Vừa dứt lời, hắn ta lườm yêu mẹ mình: "Dìu chứ, nếu không thì làm sao mà làm tướng công của nàng được cơ chứ.”
Tần Thời đành phải nhìn A Nồng, đột nhiên chắp tay nhỏ giọng nói: "Nàng giúp ta có được không.”
Hắn được miêu tả là người thô kệch, ăn mặc như một người thô lỗ, cho nên bây giờ thấy bộ dạng lịch sự nho nhã đó của hắn đáng lẽ ra mọi người phải cảm thấy kì lạ, nhưng không hiểu sao nó lại không có vẻ xa lạ và lạc lõng, mà ngược lại lại sang trọng không thể tả được.
Nó khác hẳn với hình ảnh của một thư sinh trói gà không chặt.
Hắn ta cũng rất khác nhưng chàng trai quê mùa thô lỗ.
Tần Thời này là ai?
Những nghi ngờ như vậy hiện lên trong đầu A Nồng, nhưng dù sao nàng cũng không quen lắm với hắn, nàng cũng không có ý định tìm hiểu kỹ, chỉ trầm giọng đáp: “Xin lỗi, nam nữ thụ thụ bất tương thân, không cần phải đỡ ta đâu."
Để chăm sóc nàng, Tần Thời đã chuyển một chiếc bàn gỗ nhỏ vào phòng này dùng làm bàn ăn, vì vậy giữa bàn và giường chỉ cách một khoảng ngắn, A Nồng có thể tự đi lại nên đương nhiên là nàng không muốn tiếp xúc gần gũi với Tần Thời.
Nhìn thấy Tần Thời bị A Nồng tàn nhẫn cự tuyệt, Bạch Ngọc lúc này đang gặm bánh bao không khỏi hả hê cười hai tiếng: "Quý cô nương cố lên!"
Tần Thời lén ghim tên mập trong lòng, sau đó hơi mắt, quay đầu nhìn mẹ: “Mẹ, ở đây nhiều người như vậy, A Nồng xấu hổ nên để nàng tự mình về đi. "
Tần đại nương người chỉ đang nghĩ đến con dâu và cháu trai mập mạp, nghe thấy lời này, liền đặt bát đũa trong tay đánh rầm một tiếng, kéo Tần Lâm và Bạch Ngọc bỏ chạy: “Chúng ta ăn xong rồi, không còn ai cả!"
Tần Lâm đã ăn xong, Bạch Vũ còn đang gặm bánh bao, bị Tần đại nương kéo như vậy, hắn nghẹn ngào trợn mắt, suýt chết.
A Nồng nhìn Tần đại nương nhanh nhẹn như vậy, nhìn không giống bệnh nhân chút nào, cùng Bạch Vũ xui xẻo, hắn hoàn toàn không nói nên lời, nhưng trong mắt lại không khỏi mỉm cười.
Nhìn thấy vậy, ánh mắt Tần Thời thoáng lóe, lại ngồi xuống bên cạnh nàng: “Mẫu thân ta rất quan tâm đến cuộc hôn nhân chúng ta, bởi vì có người từng nói rằng ta sẽ cô đơn đến chết.”
A Nồng không bao giờ nghĩ tới hắn sẽ chủ động đề cập tới chuyện của chính mình, nàng sửng sốt một chút: "Cô đơn... cho đến chết?"
Tại sao điều này nghe giống như một lời nguyền vậy?
“Ừ.” Tần Thời còn chưa ăn xong, liền cầm nửa chiếc bánh bao còn lại trong bát lên cắn một miếng, tiếp tục nói: “Chuyện này đã trở thành dằm trong tim bà, và bà chưa bao giờ thôi nghĩ về nó. Dù có phát điên bà cũng không quên. Thay vào đó, nỗi ám ảnh ấy ngày càng sâu sắc hơn. Cho nên bây giờ bà ấy vẫn luôn nghĩ nàng là thê tử của ta.
Nói xong hắn ta bỗng im lặng, trong đầu liên tục nghĩ đến từ "thê tử", rồi tiếp tục với một nụ cười bí ẩn: "Không thể tránh khỏi những tình huống như thế này sẽ xảy ra, nhưng tất cả đều là vì tình yêu của bà với ta, bà ấy rất yêu con trai mình, nên nếu có thể, ta mong nàng có thể hợp tác nhiều nhất có thể. Đương nhiên, nếu có biện pháp dỗ dành bà, ta sẽ không làm khó nàng.”
Nghĩ rằng vừa rồi quả thực hắn không hề lợi dụng nàng, A Nồng do dự một chút rồi cuối cùng cũng gật đầu đồng ý, nhưng nàng chỉ nói rằng còn tùy tình hình.
Biết nàng đề phòng, Tần Thời cũng không nói gì, đột nhiên quay người hỏi nàng: "Nàng no chưa? Còn muốn ăn nữa không?"
A Nồng lấy lại bình tĩnh và trả lời: "Ta no rồi."
“Được, phần còn lại ta sẽ ăn.” Nói xong, hắn bưng hai cái bát trước mặt nàng, một lớn một nhỏ, múc hết đồ vào bát của mình rồi bắt đầu ăn.
Bát lớn là đồ ăn thừa, nhưng thứ trong bát nhỏ… đó chính là thứ nàng đã ăn!
Mặt A Nồng đột nhiên đỏ bừng, thất thanh nói: "Ngươi làm cái gì vậy?!"
Tần Thời ngẩng đầu, dùng ánh mắt ngây thơ nhìn nàng: “Ăn đi, ta còn chưa no.”
A Nồng nhéo thật chặt góc quần áo của hắn: "Đây là ta đã ăn qua, ngươi..."
Mắt Tần Thời hơi lóe lên, nhưng chỉ bất cẩn vung tay lên mặt hắn: “Yên tâm, ta không sao cả. Hơn nữa, ngươi chỉ dùng đũa gắp lên, không phải là cắn một nửa mà bỏ vào.”
Điều đó là không thể... A Nồng cố gắng hết sức giữ vẻ mặt nghiêm túc để không lộ ra vẻ xấu hổ, phải rất lâu sau nàng mới bình tĩnh lại.
“Ngươi không chê, nhưng ta…”
Tần Thời nhìn nàng: "Không được lãng phí đồ ăn, nếu không sẽ bị ông trời trừng phạt."
"..."
Thật ra trước đây ở nhà, A Nồng thỉnh thoảng sẽ chia sẻ đồ ăn mình đã nếm với những người giúp việc, sở dĩ bây giờ nàng quan tâm như vậy là vì những người giúp việc đều là con gái, nhưng Tần Thời lại là một người đàn ông xa lạ. .
Nhưng nghĩ đến hoàn cảnh của Tần Thời, nàng cuối cùng cũng cố gắng chịu đựng, không nói thêm gì nữa, nhưng trong lòng vẫn cảm thấy xấu hổ và khó chịu không nói nên lời, vì thế cau mày đứng dậy rời đi.
Đúng lúc Tần Thời đang định trêu chọc nàng lần nữa, Dư Yên Nhiên nhảy vào, hai bím tóc đung đưa: “Quý cô nương, ta tới đây!”
Trán Tần Thời trán đột nhiên nhíu lại, sắc mặt tối sầm nói: "Sao muội lại tới đây?!"
Bức thư đã được gửi đi, nghĩ rằng A Nồng sẽ sớm rời đi, Dư Yên Nhiên cũng không còn cảm thấy buồn khi gặp Tần Thời mà thay vào đó là cảm thông cho hắn một cách khó hiểu.
A Thời ca ca, huynh trời sinh đã có được định là sẽ thất tình rồi.
Nhưng thương là thương, việc nên làm thì vẫn làm, nên nàng chỉ cười, chạy nhanh vào nhà đỡ A Nồng: “Muội sẽ chăm sóc cho Quý cô nương A Thời, huynh ra ngoài làm việc của mình đi.”
Tần Thời nhìn cô gái ngày nào cũng đến sớm về muộn này, ngày nào cũng bám lấy A Nồng, khiến bản thân không tìm được cơ hội thể hiện sự lễ độ của bản thân, thầm nghiến răng nghiến lợi: “Gần đây muội rất rảnh có phải không?”
"Ừ, ở nhà không có chuyện gì, ca ca muội suốt ngày cắm đầu vào sách không để ý đến muội, muội chán gần chết." Dư Yên Nhiên nói xong, nàng không nhìn Tần Thời nữa. Giúp A Nồng ngồi lại trên giường, ngẩng mặt lên vừa hưng phấn lại vừa lo lắng hỏi: "Tôi thấy mặt hôm nay trắng hơn hôm qua nhiều, giúp tôi xem có đúng không!"
Tần đại nương mặc dù là nữ, nhưng vẫn cần người khác chăm sóc, mà bọn người Tần Thời đều là đàn ông, những ngày này nếu như không có Dư Yên Nhiên giúp đỡ , A Nồng có lẽ sẽ không thể sống thoải mái như vậy, ít nhất là vì nhà vệ sinh và việc tắm rửa là một vấn đề lớn. Vì vậy, A Nồng rất biết ơn Dư Yên Nhiên, thấy nàng có vẻ để tâm đến biệt danh "tiểu Hắc" cho nên bèn nói với một số kiến thức làm đẹp da cho Dư An Nhiên như một món quà cảm ơn.