"A Lâm vừa mới ngủ, người la hét như vậy sẽ đánh thức cậu ấy. Chúng ta dừng chuyện này ở đây trước nhé? Quý cô nương chắc hẳn đã đói rồi. Ta vừa nấu cháo, nàng có thể ăn trước với đại nương." Bạch Vũ khẽ trợn mắt, cười đứng lên: “Về phần lá thư... Chỉ cần chúng ta tìm được người đêm đó làm việc cùng Hồ Nhị, thì ta nghĩ chúng ta có thể tìm ra manh mối. Ta sẽ xuống núi kiểm tra một lát, nếu có tin tức gì sẽ quay lại báo cho nàng sớm nhất có thể."
A Nồng không nói gì, chỉ gật đầu nhẹ nhàng rồi đứng dậy đi ra ngoài tìm Tần đại nương. Thấy mọi chuyện bây giờ đã ổn, Dư Yên Nhiên cũng đuổi theo nàng ra ngoài.
“Điều cô ấy quan tâm căn bản không phải chân tướng sự việc, mà là lòng người.” Bạch Vũ nhìn bóng lưng hai người lắc đầu, sau đó quay đầu nhìn về phía Tần Thời: “Khó trách ngươi không thể chờ được, thậm chí chỉ là một ngày."
Trên thực tế, khi Vương Đại Nghĩa và những kẻ chủ mưu đằng sau sẽ lọt lưới, sự thật của sự việc này đương nhiên sẽ lộ ra, tuy nhiên, Tần Thời đã mạo hiểm đánh động cho kẻ thù và hắn ta phải lập tức điều tra. Lúc đầu có chút bối rối, nhưng bây giờ nhìn thấy A Nồng, hắn mới hiểu ra nguyên nhân – nàng quá phòng thủ, nếu Tần Thời không loại trừ ngay sự nghi ngờ của mình trong mắt nàng, tương lai hắn sẽ không bao giờ có thể lấy được lòng tin của nàng.
Tần Thời không nói gì.
Người yêu của hắn là một cô nương có vẻ ngoài kiêu ngạo và thờ ơ nhưng thực ra lại mềm mại và chân thành, yêu và ghét rõ ràng, nàng không dễ dàng mở lòng với người khác, nhưng một khi đã thực sự chiếm được trái tim của nàng thì sao? Đó sẽ là tình cảm thuần khiết nhất trong thế giới này.
Và tình cảm này... hắn nhất định quyết tâm thực hiện nó.
***
Ngày hôm đó ăn trưa xong, Bạch Vũ xuống núi. Với manh mối do Dư Yên Nhiên cung cấp, hắn nhanh chóng tìm thấy Trần Thổ và những người khác đi làm nhiệm vụ cùng Hồ Nhị vào đêm đó, sau một vài cuộc thẩm vấn, sự thật nhanh chóng được đưa ra ánh sáng.
“Người đã bí mật báo cáo bức thư cho gia đình Vương Đại Nghĩa là Mạc Linh Linh. Thê tử của Vương Đại Nghĩa đã đưa cho cô ta một số tiền lớn và hứa sẽ giúp cô ta thả Khâu Quảng Lâm ra, để hai người họ...." Trời đã tối, Bạch Vũ nhìn bầu trời mờ mịt bên ngoài qua cửa sổ hơi hé mở, cười khúc khích một cách tục tĩu: "Ở bên nhau."
Tần Thời đối với những chuyện tình cảm này cũng không có hứng thú, tuy rằng có chút kinh ngạc, nhưng chỉ là sắc mặt âm trầm nói: "Người đâu?"
“Chắc hôm qua không thấy hai tên đó xuống núi nên biết có chuyện không ổn, chúng đã bỏ chạy.” Biết Mặc Linh Linh dám động vào A Nồng, cô ta đã giẫm chúng mìn rồi. Hắn xoa xoa chỗ tay rồi mỉm cười nói: “Cô ta khá thông minh, biết dù có tha cho Khâu Quảng Lâm thì gia đình hắn cũng không thể ở lại trong thôn nữa, cho nên để tìm lối thoát, cô ta quay sang mật báo cho gia đình Vương Đại Nghĩa để lấy tiền, hơn nữa cô ta cũng biết làm kẻ ác rất khó, cho dù kế hoạch thành công, Vương Đại Nghĩa cũng sẽ điều tra việc cô ta đâu hàng trước ngươi. Cho nên cô ta có rất nhiều kế hoạch dự phòng, đáng tiếc kế của nàng còn rất nhiều sai sót cho nên đã nhờ Tiểu Đông Tử giúp đỡ, ai ngờ hắn ta đã chính tay mình nhốt hai người đó lại rồi"
"Dư Đông?" Tần Thời đột nhiên nheo mắt lại: "Thằng nhóc ngu xuẩn đó lại làm cái gì?"
"Thật ngu ngốc, hắn đã giúp Mạc Linh Linh gài rất nhiều cạm bẫy cho chúng ta, muốn phá hoại phương hướng truy đuổi của chúng ta. Con ngựa mà cô ta cưỡi khi trốn thoát cũng là quà của hắn." Bạch Vũ giơ tay nhấp một ngụm trà, sau đó lại nói: “Thằng nhóc đó vẫn không tin lời ta nói, Linh Linh của hắn sẽ không làm chuyện như vậy, ta tức quá đành bảo hắn dẫn người đuổi theo. Bây giờ... Hehe, đang chùm chăn khóc rồi.”
Sắc mặt Tần Thời tối sầm, một lúc sau mới giận dữ nói: “Tống Thiên Hòa và Vạn Vũ Sơn đều bị ta gϊếŧ chết,đúng lúc Hạc Châu cần người dọn dẹp đống lộn xộn này, bảo tên ngốc này lập tức thu dọn đồ đạc và đi! Hãy nói với hắn ta, lực lượng còn lại của Thiên Hòa trang không thể dễ dàng bị tiêu diệt trong vòng một tháng, nếu như không khiến cho tình hình Hạc Châu ổn định thì hắn không bao giờ được phép quay trở lại!
“Một tháng…” Khóe miệng Bạch Vũ nhếch lên, cười không mấy thiện cảm, “Bây giờ hắn không nhịn được khóc. Nhưng nếu muốn ổn định lại Hạc Châu thì phải có quan hệ với đám quan lại. Với tính tình của Tiểu Đông Tử thì có lẽ đã bị ăn thịt rồi còn phải đếm xương cho người ta mất.”
Tần Thời hừ một tiếng: “Lãnh Mộ sẽ dạy hắn.”
"Lãnh Mộ..." Bạch Vũ kinh ngạc ngẩng đầu mỉm cười: "Ngươi đem Lãnh Mộ từ Linh Châu trở về? Vậy thì Linh Châu..."
Tần Thời liếc hắn một cái: “Hai ngày trước thị vệ của thành Linh Châu đã bị gϊếŧ trong trận chiến, mấy ngày nữa, quân Giang Bắc sẽ đột phá thành.”
Bạch Vũ giật mình, cau mày: “Bọn họ quá nhanh…”
Tần Thời giương mắt giễu cợt: “Trong triều chỉ còn lại mấy tướng hữu dụng, nhưng dưới Phàn Lâm cố vô số tướng mạnh, cho nên cục diện chiến đấu tự nhiên là nghiêng về một phía.”
“Đại Tấn…” Ngẩng đầu nhìn tuyết trắng bao la ngoài sân và bầu trời u ám, nụ cười trên môi Bạch Vũ thoáng nhạt đi, hắn thở dài gần như vô hình: “Ta thật sự kiệt sức rồi.”
Tần Thời phần nào cảm nhận được lai lịch của tên mập này, nhìn vẻ mặt phức tạp của hắn, trong lòng càng thêm chắc chắn một chút, tuy nhiên, hắn cũng không hỏi thêm gì nữa, chỉ gõ lên thành giường nói: “ Phản quân của Phàn Lâm tiến như chẻ tre, hắn đã bức đến đất Thục rồi. Các chư hầu từ khắp nơi trên đất nước bắt đầu dấy quân, thời thế vốn đã hỗn loạn, sợ rằng không lâu nữa Hoài Đông cũng sẽ loạn thôi. Nếu không phải chuyện này thì Tống Thiên Hòa đó có gan chơi với ta à? Hắn đã ẩn náu nhiều năm, bây giờ lại bất ngờ tấn công. Có điều hắn cho rằng ta đã tập trung toàn bộ sức lực của mình vào đất Thục trong vòng hai năm qua, cho nên không biết rằng Hoài Đông và các châu khác đã rơi vào tay ta, hắn muốn lợi dụng chiến sự ở đất Thục để áp chế chúng ta, có lẽ hắn đã đặt cược hết vào lần này rồi.”
"Đáng tiếc hắn đã cược thua rồi, chắc Tống Thiên Hòa không ngờ ta lại đích thân ra ngoài, chặt đầu hắn gọn gàng như vậy." Bạch Vũ phục hồi tinh thần, vẻ mặt cũng trở nên bình thường: "Cho nên ngươi mới tạm thời từ nói Lãnh Mộ từ bỏ thành Linh Châu sao?"
Tần Thời chưa kịp trả lời, Bạch Vũ đã lắc đầu cười nói: "Không, ngươi không phải loại người đã cắn một miếng liền phun ra. Hơn nữa, sự hỗn loạn ở Linh Châu là cơ hội tốt để chúng ta chiếm địa bàn. Ta đoán... Lãnh Mộ chỉ tạm thời về, vài ngày nữa sẽ quay lại Linh Châu có phải không?"