Chương 2-2

Giữa trưa ăn cơm ở căn tin, Bạch Lộ gọi bạn tốt Chu Vân ở phòng thị trường.

Lúc Chu Vân đến, Bạch Lộ đang ngồi cắn môi suy nghĩ, đồ ăn trên bàn đồ ăn chưa động tới miếng nào.

Chu Vân đi tới, gõ vào tay cô: "Đừng cắn nữ, sắp cắn nát môi rồi đây này!"

Bạch Lộ hoàn hồn: "Đến rồi à?, ngồi xuống ăn đi."

Chu Vân liếc cô một cái: "Cậu có biết bây giờ trông cậu dọa người lắm không."

Bạch Lộ sờ sờ mặt, cười không nổi: "Được rồi, cậu nghe tin rồi đúng không?"

"Chứ còn sao nữa? tiểu yêu tinh Trần Kiều kia mới sáng sớm đã qua phòng thị trường một chuyến rồi, cái kiểu kiêu ngạo hất hàm làm ai ai cũng biết đến cô ta đang đắc chí, muốn bay lên đầu cành! Bác sĩ Mã cũng chẳng hay ho gì, bị loại người đó lừa lên giường, ông ta nào biết Trần Kiều là ai a? Tuy rằng cuối cùng vẫn là có lợi cho công ty, nhưng quá trình thật sự ghê tởm chết tớ mất!"

Bạch Lộ hừ lạnh: "Tranh đấu giành thiên hạ dễ dàng, thủ giang sơn khó, để tớ xem xem với mấy trò mèo của cô ta thì giữ được đến khi nào."

Chu Vân nói: "Hôm nay cậu đi tìm Triệu Nhân chưa?"

"Rồi."

"Ông ấy nói như nào."

Bạch Lộ thở dài: "Còn có thể nói như nào nữa."

Chu Vân bĩu môi: "Qua cầu rút ván! Không có cậu miệt mài suốt vài năm nay, ông ta sớm phải cút khỏi tổng công ty rồi!"

Từ khi Bạch Lộ vào bộ phận bán hàng đến giờ đều đi theo phó tổng Triệu Nhân.

Lúc cô làm trợ lý của Triệu Nhân, nhanh nhẹn hơn so với bạn cùng lứa tuổi nhiều, chịu được khổ lại biết nhìn sắc mặt của người khác, quan hệ với mọi người xung quanh đều không tệ. Bảy năm trước khi lượng tiêu thụ sụt giảm, công ty tạo rất nhiều áp lực cho bộ phận bán hàng. Triệu Nhân còn đang sứt đầu mẻ trán, là Bạch Lộ liều mạng giúp ông ta cầm về tay mấy đơn hàng lớn nên Triệu Nhân mới giữ được vị trí lúc đó, thậm chí bây giờ đã leo lên làm tổng giám đốc.

Sống thoải mái lâu quá sợ là làm Triệu Nhân quên mất những ngày tháng cơ cực rồi, đến bạn bè thật sự là ai cũng lú lẫn được.

Cơm ăn được một nửa Bạch Lộ đã buông đũa, cô không có khẩu vị.

Chu Vân cũng dừng lại, hỏi cô: "Cậu thấy không cam lòng hả?"

Bạch Lộ ngoài cười nhưng trong không cười: "Cậu nói đi, ba năm tâm huyết của tớ. . .Mấy năm nay thị trường cạnh tranh kịch liệt,nhu cầu của khách hàng đều thay đổi liên tục, ngành tiêu thụ này của tớ khó làm quá. Vì đơn hàng Phúc Tâm này tớ mới cố ý dán cái nhãn nữ vương tiêu thụ lên người. Chỉ chờ cơ hội thực sự thích hợp sẽ bắt tay vào làm dự án này luôn, ai mà ngờ được lại bị người ta dùng thủ đoạn kiểu đó đoạt mất."

Chu Vân: "Tớ thấy đơn hàng này cũng không phải không có cách nào lấy lại. Đơn hàng lớn giá trị trên 10 tỷ mà ngủ một cái đã ném cho con ả kia. Cậu thử nghĩ lại xem ba năm trước tên họ Mã kia nhìn cậu với ánh mắt thế nào chứ! Suy nghĩ kĩ đi, kiểu gì cũng có giải pháp."

Bạch Lộ trầm mặc: "Dù không có Trần Kiều, tập đoàn Bái Khang cũng là một tai hoạ ngầm, tớ không thể vì không muốn đưa cho Trần Kiều mà ném tiền của công ty cho người khác. . ."

Chu Vân gật đầu: " Tập đoàn Bái Khang cũng thật kỳ quái, công ty bọn họ quy mô lớn mà bộ phận bán hàng lại không ra gì, loại hình sản phẩm và trình độ kỹ thuật đều tương đương chúng ta, sao đột nhiên lại tiến công mạnh mẽ như vậy. Hay là năm nay họ đổi nhân sự?"

Bạch Lộ: "Đổi như không đổi, năm trước chúng ta nghiên cứu rồi, tập đoàn Bái Khang trước kia tập trung chủ yếu ở những bệnh viện cấp tỉnh trở lên, căn bản chướng mắt mấy cái bệnh viện tư nhân, đột nhiên thay đổi hẳn là chịu động tác lớn."

Chu Vân cùng Bạch Lộ tiến vào ngành tiêu thụ, khi còn đi học cô nàng này là người chăm chỉ chịu khó, vào công ty thành tích vẫn xuất chúng như trước. Nhưng qua hai năm, Chu Vân kết hôn sinh con, vì gia đình nên chủ động xin đi phòng thị trường làm marketing. Thời buổi bây giờ việc nhà ai người nấy làm, cô ấy không biết chút chuyện gì bên tiền tuyến cả, nhưng nhân duyên của cô ấy tốt hơn Bạch Lộ nhiều, rất hay nghe ngóng được mấy tin đồn bát quái trong công ty.

"Nghe nói Bái Khang có cao nhân chỉ điểm, đang triển khai thử chiến lược marketing mới, chẳng lẽ là muốn lấy dự án bệnh viện Phúc Tâm thử tay nghề?"

Bạch Lộ không nói, việc cô không nắm thì không dám có kết luận.

Tán gẫu một lát, qua thời gian nghỉ trưa, tâm tình Bạch Lộ không tốt, cơm cũng ăn không ngon nên hẹn Chu Vân buổi tối cùng đi ăn đồ Nhật, con nhãi này lại nói: "Tớ là người có chồng có nhà rồi đấy, tớ muốn về cơ. Tớ mà không về hai cái miệng kia ở nhà tớ có mà đói chết."

Bạch Lộ bất đắc dĩ, lâu như vậy rồi cô vẫn chưa thích ứng nổi Chu Vân thay đổi.

Trên thực tế, phụ nữ cùng tuổi với cô bây giờ đa phần đều đã kết hôn sinh con, hoặc là đang có ý định lập gia đình. Chỉ có cô vẫn còn cô độc lẻ bóng.

Chu Vân hỏi nàng: "Năm nay lại không về nhà ăn Tết à?"

Bạch Lộ lắc đầu.

Chu Vân: "Năm nào cũng như thế, điện thoại cũng không gọi lấy một cuộc sao?"

Bạch Lộ: "Có gọi rồi, em gái tớ nghe máy."

Tự nhiên Bạch Lộ lại nghĩ tới người trong bức ảnh chụp chung đặt ở đầu giường cô.

Người đó đã từng khuỵu gối dưới chân cô, nói với cô: "Gả cho anh đi. . ."

Sau này người kia đỏ hồng cả mắt rời khỏi, lưu lại một câu: "Bạch Lộ, em vẫn chỉ yêu chính em mà thôi, xin lỗi em, anh không chờ được."

Bạch Lộ không giữ ai lại cả, người kia cũng thế, cô thấy anh nói cũng đúng, cô chỉ yêu chính mình …

Mùa xuân Nam Thành đến vô cùng sớm, sau cơn mưa hoa lá đâm chồi nảy lộc, ảnh đèn màu hắt lên thân dòng người đang di chuyển.

Bạch Lộ ngồi đợi tại một quán cà phê nhỏ bên ngoài bệnh viện Phúc Tâm. Một lúc sau, Vương Gia Hoa cuối cũng vội vã chạy tới.

"Xin lỗi chị Lộ, trên đường đi gặp chút việc gây chậm trễ."

Bạch Lộ gọi cà phê cho cô bé, bảo cô ngồi xuống.

Vương Gia Hoa đã chờ không kịp, cô bé hưng phấn nói: "Chị Lộ nói xem có trùng hợp không cơ chứ? Em vừa bước vào cổng bệnh viện đã gặp được một bạn học thời đại học, hỏi mới biết cô ấy làm việc cho tập đoàn Bái Khang. Em ngồi tám chuyện với bạn học cũ vài phút nên mới chậm trễ thời gian."

Bạch Lộ hỏi: "Bạn em làm gì ở Bái Khang?"

“Nhân viên tư vấn khách hàng ạ, lần này cô ấy đến là muốn lấy được hợp đồng nào đó”. Vương Gia Hoa thở gấp nói: “May mà hồi đó ở trường quan hệ của bọn em không tệ, cô ấy cũng có chút phóng khoáng, biết em làm ở khoa học kỹ thuật J cũng không tỏ vẻ địch ý. Cô ấy còn biết một chút nội tình, công ty bọn họ năm nay thật sự chịu tác động rất lớn đó chị.”

Nghe Vương Gia Hoa nói xong, mây mù mấy ngày nay cuối cùng cũng tan đi một ít.

Hóa ra năm ngoái tập đoàn Bái Khang chiêu mộ một lứa nhân viên marketing mớii, lại mời được một người vô cùng lợi hại, tháng ba sắp tới sẽ bổ nhiệm người nọ lên làm phó tổng giám đốc.

Người kia xuất thân là tiến sĩ y học tốt nghiệp đại học danh tiếng ở Anh quốc, từng làm việc tại viện nghiên cứu y học quốc gia, cũng từng làm chủ doanh nghiệp ở nước ngoài, được Bái Khang bỏ ra một số tiền lớn đào đến.

"Tên là gì?" Bạch Lộ hỏi.

"Em không có hỏi, chỉ nghe cô ấy gọi là Lâm lão sư, cô ấy nói hôm nay người đó cũng đến bệnh viện Phúc Tâm, đang tán ngẫu với viện trưởng ở trên lầu " Vương Gia Hoa vội vã uống một ngụm cà phê, tiếp tục nói: "Dù sao nghe nói chủ tịch tập đoàn Bái Khang quen biết người này khi đến đại học Lakeside*, nói chuyện vài lần đã thấy hợp nhau vô cùng, rất tin tưởng hắn. Vậy nên không được một tháng đã quyết định hợp tác với người này. . ."

*đại học Lakeside: Ngôi trường tư tọa lạc bên bờ Washington

Bạch Lộ nghe đến đó trong lòng dậy sóng. . . Khai thác tiềm năng, mở rộng thị trường, quả nhiên bị Chu Vân đoán trúng rồi.

Cà phê cũng không uống lên, cô cầm lấy túi xách đứng dậy.

"Đi."

Vương Gia Hoa: "Chị đi đâu ạ?"

Bạch Lộ nói: "Đi gặp một chút vị cao nhân đó."