Chương 41

Đêm tối, gió buốt, nhưng trong lòng Tần Thời lại nóng bừng như có thứ gì đó đang thiêu đốt. Hắn nhìn cô gái dưới mái hiên thanh tú như ngọc, nụ cười rạng rỡ như hoa, hắn chỉ cảm thấy trên đời này không có gì đẹp hơn việc gặp được nàng.

Hắn nghĩ nếu có được nàng ở bên cạnh, cho dù có phải xuống địa ngục hắn cũng cam lòng.

"Con dâu, con dâu, chúng ta cùng qua chơi đi!"

Tiếng cười vui vẻ ngây thơ như trẻ thơ của mẫu thân khiến Tần Thời tỉnh táo lại, hắn lại ngước nhìn mẫu thân, lông mày dịu lại khi nhìn người mẹ đã trải qua quá nhiều đau đớn và tra tấn để bảo vệ hắn và đệ đệ.

Bà thực sự vui vẻ.

Đã lâu rồi bà không được vui vẻ như thế này.

Rất tốt.

Hắn không thể không nhìn về phía người hai người phụ nữ duy nhất trên đời mà hắn quan tâm.

"Muốn chơi cùng nhau không?"

Tần đại nương đương nhiên gật đầu, A Nồng cũng có chút cảm động, nhưng những thứ như pháo hoa, pháo nổ nhìn nguy hiểm hơn, hơn nữa nàng cũng chưa từng chơi qua, vì thế cho nên đã do dự một lát: “Liệu nó có nổ vào người không?”

"Không có đâu..."

Tiếng tanh tách át đi thanh âm của hắn, A Nồng nhất thời nghe không rõ, không khỏi cao giọng hỏi: "Ngươi nói cái gì?"

Ta sẽ bảo vệ nàng. Tần Thời liếc mắt nhìn nàng, mỉm cười, không nói thêm gì nữa, chỉ lấy mấy cây pháo hoa trên mặt đất gần đó, châm lửa rồi đặt vào tay nàng và Tần đại nương.

Ngọn lửa chợt bùng lên, A Nồng giật mình, trong mắt có chút mơ hồ.

Tần Thời muốn cười, nhưng lại cảm thấy nàng như thế này quá đáng yêu, không khỏi ngẩng đầu lên nhẹ nhàng xoa đầu A Nồng: "Yên tâm, ta sẽ không làm bỏng tay nàng đâu!"



Nói xong, không đợi A Nồng kịp phản ứng, hắn liền bỏ chạy, A Nồng ngơ ngác đứng đó, rất lâu sau hắn mới nhận ra người này đã làm gì. Đúng lúc này, Bạch Vũ đuổi đến, nói muốn báo thù Tần Thời đã dọa hắn, nàng hơi liếc mắt, nhanh chóng chỉ vào tuyết trên mặt đất: "Dùng cái này!"

Bạch Vũ sửng sốt một lát, sau đó cười lớn: "Ý kiến

hay đấy, chúng ta ném bóng tuyết hay gì đó đi, hắn hiện tại không phải đối thủ của ta đâu!

Nói xong hắn cúi xuống, cầm lấy hai quả cầu tuyết lao về phía Tần Thời: “Xem ta đây tiểu tử thối.”

"..." Tần Thời nhanh chóng né tránh, khi đi ngang nàng hắn thấp giọng nói: “Nhỏ mọn.”

Giọng nói trầm thấp, vừa đùa vừa đáng yêu theo gió xuyên qua tiếng pháo chói tai, lướt qua tai nàng như lông vũ, tim A Nồng lỡ nhịp, không hiểu vì sao mà nàng lại đỏ mặt.

Rõ ràng là đáng đời hắn cơ mà!

***

Đêm giao thừa trôi qua nhanh chóng.

Rạng sáng, A Nồng đầy phấn khích và kiệt sức, quay vào nhà để ngủ tiếp.

Khi tỉnh lại lần nữa thì trời đã sáng rồi.

Vừa định đi ra ngoài, nàng lại nghe thấy giọng nói đầy nghị lực của Dư Yên Nhiên, lông mày A Nồng khẽ nhếch lên, mở cửa bước ra ngoài.

"Chúc mừng năm mới!" Một cô gái mặc váy đỏ tươi, bím tóc đung đưa nhảy tới, mỉm cười nắm tay nàng nói chào năm mới: "Vạn sự như ý, năm mới vui vẻ!"

Theo logic mà nói, ngày đầu tiên cả nhà nên cùng nhau ra ngoài thăm họ hàng và chúc mừng năm mới, tại sao Dư Yên Nhiên lại ở đây một mình? A Nồng trong lòng có chút kỳ quái, nhưng cũng không hỏi nữa, chỉ bắt chước nàng cười đáp: "Năm mới vui vẻ."

"Này, A Thời ca ca và tiểu A Lâm đâu rồi? Còn chưa dậy à?" Dư Yên Nhiên thò đầu nhìn về hướng phòng huynh đệ hai người, vừa định nói gì đó thì Bạch Vũ đã đi ôm cái bụng béo ngáp rồi đi ra khỏi nhà.

“Này tiểu hắc cô nương sao cô đến sớm thế!"

Nụ cười của Dư Yên Nhiên cứng lại: “Ta đã trắng ra rất nhiều rồi, đừng gọi ta như vậy nữa!”



“Trắng hơn?” vẻ mặt Bạch Vũ kinh ngạc, dụi mắt nhìn trái nhìn phải, sau đó nghi hoặc hồi lâu hỏi: “Cô vẫn chưa tỉnh ngủ à?”

“Sao ngươi dám nói ta nằm mơ chứ!” Dư Yên Nhiên bỗng nhiên nổi giận, xắn tay áo lao về phía trước: “Ngươi muốn chết ư!”

"Này này này, ngày Tết ta không muốn động thủ đâu đấy!"

"Năm mới mà ngươi đã phạm phải đại kỵ rồi đó!"

A Nồng rất thích hai bảo bối sống này, nàng khó có thể duy trì bộ dáng thờ ơ. Cũng may lần này hai người không cãi nhau quá lâu, nhanh chóng dừng lại, nàng chỉ lắc đầu, ngừng cười, thở phào nhẹ nhõm.

"Ngày đầu tiên của năm mới, ta có rất nhiều chuyện cho nên không tính toán với ngươi! Nói cảm ơn rồi nhanh chóng cút khỏi đây cho ta!" Sau khi Dư Yên Nhiên nói xon bèn phủi phủi tay rồi đi đến trước mặt A Nồng kéo nàng về phía nhà, ánh mắt cô đầy kiêu hãnh nói: “Thế nào, tôi rất mạnh có phải không?”

A Nồng đã sớm nhìn ra Bạch Vũ đang nhường Dư Yên Nhiên, nhưng hai người rõ ràng rất hòa hợp, một người sẵn sàng chiến đấu, một người sẵn sàng nhẫn nhịn, nàng không nói nhiều, chỉ mỉm cười gật đầu và làm theo lời nàng:"Tuyệt vời."

Dư Yên Nhiên bỗng nhiên cười nhiều đến mức nheo mắt lại. Đột nhiên dường như nàng nhớ ra điều gì đó, đột nhiên ngẩng mặt lên, nghiêng người về phía trước, không kiềm chế được, nháy mắt với A Nồng nói: "Gần đây càng ngày càng có nhiều người khen tôi trắng ra đó."

A Nồng lại muốn cười, cẩn thận nhìn mặt nàng, gật đầu: “Quả nhiên là trắng hơn rồi, cứ kiên trì đi, thời gian lâu hiệu quả sẽ càng rõ ràng hơn.”

"Ừ đương nhiên rồi!" Dư Yên Nhiên nặng nề gật đầu, sau đó mỉm cười gãi gãi mặt nói: "À, nhân tiện, nghe nói nàng sẽ rời đi trước khi Hộ Nhị ca về?"

A Nồng gật đầu: “Ừ, chậm nhất là ngày mốt.”

Theo lý mà nói, A Nồng sắp rời đi, lẽ ra Dư Yên Nhiên phải cảm thấy vui mừng, nhưng khi nghe được lời này, không hiểu vì sao trong lòng Dư Yên Nhiên lại tràn đầy bất đắc dĩ, cô xoa xoa cánh tay A Nồng, không khỏi có chút cảm khái...cuối cùng bối rối nói: “Khoảng mười ngày nữa Hộ Nhị ca sẽ về, còn cô thì sao…”

“Tiệc nào rồi cũng phải tàn,” A Nồng lắc đầu cười nói, “Mấy ngày nữa ta còn phải rời đi.”

"Đúng vậy, gia đình cô chắc hẳn đang lo lắng vì thư chưa được chuyển đến..." Dư Yên Nhiên cúi đầu, "Nhưng sau khi cô đi, tôi sẽ chơi với ai? Ai sẽ dạy tôi cách làm trắng da và trở nên xinh đẹp ? Ai sẽ kể chuyện ở kinh thành cho tôi đây..”

A Nồng nghe vậy bật cười, sau khi vào phòng, nàng vỗ nhẹ vào tay Dư Yên Nhiên, sau đó đi đến bên giường đưa một vật gì đó cho cô: “Sau này nếu có cơ hội, cô có thể tới An Vương phủ gặp tôi. Tôi tặng bạn cô thứ này như một vật kỷ niệm.”