Vì sự đám cướp Toàn Phong Trại mà khu vực xung quanh đó rất hoang tàn, ít người sinh sống. Chiếc xe chạy được ba tiếng đồng hồ mới thấy có hơi người sống.
Lúc này màn đêm đã rất sâu. Nhưng bầu trời lại trở nên nhiều mây và bắt đầu mưa nhẹ.
Ngay khi mưa rơi, nhiệt độ cũng giảm xuống.
Nguyệt Dao vén rèm ra nói với Phó Thanh Vân : “Đi xa như vậy, bọn cướp có lẽ sẽ không đuổi kịp, sao chúng ta không tìm một nơi trú mưa trước đi!”
Phó Thanh Vân suy nghĩ một lát, gật đầu nói: "Chắc hẳn phía trước sẽ có trấn, để ta xem có quán trọ nào không."
Không ngờ trời tối, đi được một lúc thì chẳng thấy quán trọ đâu, trời còn mưa ngày càng trở nên dày hơn.
Phó Thanh Vân đành phải dừng lại rồi tìm một ngôi miếu thổ địa để trú ẩn tạm thời.
Lúc này, bộ quần áo nhuốm máu trên người hắn đã ướt đẫm, vết thương trên vai cũng có chút trắng bệch vì mưa. Nguyệt Dao sạch sẽ vì nàng ngồi trong xe, nhưng cơ thể lại lạnh cóng, nàng không chịu được lạnh.
Ngôi miếu không lớn, nhưng may mắn thay nó rất sạch sẽ, ước tính dân làng gần đó thường xuyên đến đây dọn dẹp.
Trên đài cống có những ngọn nến, Phó Thanh Vân lấy que lửa ra và thắp lên, cúi đầu trước những bức chân dung của thổ địa công công và thổ địa bà bà, sau đó nói với Nguyệt Dao: "Người đợi ta ở đây, ta đi tìm chút củi khô để nhóm lửa”
Nguyệt Dao rất sợ những bức chân dung của thổ địa công công và thổ địa bà bà, nàng luôn cảm thấy kỳ lạ. Đặc biệt là đôi mắt của bức chân dung khiến người nhìn vào đều cảm thấy sợ hãi, lập tức nói: “Ta đi cùng ngươi.”
Phó Thanh Vân từ chối: “Bên ngoài đang mưa to, người ở lại đây đi đừng có mà lang thang.” Sau đó Nói xong, không đợi Nguyệt Dao đồng ý, hắn đã lao vào màn mưa.
Nguyệt Dao lo lắng gọi: "Phó Thanh Vân!" Nàng muốn đuổi theo hắn, nhưng khi nhìn thấy mưa to, nàng không khỏi do dự. Kết quả là sau khi trì hoãn lâu như vậy, Phó Thanh Vân đã bỏ đi và biến mất trong đêm mưa.
Tong lúc nhất thời, Nguyệt Dao dám đuổi theo cho nên chỉ có thể lo lắng đứng ở cửa nhìn chung quanh.
Lúc này, một cơn gió đêm thổi qua, ánh nến trên đài cống phẩm lay động, chiếc bóng phản chiếu trên mặt đất đang như đang bị móng vuốt và răng xé nát.
Hơi thở của Nguyệt Dao đột nhiên ngột ngạt, nàng sợ hãi đến mức không dám cử động.
Nhưng đúng lúc này, tai bên tai lại vang lên một tiếng "uuu", không biết là con vật nào phát ra.
Âm thanh này vang vọng trong đêm vắng, tựa như được thêm vào hiệu ứng đặc biệt, nhìn rất kỳ quái. Từng tiếng từng tiếng một khiến cho người càng cảm thấy sợ hãi.
Da đầu của Nguyệt Dao lại tê dại, nàng càng sợ hãi hơn.
Nàng run rẩy đứng trước cửa miếu hoang, chỉ hy vọng Phó Thanh Vân sẽ sớm quay lại. Nhưng như vậy thời gian càng dài, cảm giác như mình đã chờ đợi rất lâu rồi, nhưng lại không thấy Phó Thanh Vân đâu.
Nguyệt Dao không khỏi lại lo lắng, chẳng lẽ Phó Thanh Vân gặp nạn sao? Hoặc có lẽ hắn ta nghĩ nàng phiền phức nên nhân cơ hội bỏ đi một mình?
Nghĩ tới đây, nàng lại cảm thấy hoảng sợ. Lúc này hắn mới ý thức được, từ khi nàng rời cung, Phó Thanh Vân đã trở thành chỗ dựa duy nhất của mình. Nếu rời bỏ hắn, nàng sẽ không biết sống sót thế nào.
Ngay lúc nàng đang bối rối, hoảng sợ không biết phải làm sao thì một bóng người cao lớn đang cầm củi từ từ xuất hiện từ trong bóng tối.
Nguyệt Dao lập tức vui mừng khôn xiết, đột nhiên tuyệt vọng chạy tới trong mưa, sau đó lao thẳng vào vòng tay của Phó Thanh Vân, nàng hoảng sợ và oán giận nói: "Tại sao lâu vậy ngươi mới quay lại?"
Cơ thể Phó Thanh Vân cứng đờ, không thể tin được. Hắn cúi đầu xuống nhìn Nguyệt Dao trong vòng tay mình.
Tim đập dữ dội.
Nhưng Nguyệt Dao lại nắm lấy cánh tay hắn, buộc tội: “Nơi này quá đáng sợ, có tiếng động kì quái gì đó phát ra từ phía đằng kia, ta sợ.”
Hóa ra là vì nàng quá sợ hãi.
Phó Thanh Vân cố gắng bình tĩnh lại, sau đó an ủi nói: "Hôm nay trời mưa, lại không có trăng cho nên mọi thứ đều u ám. Về phần âm thanh đó..."
Hắn dừng lại, cẩn thận lắng nghe chuyển động xung quanh và giải thích : "Đó là tiếng là chim nước đang kêu. Ở nông thôn có rất nhiều. Người không có gì phải sợ cả. Đừng tự dọa mình."
Nghe xong, nỗi sợ hãi của Nguyệt Dao dịu đi một chút. Lúc này nàng mới nhận ra rằng mình đang nắm lấy cánh tay của Phó Thanh Vân , vừa rồi nàng thậm chí còn lao vào vòng tay của hắn ta ...
Nàng lập tức xấu hổ, lập tức hoảng sợ buông tay ra, lo lắng lùi lại vài bước. Nhưng ánh mắt lại xấu hổ đến mức không còn nơi nào để quay đầu, thậm chí nàng còn không dám nhìn Phó Thanh Vân
Phó Thanh Vân nhìn một loạt các hành động của nàng thì không khỏi cong môi cười.
Biết nàng da mặt mỏng, Phó Thanh Vân cũng giả vờ như không có chuyện gì xảy ra và bình tĩnh nói: "Mau vào đi! Quần áo ướt hết rồi." Nói xong, hắn ôm củi vào miếu.
Nguyệt Dao thấy vậy thì có hơi do dự một chút rồi nhanh chóng đi theo hắn.
Sau khi vào trong miếu, Phó Thanh Vân chất củi trong góc.
Củi được hắn đánh cắp từ khoảng sân nhỏ của một ngôi nhà nông dân gần đó. Chúng được chặt gọn gàng và chất thành đống dưới mái hiên, không bị ướt vì mưa. Tuy nhiên, việc bị ướt trên đường đi là điều không thể tránh khỏi.
Hắn ta cởi dây và lấy ra một bó cỏ khô nhỏ được bọc ở bên trong.
Vì chúng được bọc ở giữa nên còn khô và rất dễ để nhóm lửa.
Hắn tách một nắm cỏ khô, cuộn thành tay cầm, thắp sáng lên và đặt nó ở giữa ngôi miếu thổ địa. Sau đó, khi lửa còn cháy lớn hắn lại thêm củi mới vào.
Củi tuy hơi ướt, nhưng may mắn là không ẩm lắm, sau khi hun vào lửa sẽ bắt đầu cháy lên.
Sau khi đốt lửa, ngôi miếu bỗng sáng sủa và không còn lạnh lẽo nữa.
Phó Thanh Vân đặt một chiếc nệm để ngồi bên cạnh đống lửa rồi nói với Nguyệt Dao: "Ngồi đây canh lửa lửa đi, ta đi lấy nước."
Nhìn thấy hắn ta lại chuẩn bị rời đi, Nguyệt Dao không khỏi cảm thấy lo lắng, Nhưng nghe thấy Phó Thanh Vân tiếp tục nói: "Cái ao ở ngay bên cạnh, ta sẽ quay lại sớm."
Nguyệt Dao lại bắt đầu cảm thấy xấu hổ khi nghĩ đến việc mình vừa chạy tới ôm và nắm lấy cánh tay của hắn ta. Thế nên dù vẫn còn hơi sợ nhưng nàng vẫn xấu hổ không dám nói lại. Nguyệt Dao chỉ gật đầu và nói “hmmm” nhẹ nhàng. Phó Thanh Vân thở phào nhẹ nhõm, đi ra xe ngựa lấy một chiếc niêu đất chứa đầy nước rồi đi tới ao múc nước. May mắn thay, ao thực sự rất gần cho nên ngay sau đó hắn đã quay trở lại.
Hắn tìm một vài tảng đá lớn gần đó, đặt chúng quanhh đống lửa thành một chiếc bếp rồi đặt chiếc nồi đất lên trên những tảng đá.
Thấy người hắn ướt sũng, Nguyệt Dao khuyên: "Bây giờ ngươi đừng đi nữa, thay quần áo trước đã, cẩn thận bị cảm lạnh."
Phó Thanh Vân nói: "Ta biết." Sau đó, hắn đi đến một cái ao gần đó, tắm rửa sạch sẽ rồi quay trở lại xe ngựa thay quần áo và giày sạch sẽ. Khi quay lại thì nước trong nồi đất đã gần sôi.
Hắn ta mang nước nóng vào xe ngựa và nói với Nguyệt Dao: "Đi tắm rửa đi. Tối nay chúng ta sẽ nghỉ đêm trong chùa. Sáng mai chúng ta sẽ xuất phát.”