Chương 20

Sau khi đọc xong lá thư đó Tần Thời cảm thấy tốt hơn rất nhiều, A Nồng nhìn khung cảnh đẹp như tranh vẽ trước mặt, không khỏi lộ ra nụ cười thoải mái trên mặt.

Dưới bầu trời trong xanh, sâu trong thảm thực vật tĩnh lặng, một cây mai đỏ chói mọc lên từ mặt đất đầy tuyết trắng, kiêu hãnh đứng trong gió lạnh. Chúng như sương mù mờ ảo, như ngọn lửa ấm áp, như phấn hồng tươi tắn trên gương mặt thiếu nữ, trông vô cùng tươi tắn, rạng rỡ và tràn đầy sức sống.

Qua những cành cây đan xen, mơ hồ nhìn thấy dãy núi xa xa trắng sẫm là những làn khói bốc lên từ những bản làng bên dưới, A Nồng tò mò đi về phía trước và phát hiện ra ngoài rừng hoa mai có một vách đá. Phía dưới vách núi là một ngôi làng nhỏ được bao bọc bởi núi non, đứng trên điểm cao này nhìn xuống có thể nhìn bao quát toàn bộ ngôi làng.

"Đây là... thôn Phi Long?"

Cách đó không xa, Dư Yên Nhiên vội vàng đi tới: “Đúng vậy, cô nhìn xem, ngôi nhà ngói xanh lớn cuối thôn là nhà của ta! Ở kia, cô có thấy không? Căn nhà có ba cây đào lớn trong sân! "

“Ừ.” A Nồng gật đầu, nhưng lại cảm thấy có chút kinh ngạc. Ngôi làng dưới chân núi tuy nhỏ nhưng không hề hoang tàn, lạc hậu như nàng tưởng tượng, trái lại, nhà cửa trông ngay ngắn, người qua lại tấp nập, tạo cho nơi đây một không khí thịnh vượng. Có thể nhìn thấy địa hình xung quanh, nhưng rõ ràng là nằm trong núi sâu và rừng già, nhìn rất xa xôi. Mặc dù nàng không thường xuyên đi bộ ra ngoài, nhưng bản thân đã về nông thôn để thư giãn, bất cứ nơi giàu có và thịnh vượng nào cũng phải có địa hình tốt và giao thông thuận tiện. Thôn Phi Long này thiếu cả hai, nhưng lại phát triển tốt hơn những ngôi làng bình thường. Tất cả đều tốt.. .

Lạ lùng.

Ngôi làng Phi Long này kỳ lạ như ngôi chùa trên núi nơi nhà họ Tần sinh sống.

Nhưng nghĩ rằng mình chỉ là khách qua đường, mấy ngày nữa sẽ rời đi, A Nồng cũng không hỏi thêm gì nữa, chỉ liếc nhìn ngôi làng nhỏ kỳ lạ trên núi này một lần nữa rồi quay lại nói: “Ở đây gió rất lớn, chúng ta hãy quay trở lại khu rừng đi."

Gió lạnh gào thét trên vách đá, nhưng chỉ trong chốc lát, khuôn mặt nàng đã cứng đờ.

"Ừ, chúng ta về thôi. Nếu cô có hứng thú, ngày mai rảnh rỗi ta sẽ dẫn cô xuống núi chơi...xem một chút." Dư Yên Nhiên đột nhiên nghĩ tới cái gì, đột nhiên thay đổi chủ ý.

A Nồng không thể nhìn thấy sự bất thường của Dư Yên Nhiên. Nàng biết mỗi người đều có một bí mật, nhưng bí mật đó không liên quan gì đến nàng, cho nên nàng không quá tò mò tìm hiểu nó, dù sao mấy ngày sau khi rời đi, hẳn sẽ không có cơ hội quay lại.

Dư Yên Nhiên lo lắng nhìn A Nồng, sau đó âm thầm thở phào nhẹ nhõm khi thấy dường như nàng không chú ý tới. Ngược lại, Tần Lâm ở bên cạnh ngẩng đầu nhìn cô nương có vẻ mặt điềm tĩnh, hàng mi dài chợt run lên.

"Tỷ, tỷ có thích nơi này không?"



Đột nhiên có người túm lấy tay áo mình, A Nồng sửng sốt một lát, rồi quay sang nhìn rừng hoa mai mộng mơ trước mặt một lúc rồi mỉm cười với thiếu niên bên cạnh: “Ừ, ở đây rất đẹp.”

Tần Lâm chớp chớp đôi mắt to trong veo, nở nụ cười ngượng ngùng rạng rỡ rồi thì thầm: “Mùa xuân, mùa xuân sẽ đẹp hơn. Núi non, trên núi có rất nhiều hoa, chim và thỏ. Mùa hè có thể đi ra sông bắt cá, còn có thể ngắm sao. Mùa thu có rất nhiều trái cây, rất rất ngon…”

Ở đây quanh năm đẹp nên hãy nhanh chóng yêu nơi này và đừng nghĩ đến việc rời đi.

Đây là lần đầu tiên nàng nghe thấy A Lâm nói nhiều lời như vậy, A Nông có chút kinh ngạc, nhưng nhìn thấy vẻ lo lắng trong mắt cậu thì không khỏi bật cười: “Nói chậm rãi thôi tỷ vẫn đang nghe đây. "

Nụ cười của nàng còn đẹp hơn hoa mai, nhưng Tần Lâm biết nàng vẫn muốn rời đi.

Cậu mím môi, đang định nói thêm gì nữa thì Dư Diên Nhiên đột nhiên hưng phấn hét lên: "Tới đây xem đi, nơi này hình như có mấy quả trứng!"

Trứng? !

A Nồng kinh ngạc, dẫn Tần Lâm tới nhìn xem, phát hiện trong đống cỏ khô dưới bụi cây quả nhiên có năm sáu quả trứng màu trắng, to hơn trứng bình thường một chút.

“Đây là loại trứng gì vậy?”

“Không biết, trời lạnh thế này sao lại có chim đẻ trứng?” Dư Yên Nhiên nhìn chung quanh, đột nhiên nghĩ tới điều gì đó, đôi mắt lấp lánh, liếʍ môi nói: “Đây, là duyên phận, gặp rồi thì mang về....” ăn nó đi.

“Ấp!” Còn chưa kịp nói xong, Tần Lâm đã nhanh chóng nhặt trứng nhét vào trong ngực A Nồng “Chúng ta, chúng ta đem về nhà ấp, ấp nó được không?”

A Nồng giật mình, cứng ngắc ôm tổ trứng, muốn đặt nó xuống nhưng lại không dám cử động: “Nhưng mà...ta không biết ấp chúng.”

“Khoai lang đỏ biết ấp, khoai, khoai tây cũng là do nó ấp.” đôi mắt to của Tần Lâm rất sáng, ngón út chỉ vào khoai tây đang thò ra khỏi túi vải trước ngực, khuôn mặt đỏ bừng, mỉm cười. vui vẻ nói: “Chúng, chúng ta đưa nó là được.”

Khoai lang... Tần gia có một con gà trống, một con gà mái và một đàn gà con được, Khoai lang là tên của con gà mái.

Khóe miệng A Nông khẽ nhếch lên, một lúc sau mới cúi đầu nhìn quả trứng trong lòng mình: “Vậy… ta sợ vô ý làm vỡ, đệ cứ làm đi…”



"Khoai, khoai tây có bạn mới!" Tần Lâm không cho cô nàng hội nói hết, thấy nàng không có vẻ cự tuyệt nữa, thì lập tức hưng phấn kéo nàng về phía trước. A Nồng muốn nói cậu nhặt quả trứng lên, nhưng khi nhìn thấy A Lâm đứng bất động, lập tức nhìn nàng bằng đôi mắt to trong trẻo xinh đẹp, thận trọng nói: “Lúc, lúc nhặt nó lên nhất định phải lau, lau sạch nó đi nhé."

Có vẻ như cậu nghĩ nàng không cầm những quả trứng vì cho rằng chúng bẩn.

A Nồng: "..."

Mặc dù nàng cảm thấy hơi ghê tởm, nhưng... chỉ vậy thôi.

"Đi nào."

***

Tần Thời có chút kinh ngạc khi thấy nàng mang theo một ổ trứng về, nhưng hắn còn chưa kịp nói gì, hai mắt Bạch Vũ lại sáng ngời chạy tới trước mặt nàng, hưng phấn đi vòng quanh nàng hai vòng: “Có trứng rồi, chúng ta ăn đi. !"

Dư Yên Nhiên làm mặt lạnh với hắn: “Lợn, chỉ biết ăn thôi!” nàng hoàn toàn quên mất mình vừa rồi cũng có phản ứng như vậy, trong đầu chỉ nghĩ đến “trứng rừng thơm quá”.

Tần Lâm vội vàng đưa tay chặn A Nồng lại: "Không được, đừng ăn! Nó nở rồi!"

"Không... không ăn sao?" Bạch Vũ cực kỳ thất vọng: "Trứng rừng ăn rất ngon."

"Chưa, chưa chắc là trứng rừng." Tần Lâm kiên quyết lắc đầu, sau đó chạy tới trước mặt Tần Thời, ranh mãnh nháy mắt với hắn nói: "Nồng, Nồng tỷ tỷ đang cầm nó, tỷ, tỷ ấy muốn ấp chúng.”

Tần Thời vừa liếc mắt đã biết đó là chủ ý của đệ đệ mình. Nghĩ đến những gì vừa viết trong thư, trong lòng hắn cảm thấy có gì đó, rồi đưa tay xoa đầu Tần Lâm thật mạnh, hạ giọng cười khen ngợi: “A lâm thật tốt, đệ giúp đỡ ra làm một việc lớn đó.

Hắn đang lo lắng làm thế nào để khiến nàng bằng lòng ở lại thêm vài ngày nữa, và bây giờ...

Hắn ta nhếch môi, xoay người đi đến chỗ A Nồng, lấy trứng ra, bình tĩnh nói: "Chúng ta đi ấp trứng đi."