lại nhận cho chị show yêu đương, đáng lý phải nhận show âm nhạc mới đúng chứ?"

Loan Yên một không thích yêu đương, hai là không thích chương trình thực tế, mà tiết mục này vừa hay có cả hai.

Loan Nhiên mặc quần áo công sở, bình thường đối với nhân viên trong công ty khá nghiêm túc, đối với chị gái tính cách khác biệt, ghét bỏ nói: "Để cho lão xử nữ chị tiếp xúc với đàn ông, show yêu đương vừa hay hợp lý."

Loan Yên nhỏ giọng thầm thì, nói: "Nói như thể em không phải lão xử nữ vậy, show bên cạnh là tuyển chọn nhóm nhạc nam cả trăm nam sinh, nhiều người hơn sao không thấy em nhận cho chị..."

"Show này nhiều tiền nhất." Loan Nhiên đưa ra giải thích hợp lý.

"..."

Thật đúng là làm cho người khác không cách nào cự tuyệt.

"Ghi hình xong về nhà ăn bữa cơm, tuy là mẹ ngoài miệng không nói nhưng trong lòng nhớ chị." Loan Nhiên dặn dò.

Loan Yên trầm mặc một hồi: "Được."

Từ sân bay đến địa điểm ghi hình khá xa, Loan Yên ở trên xe ngủ một giấc, tỉnh dậy vừa vặn xe đã đến trước biệt thự ghi hình.

Nhân viên công tác của tổ tiết mục trước tiên qua thương lượng vấn đề việc ghi hình với cô.

Loan Yên biết nhà dương cầm Cố Cảnh Minh cũng tham gia chương trình này, tổ tiết mục ý muốn bức thư đầu tiên cô sẽ viết cho Cố Cảnh Minh, bọn họ cần mượn đề tài của Loan Yên và Cố Cảnh Minh để kéo nhiệt cho chương trình.

Trong thời gian ghi hình mỗi đêm đều sẽ có phân đoạn gửi thư nặc danh cho bất kỳ ai, không giới hạn nam hay nữ đồng nghĩ cũng có thể gửi thư đồng giới về "tình hữu nghị", có nhiều quy tắc trong chương trình, điểm hot cũng không ít.

Từ khi còn trẻ Cố Cảnh Minh đã nổi tiếng, thiên tài dương cầm, nhận được vô số giải thưởng trong và ngoài nước, nổi tiếng trên toàn thế giới, khiến cho mọi người tán thưởng nhất vẫn là khuôn mặt anh, nhìn một vòng trong giới giải trí cũng tìm không được mấy người có thể so được độ đẹp trai của anh.

Cô và Cố Cảnh Minh từng hợp tác trong một sân khấu cuối năm, khi đó nhiệt độ rất cao, tổ tiết mục là nhìn vào điểm này.

Trên thực tế là đoàn đội hai bên hợp tác, đôi bên đều có lợi, đoàn đội Cố Cảnh Minh đồng ý, đoàn đội Loan Yên cũng cảm thấy rất thích hợp, về phần bản thân cô không tình nguyện cũng phải đồng ý hợp đồng cũng đã ký rồi.

Trong công việc Loan Yên nổi tiếng là rất phối hợp, tất nhiên đã ký hợp đồng cô sẽ làm thật tốt, hơn nữa cô ấy cho rằng bản thân sẽ không thích bất kỳ nam khách mời nào, cô chỉ xem show thành công việc.

Sau khi nói xong bắt đầu ghi hình, Loan Yên kéo vali hành lý đi vào biệt thự.

Trong phòng khách có một nam hai nữ ngồi bên trong.

Trong đó có một khách mời nữ Loan Yên biết, là diễn viên Hàn Tâm còn hai người còn lại là người bình thường chỉ là giá trị nhan sắc rất tốt, quả thật là cảnh đẹp ý vui.

Loại show thực tế này giá trị nhan sắc là quan trọng nhất.

Hàn Tâm bắt tay cô một cái, Loan Yên cảm giác rất nhạy cảm cô cảm thấy Hàn Tâm đối với cô không có hảo cảm, bất quá cũng rất bình thường, các cô ấy mặc dù đều không phải nghệ sĩ cùng mảng nhưng lại ở cùng một chương trình, tính cách Hàn Tâm như thế sẽ tự động đem cô liệt vào danh sách kẻ thù.

Người đàn ông đứng lên, trong ánh mắt đối với Loan Yên có ý tứ sâu xa, chủ động giới thiệu: "Tôi là Lê Dật Phi, cô ấy là Đường Nguyễn."

Cô gái tên Đường Nguyễn liếc nhìn Lê Dật Phi, không để lại dấu vết ngồi xuống chỗ trống bên cạnh, gật đầu với Loan Yên, khí chất nhã nhặn nhẹ nhàng giống như tên cô ấy, một viên kẹo mềm.

"Chào mọi người..."

Vừa mở miệng Loan Yên còn chưa nói xong trên lầu truyền tới "Cộc cộc" tiếng bước chân, người đàn ông cầm trong tay ly trà chậm rãi bước xuống lầu, anh mặc một chiếc áo thun đen cực kỳ đơn giản, thân hình cao ráo khí thế bức người, dáng người rất đẹp nhìn qua như móc treo quần áo, gương mặt anh tuấn tinh xảo đến không thể bới móc tuyệt đối không thua kém bất kỳ nghệ sĩ nam nào, dễ dàng khiến ánh mắt mọi người bị thu hút.

Loan Yên kinh ngạc nhìn chằm chằm vào anh.

Mày kiếm của anh khẽ nhếch, trong con ngươi giống như chứa mảnh vỡ của ngôi sao đơn độc nhìn lướt Loan Yên, lưng thẳng tắp dáng vẻ tao nhã, khóe miệng như mang theo một tia lưu manh, đưa tay phải về phía cô, mở miệng nói: "Tôi tên Lục Thịnh."

Loan Yên nói không ra lời.

Cô làm sao lại không biết anh tên Lục Thịnh được.

Cái tên này cô đã chép đi chép lại ngàn vạn lần, lướt qua răng môi, nhớ nhung ở tim, cuối cùng nhấn chìm toàn bộ với hồi ức.