Chương 79

Rất ít khi Doanh Chu ltiến vào trạng thái không khác gì “nhập định” này. Hắn có cảm giác mình đang thoát khỏi thể xác, hồn phách du đãng trong bóng đêm dày đặc. Cả người hắn như rơi vào nước, phải không ngừng đẩy về phía trước mới có thể tiến lên.

Đột nhiên nơi phương xa mơ hồ lộ ra chút ánh sáng nhạt. (Truyện này của trang Rừng Hổ Phách) Nhìn nơi ấy có vẻ xa xôi không thể với tới nhưng chỉ cần duỗi tay ra là ánh sáng kia đã mở rộng bao lấy thân thể hắn không hề báo trước.

Cũng chính lúc ấy cây sồi non ở bên ngoài đột nhiên chấn động thật nhẹ. Giống như có cái gì đó mỏng manh đập như nhịp trái tim.

Lúc ánh sáng chói ngời kia dần lui đi Doanh Chu mới buông hai tay che mắt và nhìn một mảnh non xanh nước biếc trước mắt.

Nơi này vừa quen thuộc lại xa lạ.

Hắn đi giữa sườn núi cây cỏ sum xuê và nhìn khắp nơi.

Nơi đây là……

Bạch Vu Sơn sao?

Nhưng không giống lắm.

Cây xanh trước mặt cũng không cao lớn nguy nga mà ngược lại có vẻ hoang vắng. Núi đá cũng không có hình dáng như trong trí nhớ. Nhưng không hiểu vì sao hắn lại có cảm giác đây chính là Bạch Vu Sơn.

Lúc này Doanh Chu nghe thấy những tiếng hỗn loạn truyền tới từ rừng cây, cực kỳ ồn ào náo nhiệt, có già có trẻ.

“Mọi người phải nỗ lực tu luyện nhé!”

Người mở miệng cất giọng nam hơi già nua, “Chúng ta vất vả lắm mới có được linh trí nên không thể cô phụ cơ hội ngàn năm mới có này! Hãy vực dậy tinh thần và hăng hái tu thành hình người nào!”

Rất nhanh đã có những tiếng ào ào hô vang.

“Tu thành hình người!”

“Tu thành hình người!”

Nhưng trong ngọn núi này lại chẳng có nửa bóng người thì tiếng ở đâu ra?

Doanh Chu đưa mắt nhìn vòng quanh và bất giác nhận ra cây cỏ đang nói chuyện.

Sâu thẳm trong rừng cây xanh mướt với cành lá lớp lớp là những cây dâu tằm, bạch đàn, tùng bách và sồi trắng khỏe mạnh.

Gió xuân thổi qua có thể ngửi được mùi tươi mát. Đó là mùi vị của núi rừng hòa với bùn đất, rễ cây và mùi hoa. Mùi hương này nguyên thủy lại trong lành.

Hắn vươn tay muốn đón lấy một cái lá bay xuống nhưng lá kia trực tiếp xuyên qua tay hắn và lặng yên rơi trên mặt đất.

Doanh Chu nhìn lên bầu trời xanh thẳm tươi đẹp và hoảng hốt nhận ra…… Đây là ký ức của Tiểu Xuân.

Đây là quá khứ ba ngàn năm trước khi nàng mới vừa khai linh trí và còn sống cùng người trong tộc của mình.

Tiếng hô vang vọng phấn khởi lan ra khắp nơi. Rối hắn nghe được có người cất giọng lảnh lót hỏi: “Tu thành hình người có cái gì tốt sao? Vì sao phải tu thành hình người?”

Vừa dứt lời một người khác đã phản bác: “Ngốc thế, tu thành hình người là sẽ có tứ chi, có thể chạy khắp nơi và ra ngoài nhìn ngắm thế giới.”

Người nọ cái hiểu cái không mà kéo dài một tiếng “À” sau đó lại ngây thơ hỏi, “Bên ngoài núi có cái gì?”

“……” Đối phương trầm mặc một lát, chắc là vì bản thân cũng không biết nên chỉ có thể mơ hồ đáp, “Cái này ngươi phải hỏi Đại Xuân thúc.”

Thụ linh mới vừa lên tiếng cổ vũ mọi người nghe thế thì lên tiếng: “Ta cũng chưa từng đi ra ngoài ngọn núi này. Nhưng dựa trên quan sát của ta với mấy người đi lạc vào núi trong những năm nay thì ta đoán ngoài núi hẳn có rất nhiều thứ mới lạ. Ví dụ như cái ống nhỏ có hòn đá dẫn lửa, còn có thứ công cụ hình tròn có thể phản chiếu ánh nắng và những món ăn tỏa mùi hương thơm nồng ……”

Người khác nghe thế thì cũng bổ sung: “Nghe nói bên ngoài rộng hơn 10…… Không đúng, phải rộng bằng một trăm cái Bạch Vu Sơn này ấy!”

Mọi người khác nghe thế thì không nhịn được cảm thán một cách khoa trương.

“Oa!”

Giọng nữ lớn tuổi cười nói: “Không hổ là số 36, luôn thích hỏi mấy vấn đề này.”

“Chờ ngươi lớn lên và tu thành hình người là có thể tự mình ra ngoài nhìn ngắm thế giới.”

“Oa!”

Tiểu Xuân vẫn đang bận òa òa cảm thán. Những thứ chưa từng nhìn thấy khiến tư duy của nàng bay xa.

Cũng từ lúc này mong đợi với thế giới bên ngoài đã khắc sâu vào lòng nàng.

“Số 35, 35, ngươi nghe thấy không? Có cục đá và cái ống nhỏ có thể sinh ra ngọn lửa đó! Thế giới bên ngoài núi non đúng là quá thú vị! Ta cũng muốn nếm thứ nước có mùi thơm nức mũi.”

Nàng vô cùng hưng phấn mà hoan hô nhảy nhót, “Ta phải nhanh chóng tu luyện mới được, không thể lơi lỏng!”

Bên cạnh có một cây gỗ dâu không để bụng mà hừ nhẹ, “Đại Xuân thúc đã 1700 năm mà còn chẳng tu được hình người thì ngươi còn lâu.”

Đang nói chuyện bỗng có kẻ nào đó đi ngang qua khiến cành lá xào xạc, mọi người lại lộ ra không khí náo nhiệt: “Hai con thủy mã ở phía chân núi phía Đông Bắc lại tới kìa!”

Một hòn đá làm dậy sóng cả mặt hồ, khắp nơi đều là tiếng ồn ào.

“Thủy mã hả?”

“Có thủy mã kìa……”

“Thủy mã trông như thế nào?”

Nàng cũng nói: “Có một con sói chui ra khỏi động kìa, tụi nó đánh nhau rồi!”

“Thủy mã và chó sói đánh nhau rồi.”

“Thủy mã và chó sói đánh nhau kìa……”

“Thủy mã và chó sói……”

Tin tức này lập tức truyền khắp khu rừng tạo thành những con sóng thì thầm nhè nhẹ.

Trong Bạch Vu Sơn không vết chân người chỉ cần mấy con thú xuất hiện cũng đủ để đám cỏ cây nói chuyện say sưa. Chúng nó không có việc gì để qua ngày đoạn tháng ngoài việc tu luyện và dãi nắng dầm mưa đứng tại chỗ. Vì thế gần như toàn bộ đám thụ tinh ở đây đều nói nhiều.

Chúng nó nói tới thời tiết, đám chim chóc bay ngang qua, rồi đám thú rừng gần đó.

Trong nắng sớm cây cối được ánh dương ấm áp gột rửa, mũi ngửi được mùi không khí thanh mát thoải mái thế là ai cũng vui vẻ. Doanh Chu đứng trong mảnh ký ức này cũng cảm nhận được tâm tình nàng thanh thản và thoải mái theo những thay đổi chung quanh.

“Hôm nay ta cao lên hai tấc đó!” Có người rêu rao khoe cành lá.

“Có gì ghê gớm……” Đồng bạn thấp giọng lầu bầu, “Đêm qua ta hít thở linh khí nên tu vi tăng nhanh hơn ngươi nhiều.”

“Này, cành cây của ta to hơn ngươi nhé.”

“Ngũ cảm của ta lại nhạy hơn ngươi! Động tĩnh trong vòng trăm dặm ta đều phát hiện được đó, ngươi làm được không?”

“Tức quá, ta mà thua ngươi à?” Người nọ căm giận, “Ngày mai chúng ta so thử xem!”

“So thì so.”

Sáng sớm mỗi ngày là lúc ồn ào nhất. Doanh Chu thấy cây hoa bên cạnh cây sồi trắng lắc lắc hai cành cây và cất tiếng non nớt gọi nàng: “Số 36, ngươi tỉnh chưa?”

Lúc ấy cây sồi trắng mới cao hơn hai trượng, mới chỉ là cái cây nhỏ ngây ngô chắc nịch. So với bộ dạng đại thụ che trời của nàng sau này thì quả nhiên khác một trời một vực.

Nàng nghe tiếng gọi thì giãn cành lá mà khoan khoái nói: “Ngủ ngon thật.”

“Số 36.” Cây hoa kia kính nể nói, “Ngày hôm qua ngươi suy nghĩ nửa ngày, ban đêm còn ngủ rõ lâu, đúng là cần cù. Ta lại không tập trung được…… cứ ngây ra nhìn con kiến chuyển nhà.”

“Hê hê, đương nhiên.” Nàng nở nụ cười thẹn thùng, “Để sớm tu thành hình người và ra ngoài ngắm nhìn thế giới nên ta phải cần cù thôi.”

Nàng luôn nhiệt tình khi nhắc tới chuyện này.

Qua một lúc thấy cây sồi trắng rơi vào trầm mặc thế là cây hoa bên cạnh không nhịn được hỏi: “Số 36, ngươi làm sao vậy?”

“À……” Nàng chỉ về một hướng và nói, “Cũng không có gì, ta chỉ cảm thấy ‘số 36’ nghe kỳ kỳ sao á.”

Nói xong nàng lại buồn bã thở dài, “Trước khi ngươi khai linh trí vốn ta tên là Tiểu Xuân, hiện tại ngươi tới nên ta chỉ có thể nhường tên đó cho ngươi.”

Cây sồi trắng buồn rầu vỗ vỗ thân cây nói, “Ầy, sao chúng ta nhất định phải lấy tên có chữ “Xuân” nhỉ? Đổi thành cái khác không được sao? Như thế mọi người không cần gọi nhau theo số nữa.”

Nàng mang hùng tâm bừng bừng: “Ta muốn lấy tên ‘Đại Tráng’! Nghe có phải rất uy vũ không?”

Cây hoa bên cạnh còn chưa kịp trả lời thì cây gỗ dâu gần đó đã hắt cho nàng bát nước lạnh, “Một chữ ‘Xuân’ kia có ngụ ý, là Đại Xuân thúc đặc biệt chọn ra với hy vọng chúng ta có thể trường thọ vô cương —— không hiểu thì đừng nói lung tung.”

Nàng bị mắng thì phồng má chu môi —— đương nhiên đó là hắn tự tưởng tượng ra thôi chứ nàng chưa có hình hài —— nhưng có cách nào đâu, ai bảo số 35 hơn nàng một lứa.

Cây hoa bên cạnh tò mò hỏi: “Số 36, tộc thụ linh của chúng ta tổng cộng chỉ có 37 người thôi à?”

“Phải rồi.” Nàng giải thích, “Bạch Vu Sơn nhận được linh lực của Nữ Oa nên từ ngàn năm trước lục tục có không ít cây cỏ thức tỉnh. Gần mấy năm nay tuy cũng có nhưng rất ít. Ngươi là người cuối cùng, vừa vặn lấy số 37.”

Cây hoa: “Thế sao không gọi ta là ‘số 37’……”

“Tiểu Xuân không hay à?!” Nàng hận sắt không thành thép.

“Cũng hay.” Đối phương bật cười sau đó duỗi cành lá và bắt đầu sầu muộn đánh giá bản thân, “Ta thật hâm mộ các ngươi có cành mềm mại uyển chuyển nhẹ nhàng còn ta lúc nào cũng cứng đờ……”

“Vậy ngươi càng phải nỗ lực tu luyện hơn!” Nàng cổ vũ, “Sớm biến thành hình người là có thể tùy tiện sử dụng tay chân!”

“Đúng!”

Thời gian nhanh chóng vυ"t qua, hoa nở hoa tàn, xuân đi thu tới, lá cây rơi xuống lại sinh sôi. Cuộc sống tuần hoàn trôi qua năm này qua năm khác, không biết đã bao lâu.

Có một ngày cây sồi trắng thức dậy từ giấc mộng ngọt ngào lại bỗng nghe thấy bốn phía tràn ngập tiếp thét chói tai, tiếng bàn tán xôn xao. Hình như mọi người lại đang thảo luận chuyện kinh người nào đó.

“Số 36!”

Cây hoa bên cạnh lo lắng dựa sát vào người nàng, “Rốt cuộc ngươi cũng tỉnh!”

Nàng ngây ra đánh giá khắp nơi và hỏi, “Sao thế?”

Đám thụ tinh phía xa sôi nổi đáp lại: “Ngươi không biết à? Thất ca ‘ngủ say’ rồi.”



“Thất ca?”

Có người hỏi, “Ngủ say là gì?”

“Hầy, chính là đi ngủ nhưng sẽ không bao giờ tỉnh dậy nữa.”

……

Giọng nói lớn tuổi kia trầm buồn nhưng tốc độ không hề chậm, “Đêm qua hắn cãi nhau với Đại Xuân thúc một trận, nói là mình không chịu nổi nữa. Tu luyện 1500 năm vẫn không thấy điểm cuối con đường đâu vì thế hắn không muốn tiếp tục ngày ngày nhìn chằm chằm nơi này. Hắn muốn Đại Xuân thúc cho hắn một thời gian cụ thể. Bị Đại Xuân thúc mắng vài câu thế là hắn nói mình muốn ‘ngủ say’ không muốn tu luyện nữa.”

Nói tới đây mọi người đều thổn thức.

“Thất ca nóng nảy quá.”

“Đúng vậy, ngươi xem Đại Xuân thúc kìa, ông ấy còn lớn tuổi hơn mà có nói gì đâu.”

“Nhưng mà Đại Xuân thúc cũng đã tu luyện lâu lắm rồi nhỉ……”

“Ngủ say ……” Đây là lần đầu tiên cây sồi trắng nghe nói tới cái này. Không chỉ có nàng, đây có lẽ là lần đầu tiên đám thụ tinh trên núi nghe nói tới ‘cái chết’.

Nàng đâu ngờ được tộc nhân đang êm đẹp lại có thể lựa chọn cách ấy để rời khỏi thế gian này.

“Đừng nghĩ nhiều.” Cây gỗ dâu lên tiếng an ủi, “Dù thế nào thì hiện tại chỉ có một con đường duy nhất đó là tu luyện. Đừng để người khác quấy nhiễu, có gì Đại Xuân thúc sẽ dẫn dắt chúng ta.”

“Vâng…” Nàng kiên định gật gật đầu.

Nhưng chuyện của thất ca như tàn lửa bắn vào đống cỏ khô. Ban đầu mọi người có vẻ không bị chuyện này ảnh hưởng nhưng theo thời gian trôi qua nghi ngờ ngày càng nhiều. Rất nhiều thứ vốn không chịu nổi sự cân nhắc qua lại, nó như miếng giấy dán cửa sổ, vừa chọc đã rách.

Ban đầu chỉ là một hai người thì thầm, cuối cùng thành 3-5 người tranh luận. Cứ thế, mỗi lần tỉnh ngủ cây sồi trắng lại nghe thấy những tiếng bàn luận ngày càng rõ ràng.

“Số 36.” Cây hoa bên cạnh nhẹ nói với nàng, “Hôm nay lại có vài người hỏi Đại Xuân thúc rốt cuộc cần bao nhiêu năm thụ tinh mới có thể tu thành hình người.”

“Đại Xuân thúc…… không trả lời được.”

“Bọn họ nói thúc ấy đã tu luyện hơn hai ngàn năm nhưng cũng chẳng tu được hình người. Vậy lỡ quá trình này kéo dài 5000 năm, một vạn năm hay thậm chí càng lâu hơn thì sao……”

“Số 36.”

“Đêm qua lại có hai thụ linh ngủ say…… Nghe bọn họ nói hẳn là số 13 và 14.”

“Số 36……”

Bầu không khí trên Bạch Vu Sơn ngày càng nặng nề, lòng người bắt đầu hoảng loạn.

Mỗi lần cây sồi trắng mở mắt từ giấc ngủ say đều cảm nhận được ngọn núi trở nên vắng lặng hơn.

Tiếng nói chuyện, tiếng bàn tán ngày một ít. Ngay cả số 35 cũng không nói mấy câu son sắt kiểu “Đại Xuân thúc sẽ có cách” nữa.

Giống như ngay cả nàng ấy cũng hiểu đó là lời giả dối. Cái gọi là hy vọng giống như ánh chiều tà khi mặt trời lặn, quả thực xa vời.

Cây sồi trắng nhìn quanh và muốn cổ vũ mọi người: “Này…… Này! Đâu có sao, chẳng qua là ngày tháng dài một chút, chúng ta đã đợi được hơn 1000 năm thì sợ gì mấy ngàn năm chứ? Đúng không?”

“Biết đâu qua 300, 400 năm nữa Đại Xuân thúc sẽ tu thành hình người thì sao? Đừng từ bỏ! Lúc này mà ngủ say là kiếm củi ba năm thiêu một giờ đó.”

“Đến lúc đó chúng ta sẽ ra khỏi núi làm đám người ngủ say kia phải ghẹn tị chết được.”

Nàng nói liên miên, bằng sức của mình tạo ra tiếng ồn ào cho cả ngọn núi. Nàng lải nhải từ sáng sớm đến tối mịt, liều mạng thắp lên chút náo nhiệt cho mảnh trời này. Nàng mong muốn chút ầm ĩ ấy có thể giữ lại cái gì đó.

Mãi cho tới một ngày.

Nàng đang sung sướиɠ bày ra tương lai sáng ngời: “Có phải sang năm Đại Xuân thúc tròn 2900 tuổi không? Đó là con số đẹp, mọi người xem, số 9 là lớn nhất rồi đó! Đằng trước còn có số 2 lại càng lớn! Có khi tới lúc ấy Đại Xuân thúc sẽ thoát thai hoán cốt và đạt được thân thể thì sao……”

“Số 36.” Cây hoa nhỏ bên cạnh lộ ra vài phần do dự, “Đại Xuân thúc đã ngủ say rồi……”

Ngay lúc ấy Doanh Chu cảm nhận rõ gió từ bốn phương tám hướng đột nhiên yên lặng. Dường như vạn vật đều đông lại giống nỗi lòng của nàng.

Không khí lặng yên ấy kéo dài chừng một chén trà nhỏ sau đó nàng lắp bắp che giấu nội tâm: “Hầy, Đại Xuân thúc thật là, sao lại không có nghị lực như thế!”

“Không quan trọng, chúng ta có thể thay thúc ấy hoàn thành tâm nguyện đúng không?”

“Cái này gọi là kế thừa ý chí! Con người đều nói như thế.”

Nàng vẫn giữ niềm khát khao, ngày qua ngày cổ vũ vài người ít ỏi còn sót lại.

“Nghĩ tới những thứ bên ngoài núi, nghĩ tới nhân gian lớn gấp 100 lần Bạch Vu Sơn!”

“Có ống nhỏ thổi ra lửa, có thức ăn tỏa mùi thơm, có cái bình to chứa được nước —— lần trước có người lạc đường vào đây mọi người có thấy không? Trong bao quần áo của hắn có ‘thịt khô’ đó, còn có ‘muối’. Hắn dùng kêu cái thứ gọi là ‘dao’ để tước nhánh cây nhọn hoắt rồi xuyên thịt nướng ăn……”

“Các ngươi không muốn nhìn thấy những thứ đó ư?”

“Chỉ cần tu luyện thành công, có thân thể là chúng ta muốn đi đâu thì đi!”

“Ngươi nói đúng không số 35?”

Nàng hy vọng có thể nhận được sự đồng tình từ tộc nhân của mình. Nhưng hỏi mãi vẫn không nhận được câu trả lời, tất cả như hòn đá chìm dưới hồ sâu.

Lúc này cây sồi trắng mới nhỏ nhẹ gọi: “…… Số 35?”

Người bên cạnh lặng yên không trả lời, thứ đáp lại nàng chỉ có gió lạnh tiêu điều của Bạch Vu Sơn.

Nàng lại chuyển qua một bên.

“Số 32?”

“Số 32……?”

“Số 27?”

“Hai mươi……”

Cây hoa bên cạnh nàng mở miệng nói: “Số 36.”

“A, Tiểu Xuân! Ngươi còn ở đây à, ta còn tưởng ngươi cũng đi rồi.”

Nàng cười nói, “Chúng ta……”

Đối phương lại lặng lẽ đánh gãy lời nàng, “Ta muốn ngủ say số 36 ạ.”

Cây hoa lộ ra vẻ mệt mỏi và nói: “Về sau, ta trả tên Tiểu Xuân lại cho ngươi đó.”

Nói xong nàng ấy lặng im thật lâu mới dịu dàng nói thêm: “Sớm ngủ đi thôi Tiểu Xuân.”

Cây sồi trắng sum suê xanh ngắt không nói gì mà chỉ đứng trong gió lắc lư cành lá của mình. Mảnh đất cố thổ yên tĩnh như một bãi tha ma.

Qua một lúc lâu, Doanh Chu nghe thấy nàng cô đơn lẩm bẩm với không gian tĩnh mịch chung quanh: “Nhưng ta không muốn cái tên này chút nào……”

Lúc đó cây sồi nhỏ năm xưa đã vươn lên cao lớn. Nàng đứng đó lẳng lặng nửa ngày vì thế hắn cũng không biết trong khoảnh khắc ấy rốt cuộc nàng đã nghĩ cái gì.

Chỉ thấy nàng đột nhiên phấn chấn tinh thần, cực kỳ tự tin nói: “Nếu mọi người đều ngủ rồi thì để ta gánh trọng trách này vậy! Bạch Vu Sơn cũng không thể không có một thụ tinh đỉnh thiên lập địa được.”

Doanh Chu đứng bên cạnh đau lòng nhìn nàng thức dậy mỗi sáng sớm và bắt đầu chào hỏi đám cây cối chìm trong sương núi tĩnh lặng.

“Chào buổi sáng số 35, 34, 33……”

“Hôm nay ta lại cao hơn một tấc đó. Ta có cảm giác mình đã tới ngưỡng rồi, càng ngày càng lớn chậm hơn.”

“Gần đây gió lớn nên luôn có mấy cành cây bị bẻ gãy làm ồn khiến ta không ngủ được.”

“Tối hôm qua là đêm trăng tròn, linh khí rất sung túc nhưng ta ăn no quá nên giờ phải mất cả ngày mới tiêu hóa được hết mất.”

Nàng còn tán gẫu với đám chim chóc bay qua: “Các ngươi đi đâu thế? Xuống dưới chơi đi.”

“Từ từ, chuyện gì cũng từ từ, đừng có ỉa lên đầu ta!”

“Này số 35, ngươi ngủ say quá đó, cành của ngươi có sâu kìa, để ta giúp ngươi đập bay tụi nó đi nhé! Không cần cảm ơn!”

“Hôm nay có hai con báo đốm tới đây gào rống một lúc nhưng tiếc là không đánh nhau.”

“Hình như đã lâu lắm ta chưa thấy thủy mã và sói ……”

Ngẫu nhiên nàng sẽ trêu chọc đám chim thú đi ngang qua. Một con hổ vàng đi qua gốc cây của nàng rồi ghếch chân định làm chuyện đáng xấu hổ nào đó thế là cây sồi trắng chờ nó vừa gác chân đã nói: “Sao mày lại đái lên người tao? Lễ phép chút đi!”

Con hổ kia sợ mất mật. Có lẽ sống trên đời lâu như thế nhưng nó chưa từng gặp chuyện thế này vì vậy nó lập tức kẹp chặt đuôi chạy mất dạng.

Nhìn theo bóng nó đi xa nàng lại mất mát: “Ấy, sao lại đi rồi……”

Sau đó nàng còn tiếc nuối mà nói thầm, “Lần sau không nên đuổi nó đi.”

Thời gian dài đằng đẵng trôi qua, nàng lầm bầm lầu bầu một mình vượt qua đông lạnh, xuân rồi thu. Nhưng chẳng có thứ gì đọng lại trong đầu nàng, mọi cây cối chim muông đều đến rồi đi, mơ hồ mông lung.

Càng ngày nàng càng mất đi cảm giác về thời gian.

Nàng chỉ chết lặng nhìn chằm chằm mây trắng trên đầu và lặp đi lặp lại việc tu luyện.

Chờ đến khi tuổi của nàng vượt qua Đại Xuân thúc lúc trước Tiểu Xuân mới ý thức được hai ngàn năm đã trôi qua.

Nhìn khắp quanh mình chỉ thấy mọi thứ đã thay đổi. Cây gỗ dâu đã bị sâu mọt phá hủy và thành bùn đất. Cây bạch đàn không cướp được nước nên 500 năm trước đã khô héo. Những cây sồi trắng chung quanh nàng đều sống thọ và chết già ở nhà. Chỉ còn cây hoa ở bên cạnh là vẫn còn sống.

Đang lúc nàng mơ màng hồ đồ không biết đêm ngày thì ngọn núi này đón một vị khách không mời mà đến.

Doanh Chu phát hiện Bạch Ngọc Kinh trong ký ức của Tiểu Xuân còn tuấn tú hơn bây giờ.

Khi ấy hắn cầm một hòn đá trong tay ném ném chơi. Sau đó hắn ngồi dưới tàng cây sồi trắng khổng lồ và nhẹ nhàng nói chuyện với nàng.

“Ngươi nói ngươi là yêu quái à?”

Nàng cũng không hề kiêng dè, “Đúng vậy —— ngươi không sợ yêu quái sao?”



“Ta cũng không sợ lắm.” Hắn dừng động tác và ung dung hỏi, “Ngươi là thụ tinh đúng không? Vậy tên ngươi là gì?”

“Ta tên là……” Nàng do dự một lát sau đó bỗng nhiên trả lời một cách nghiêm túc, “Ta là Tiểu Xuân!”

“À, Tiểu Xuân…… cây Đại Xuân thời thượng cổ.” Bạch Ngọc Kinh thong thả ung dung đánh giá, “Ừ, tên hay.”

“Ngươi ở bên ngoài ngọn núi này ư?” Nàng hưng phấn nói, “Vậy ngươi có thể kể cho ta nghe về thế giới ngoài kia không? Ta thật sự muốn biết con người các ngươi có những thứ thú vị gì. Trước kia mọi người cứ nói đi nói lại mấy thứ khiến ta nghe mà chán.”

“À, bên ngoài núi à……” Hắn ung dung đĩnh đạc nói, “Ngoài ngọn núi này có thành trấn, thôn xóm, có chợ. Chúng được tạo nên bởi vô vàn con hẻm nhỏ, hai bên đường phố tràn đầy các cửa hàng đủ mọi kiểu dáng. Có quán bán cháo, bán bánh bao, màn thầu, mì và cả canh nóng.”

“Người ngoài kia ư? Sợ là còn nhiều hơn cỏ cây trên núi này ấy chứ. Buổi sáng ngươi sẽ nghe thấy gác chuông ngân vang, tiếng cửa lớn mở ra, từ bắc chí nam có bao nhiêu lữ khách và thương nhân lục tục bước qua những cánh cổng thành to lớn……”

Cây sồi trắng cao lớn ngây ra mà nghe, gần như chìm đắm trong thế giới ly kỳ đó.

Nàng cố gắng tưởng tượng ra cái gì gọi là “Rường cột chạm trổ”, “Dát vàng dát bạc”. Nàng mường tượng cảnh cả thành đều được dát vàng, những con phố liễu rủ, những rèm cửa mỏng manh xen kẽ trong nhà cửa san sát.

Tuy đã mặc sức tưởng tượng nhưng vì chưa từng trải nên tưởng tượng của nàng có giới hạn. Có điều tất cả vẫn không ảnh hưởng tới khát vọng của nàng với thế gian vô tận bên ngoài.

“Thật tốt.” Nàng kéo cành lá to lớn và phiền muộn nói, “Không biết tới bao giờ ta mới có thể thấy được những cảnh ấy.”

Bạch Ngọc Kinh nghe thế thì bình tĩnh hỏi, “Tiểu Xuân năm nay bao nhiêu tuổi rồi?”

“Ta ấy hả?” Thụ tinh tự hào nói, “Ta đã 2900 tuổi.”

Hắn nở nụ cười đầy thâm ý, “Vậy ngươi sẽ nhanh có hình người thôi. Chờ thêm 100-200 năm nữa là ngươi có thể thành công đó.”

“Thật vậy chăng?” Nàng nửa tin nửa ngờ.

Bạch Ngọc Kinh khéo léo tránh trả lời vấn đề này mà lấy một vấn đề khác ra hỏi, “Thật ra nếu ngươi nhàn rỗi không có việc gì thì có thể nuôi mấy con vật giải sầu.”

Nàng lễ phép lại ham học hỏi: “Nuôi là nuôi làm sao?”

“Ngươi kiếm mấy con thú có thể chơi cùng ngươi, ví dụ mèo con hoặc chó con gì đó. Nhưng hơi phí tâm sức.” Hắn nhún vai cười khổ, “Giống ta đây này. Ta từng nuôi một con chó tên là A Vượng. Mỗi sáng sớm ăn cơm xong ta đều dắt nó ra cửa đi dạo nhưng vừa không để ý đã bị người ta bắt mất. Vì thế ngươi nuôi mấy con chim cho tiện, lại bớt lo.”

“Chơi cùng ấy hả? Thế ngươi có phải bạn chơi cùng với ta không?”

Bạch Ngọc Kinh: “…… Suy nghĩ của ngươi thật sự khiến ta không còn lời nào để nói.”

Trước khi rời đi hắn để lại hai quyển sách, trong đó viết về nhiều thứ tại nhân gian, đáng tiếc là phải đợi nàng có hình người mới có thể lật xem.

Con người là sinh vật luôn lưu luyến gia đình. Bọn họ phải chăm sóc vợ con, cha mẹ. Tiểu Xuân nghĩ miên man và tự hỏi có phải hắn trở về với con phố hẻm tràn ngập khói lửa nhân gian không? Liệu hắn có đi nếm thử món miến tinh tế và điểm tâm thơm ngọt không?

Thế giới bên ngoài kia như củ cải treo trước mắt con lừa. Dù biết không thể cắn được nhưng nó vẫn vĩnh viễn thúc giục nàng thử một lần sau đó chết cũng không hối tiếc.

Nàng muốn tu luyện thành người.

Bạch Ngọc Kinh đến khiến Tiểu Xuân càng thêm kiên định với lý tưởng này. Nàng nhất định phải thành người!

Ngày tháng tiếp theo nàng hăm hở tiến lên, so với lúc trước nàng cần cù hơn rất nhiều.

Mặt trời mọc mọc lên ở phía đông và mặt trăng lặn ở phía tây đã không còn ảnh hưởng tới nàng. Tiểu Xuân tập trung toàn bộ tinh lực vào việc tu luyện. Qua vố số mùa đông, và mùa xuân nàng kiên trì lặp lại.

Rốt cuộc vào một ngày sau hơn 200 năm nỗ lực nàng đã có thể hóa hình.

Đó là lần đầu tiên Doanh Chu nhìn thấy Tiểu Xuân lúc còn nhỏ. Lúc mới hóa hình nàng chỉ tầm 13-14 tuổi, cao hơn eo hắn một chút. Nàng khoác quần áo rách nát làm từ lá cây của mình và rơi từ giữa không trung xuống đất.

“Ta thành công rồi……”

Nàng cúi đầu nhìn lòng bàn tay mình sau đó giơ ra trước mắt và vui mừng hớn hở, “Ta thành công rồi! Ta thành công rồi!”

Mới tách khỏi thân cây nên Tiểu Xuân còn chưa thích ứng với việc dùng hai chân để đi. Nhưng cái này cũng không cản được nàng làm chuyện mình muốn nhất.

Nàng lảo đảo bò dậy, hai mắt sáng rực rỡ, tay siết chặt vui mừng chạy xuống sườn núi.

Doanh Chu căng thẳng, thậm chí xông lên.

“Đừng đi! ——”

Nhưng hắn không bắt được nàng, năm ngón tay như trong suốt, nhẹ nhàng xuyên qua sợi tóc của Tiểu Xuân nhưng chỉ sờ tới không khí.

Doanh Chu trơ mắt nhìn chăm chú theo bóng dáng nàng, thấy nàng vừa chạy vừa ngã, cả người đầy bùn đất nhưng vẫn lao như bay xuống núi.

Nhưng lúc mới bước một chân khỏi núi thì cả người nàng biến mất.

Khi xuất hiện dưới tàng cây sồi trắng nàng gần như không thể tin được mà nhìn bản thể của mình, không hiểu vì sao mình lại ở đây.

Điều này hoàn toàn khác với những gì nàng đã tưởng tượng.

Ngay sau đó Tiểu Xuân tiếp tục bướng bỉnh chạy xuống dưới chân núi.

Sau đó nàng lại bị kéo trở về.

Lại chạy xuống núi rồi lại bị đưa về.

Nàng cứ thế chạy như điên hết lần này tới lần khác rồi lại bị đưa về chỗ cũ.

Tuyệt vọng xuyên quan ngàn năm còn sắc nhọn hơn đao kiếm. Lúc nó xuyên qua lòng nàng Doanh Chu cũng cảm nhận được đau đớn.

Trong tầm mắt của cô nương bé nhỏ chỉ có đôi chân trần đỏ bừng của mình. Nàng đứng trên sườn núi đá tua tủa rồi rũ mắt nhìn phong cảnh bên dưới.

Cuối cùng nàng cũng biết tất cả những gì trước kia nghe được về việc tu luyện của thụ yêu đều là một lời nói dối. Hóa ra nàng sẽ chẳng bao giờ bước ra khỏi ngọn núi này được, dù có thân thể của con người nàng cũng phải ở lại l*иg giam của mình.

Trước đó đã kiên trì 3000 năm, nay mới biết chân tướng lại càng khiến cho nỗi thất vọng này thêm khốn khổ, thậm chí tàn nhẫn.

Doanh Chu chỉ thấy nàng xoay người lại rồi nở nụ cười miễn cưỡng như cố trấn an bản thân: “Không sao. Không thể ra khỏi núi cũng không sao. Như bây giờ…… Như bây giờ cũng khá tốt.”

“Ta có tay chân! Thật tốt.” Nàng nói với chính mình.

“Ta có thể leo núi, leo cây, hái quả, chơi cục đá! Còn có thể nuôi……” Nàng cố nén nghẹn ngào, “Nuôi con chim nhỏ.”

Doanh Chu nhìn nàng vừa nói vừa khóc rồi lại dùng tay lau nước mắt. Rõ ràng đã khổ như vậy nhưng nàng vẫn cố gắng vực tinh thần dậy.

Nàng chạy khắp núi ngắm nghía các nơi, đi bái tế Đại Xuân thúc mà nàng chưa gặp bao giờ. Nàng còn đi qua nơi hai con thủy mã và chó sói từng đánh nhau.

Nàng cũng học theo lời Bạch Ngọc Kinh nói và nuôi rất nhiều chim: Chim sẻ, hoạ mi, bạch mi.

Nàng nhốt tụi nó vào l*иg sau đó trơ mắt nhìn tụi nó chết dần.

Rất nhanh sau đó nàng không nuôi con nào nữa.

Tiểu Xuân mới có hình người nên giống như đứa nhỏ, cả ngày chạy khắp Bạch Vu Sơn, giẫm lên vô số cỏ dại và đá núi để ngắm nghía cho đã.

Nàng tìm khắp các hang động, lật tung các bụi cây để xem có vật sống nào khác không, dù chỉ là con thú cũng tốt.

Nhưng chẳng có thu hoạch nào.

Ngọn núi này quá hoang vắng, tới độ chỉ còn những cây đại thụ không biết nói.

Nàng nhìn cành lá sum xuê phía trên, rồi thấy bầu trời xanh và cảm nhận cô độc mênh mông tràn qua máu thịt của mình.

Thiếu nữ vòng tay quanh miệng mà gọi thật to: “Này —— có ai không ——”

“Có ai không ——”

“Có ai……” Nàng rũ hai tay xuống và chậm rãi cúi đầu nghẹn ngào phun ra một chữ cuối cùng: “Không?”

Giọt nước mắt trong suốt rơi trên lá khô bên chân nàng sau đó rơi xuống mặt cỏ và bị chôn vùi.

Đúng lúc ấy Tiểu Xuân nhìn thấy một nhánh cây nhỏ bé. Nàng mơ hồ cảm nhận được cái gì gọi là đau vì thế nàng xòe năm ngón tay mới phát hiện trên đó có mấy vết rướm máu, không biết là bị thương lúc nào.

Doanh Chu thấy nàng ngồi xổm xuống cầm nhánh cây cứng rắn kia lên và ngây ngô so với vết thương trên tay.

Nước mắt càng rơi càng nhiều.

Cây bạch dương là loài cây cứng rắn nhất trên đời vì thế trong lòng hắn chợt có bất an nổi lên. Nhưng đúng lúc ấy hắn cảm thấy tứ chi của mình dần có cảm giác thực, hắn cũng thấy bản thân bị một lực bên ngoài kéo ra.

Hắn bất chấp tất cả mà hoảng hốt chạy về phía trước hét to với Tiểu Xuân: “Ngươi chờ một chút! Chờ ta thêm 500 năm…… Không đúng, 470 năm, sau đó ngươi sẽ có rất nhiều bạn bè, sẽ được đi rất nhiều nơi, ăn nhiều món ăn ngon. Thế nên hãy chờ một chút…”

Cô nương ngồi xổm dưới tàng cây mê mang quay đầu nhìn hắn. Khuôn mặt nàng ướt lệ, bộ dạng mờ mịt ngây ngô.

Ở một khắc cuối cùng trước khi rời khỏi ý thức của Tiểu Xuân, Doanh Chu hét to: “Chờ ta!”

Ta sẽ đến.

Ta nhất định sẽ đến.

Người trước mặt xa dần, cuối cùng bị bóng đêm phủ kín.

Lúc hắn mở mắt ra con cú trong ngực đã phun cái lá rồi xòe cánh bay vào trong l*иg như đang chờ người mang nó về.

Hàn Thấm vội vàng sốt ruột nhào lên hỏi một đống: “Thế nào? Ngươi tìm được Tiểu Xuân chưa? Ngươi có nói gì với nàng không?”

Thiếu niên không nói một lời mà chỉ ngẩng đầu dùng cánh tay che hai mắt.

Con mãng xà thấy thế thì: “Ngươi, ngươi khóc cái gì? Ngươi thấy cái gì à?”

Đối phương không nhịn được hỏi liên tiếp nhưng Doanh Chu chỉ lắc đầu. Có lẽ đời này hắn không muốn nhớ tới đoạn ký ức kia nữa. Trong năm tháng ấy hắn cũng cùng nàng trải qua 3000 năm hy vọng, cô đơn và thống khổ.

Mấy vạn ngày đêm giãy giụa gào thét mà đến.

Đó là nỗi đau mà người thường không thể nào hiểu được.

------oOo------