Chương 7

Núi lớn ở khu vực Tây Bắc thường thường mang địa thế gập ghềnh và dốc đứng, hiếm có con người bước vào, đến cả tiều phu và thợ săn cũng không nhiều lắm.

Doanh Chu mang theo Tiểu Xuân rời khỏi khu chợ yêu quái kia thì đi vài ngày trong hoang sơn dã lĩnh. Tốc độ của hắn nhanh, thân thể vững chãi, dù chỉ đi bộ cũng lưu loát hơn người khác nhiều. Gặp chỗ đường dốc hoặc khe núi hắn chỉ cần một bước là qua ——

Tiểu Xuân cho rằng đó có thể là vì chân hắn to. Hơn nữa khứu giác của hắn cũng nhanh nhạy, bởi vậy luôn có thể dễ dàng tìm được nguồn nước trước khi mặt trời lặn.

Đêm nay đúng vào 16, ánh trăng cực kỳ sáng.

Nước suối mới tới cẳng chân cứ thế róc rách chảy mang theo vảy bạc lấp lánh.

Tiểu Xuân mới ăn no cơm và bị gác qua một bên thế là nàng cố vươn ra khỏi cái chậu gỗ rồi mượn hình ảnh phản chiếu để chải vuốt lá cây của mình. Còn Doanh Chu thì uốn gối ngồi cách đó không xa, trong tay tùy tiện chơi đùa một cành cây.

Nàng lơ đãng nhìn qua thế là cảm thấy hơi hoảng. Có cảm giác không phải hắn đang ném một nhánh cây bình thường mà chính là thi thể yếu ớt của bản thân —— dù sao thì thân thể nàng lúc này còn mỏng manh hơn cái nhánh cây hắn đang cầm.

Lúc chưa thể ngưng tụ thành thật thể nàng chính là một cái cây non nhu nhược, chỉ một con sâu lông cũng cao hơn nàng nếu nó đứng thẳng.

Đám sâu kia thực đáng sợ, nàng còn có thể thấy rõ mấy cái răng cưa trong miệng tụi nó.

Tiểu Xuân cảm thấy phiền muộn vì thụ sinh gian nan của bản thân và thở dài một hơi.

Đúng lúc này nàng hoảng hốt phát hiện ảnh ngược trên mặt nước như có chút thay đổi. Doanh Chu đang chán đến chết mà thưởng thức một cành liễu thì bỗng nghe thấy cái cây kia gào toáng lên: “Doanh Chu, Doanh Chu!”

“Ta cao lên nè!” Nàng xoay xoay thân thể và hứng thú bừng bừng khoe ra mấy cái lá cây mới mọc, “Ngươi xem!”

Hắn nghe tiếng và ngồi thẳng lưng nhìn qua —— giống như trong nháy mắt cây sồi non mới chỉ có ba cái lá mảnh khảnh nay đã cao lên gấp ba lần.

Lúc này nó đã mang chút dáng dấp của cây đại thụ ban đầu.

Thứ duy nhất không thuận mắt chính là lúc trước nàng chỉ có ba cái lá nên dễ phân chia đầu và tay, nay vô cớ thêm hai cái nữa thế là hình ảnh quả thực có vài phần buồn cười và quỷ dị.

“Thế nào? Đẹp không?”

Tiểu Xuân rêu rao mà đong đưa cánh tay và chân của mình.

Doanh Chu không hiểu lắm về thẩm mỹ nên biểu tình có chút đờ đẫn nhìn chằm chằm nàng sau đó có lệ nói: “Ừ, đẹp.”

May mà đối phương luôn dễ dỗ dành vì thế nàng lập tức vui vẻ quay đầu lại tiếp tục nương nước suối thưởng thức dáng người của mình. Còn trong mắt Doanh Chu thì nhìn thế nào hắn cũng chỉ thấy một bó cành lá, chẳng có cái gì để thưởng thức.

Màn đêm sương lạnh, càng gần giờ Tý ánh trăng càng thêm tròn và sáng. Giống như nó đột nhiên lớn hơn một vòng khiến cả bờ sông sáng như ban ngày.

Lúc đầu Doanh Chu còn lười nhác chống cằm xem Tiểu Xuân ngây ngốc nhưng hai cái lỗ tai hắn đột nhiên động động theo bản năng.

Hắn cảnh giác nhìn chung quanh, cơ bắp ở cổ không tự giác được mà căng lên. Rất nhanh đã có tiếng tru lên truyền tới từ nơi xa xăm trống trải.

Ban đầu tiếng động kia cực kỳ mờ mịt, còn mang theo ý thử mà kéo cực dài, rồi sau đó nó dần dồn dập và lảnh lót, cao cao thấp thấp nối liền mạch như đang tấu nhạc.

Tiểu Xuân chuyển tầm mắt khỏi mặt nước và rơi xuống chỗ Doanh Chu đang ngồi dưới tàng cây.

Hắn đang yên lặng nhìn về phía tiếng sói tru truyền tới, miệng gầm gừ, răng nanh sắc bén lộ rõ.

Trong một khắc nàng thậm chí còn cho rằng hắn sẽ ngửa cổ há mồm đáp lại. Nhưng chính vào lúc ấy Doanh Chu bỗng tỉnh táo và nhanh chóng hoàn hồn đứng lên đi tới vớt cái chậu cây của Tiểu Xuân rồi nói: “Chúng ta đi.”

Ngoài miệng nói là “Đi” nhưng từ biên độ xóc nảy của chậu gỗ nàng đoán là hắn đang chạy, đôi chân dài bước đi như bay.

Tiểu Xuân đón gió gào thét dữ tợn thế là đành lệnh cho rễ cây bám sâu hơn vào đất. Nàng thật lo lắng không biết mình có bị hắn đánh rơi hay không.

“Sao vậy, đó là tộc nhân của ngươi à? Bọn họ đang tìm ngươi ư?”

Doanh Chu chạy như bay và vượt qua ba mảnh núi đá, “Không rõ lắm. Nhưng hơn phân nửa không có ý tốt, vì thế chúng ta trốn là được.”

Khó khăn lắm Tiểu Xuân mới có thể thẳng eo và bám vào thành chậu thò ra ngoài nhìn núi non hoang vắng, “Không rõ lắm mà ngươi còn chạy nhanh như vậy à?”

Giọng hắn vẫn bình thường, còn có chút không để bụng: “A, rất nhanh à? Ta thấy so với bình thường cũng chỉ hơi nhanh hơn một chút, ta còn chưa dùng toàn bộ sức đâu.”

Tinh quái có tu vi nên đôi chân sẽ đi nhanh hơn người bình thường nhiều nhưng không phải con yêu quái nào cũng có thể đằng vân giá vũ. Lấy tốc độ này của Doanh Chu thì cũng coi như xuất sắc trong đám yêu quái rồi.

Tiểu Xuân rũ mắt nhìn chăm chú vào đôi chân của hắn và nhẹ nhàng líu lưỡi, “Chân của ngươi cũng quá dài.”



Nàng kéo hai cái lá cây mảnh khảnh và khua múa, “Một bước của ngươi bằng mấy bước của ta…… Khó trách ngươi có thể chạy như bay như thế.”

Doanh Chu nghiêng đầu nói chuyện với nàng, giọng cũng chỉ hơi mang theo chút thở nhanh, “Tộc của chúng ta mọi người đều chân dài.”

Nói xong hắn lại cảm thấy hụt hẫng.

Nếu không phải hắn có thêm huyết mạch sói xám thì chỉ sợ tốc độ sẽ càng nhanh hơn.

Đã là khuyển lang thì dù là chó hay sói đều tinh lực tràn đầy, hắn cứ thế bước đi như bay cả một đêm. Ban đầu Tiểu Xuân còn câu được câu không mà nói chuyện nhưng sau nửa đêm nàng đã không chịu nổi lăn ra ngủ. Cây non cần nghỉ ngơi vào buổi tối để hoàn thành việc hấp thụ tinh hoa, vì thế nàng cứ vậy đứng trong gió mơ màng hỗn độn ngủ.

Nàng đợi mãi, trong lúc hoảng hốt nàng cảm thấy gió từ từ yếu bớt mới xoa xoa đôi mắt người khác không thấy và mờ mịt tỉnh giấc.

Mới đầu Tiểu Xuân vẫn còn buồn ngủ nên nàng chỉ hé mắt một chút sau đó mắt nàng càng ngày càng trợn to, gần như ngây ra.

Doanh Chu đang ôm nàng đi trên con đường hai bên là ruộng lúa. Chỉ thấy màu vàng mênh mông vô bờ, bông lúa dập dờn theo gió, xung quanh là mùi ngũ cốc thơm nhàn nhạt.

Mà cuối ruộng lúa chính là tường gạch màu trắng cùng ngói xanh. Từng ngôi nhà nối tiếp nhau như vảy cá, hoa cỏ và nhà cửa đan xen, rõ ràng không liên quan gì tới nhau nhưng nhìn qua lại cực kỳ hài hòa.

Giờ phút này mặt trời mới lên, cách đó chừng một khoảng có tiếng người bán hàng rong rao hàng truyền tới. Người đi đường thường sẽ nói chuyện với nhau, trong đó thi thoảng còn có tiếng cãi cọ.

Đây là…… thành trì của con người!

Là do con người xây dựng lên từng viên gạch, từng viên ngói.

Nó giống với những lời Bạch Ngọc Kinh giảng, quả thực giống như đúc.

“Doanh Doanh Doanh, Doanh Chu! Chúng ta đến kinh thành rồi sao?” Nàng đứng trong chậu hoa mà kinh ngạc cảm thán.

Doanh Chu: “…… Chỉ là một cái trấn nhỏ thôi.”

Sớm đoán được nàng sẽ có phản ứng này vì thế thiếu niên bất đắc dĩ thở dài nhắc nhở, “Nói cho ngươi biết, đợi lát nữa vào thành không cho phép ngươi tùy tiện mở miệng nói chuyện. Con người rất ít khi tiếp xúc với yêu vì thế bọn họ không phải người lương thiện có thể giao tiếp đâu. Nếu không muốn gặp bất trắc thì tốt nhất là ngươi khiêm tốn một chút, nếu không …… ta cũng chẳng cứu nổi ngươi.”

Tiểu Xuân nghe thấy thế thì cảm nhận được một cách sâu sắc sự hiểm ác mà hắn nhắc tới. Nàng xoắn tay ngượng ngùng đồng ý: “Đã biết……”

Thành trấn này bám vào dãy núi hoang vắng và tên là Bạch Thạch Hà trấn, nổi tiếng với nghề trồng hoa cỏ.

Có con sông trong vắt dịu dàng vắt ngang qua trấn nhỏ. Nơi này vào đông thì ấm, vào hạ lại mát, đất đai phì nhiêu, các loài hoa cỏ, cây cối ở đây phát triển rất tốt. Rất nhiều tiểu thương từ chỗ khác thường tới đây chọn mua hoa.

Tiểu Xuân an tĩnh ngồi trong cái chậu mà Doanh Chu đang ôm. Nhưng cả người nàng đều vểnh tai lên nghe tám hướng, mắt nhìn khắp nơi, căn bản không hề nhàn rỗi.

Đây là lần đầu tiên nàng tới gần con người như thế, lại còn nhiều người thế này.

Tự thời hỗn độn và trời đất được dựng ra tới nay, ngoài thần tiên thì trong vạn vật chúng sinh loài tôn quý nhất chính là con người. Con người không giống muôn loài khác, bọn họ vừa sinh ra đã có linh trí, biết cổ và kim, lại sáng tạo ra chữ viết. Chỉ dựa vào đôi tay bọn họ đã có thể biến gạch đá thành những thứ tinh tế, đây chính là khả năng sáng tạo thần kỳ gần giống với thần tiên.

Dù không có răng nanh, không có móng vuốt nhưng con người vẫn có thể dùng vũ khí chinh phục dã thú cao hơn mình mấy lần. Thế nên lúc trước đám sơn tinh, yêu quái tu luyện đều lấy con người làm mục đích, kẻ nào tiến hóa càng giống con người càng được mọi người tôn sùng.

Đại khái cũng vì người phàm có trí tuệ áp đảo tinh quái nên tuổi thọ cũng ngắn ngủi, chỉ có trăm năm. Đây chính là thiên lý luân thường, giảm bên này thì tăng bên kia.

Mà nay thế đạo lại không quá giống trước kia.

Yêu quái ở nhân gian cũng học được nhiều điều, lại có thuật pháp hộ thân vì thế như hổ mọc thêm cánh. Xưa đâu bằng nay, người phàm vốn hô mưa gọi gió trước mặt yêu quái nay chỉ như cá thịt nằm trên thớt.

Có lẽ cũng vì cái cớ này mới có “thiên lôi” ở đó để lấy lại cân bằng.

Tiểu Xuân sinh ra đã có ấn tượng tốt với con người và chỉ nguyên những thứ tinh xảo sáng long lanh bọn họ tạo ra từ việc điêu khắc ngọc đã đủ để đảm đương hai chữ “Cao quý”.

Thậm chí so sánh chợ yêu quái lúc trước với thành trấn bây giờ cũng sẽ thấy chênh lệch quá lớn. Ít nhất bánh bao ở đây cũng sẽ không giống phân. Bánh bao ở đây có bề ngoài bóng loáng sạch sẽ, trắng nõn mềm mại, vừa thấy đã khiến người ta muốn ăn.

Không biết đống đồ ăn giống con giun mà người ta cứ gắp từng bó từng bó kia lại là cái gì…… Nàng thật muốn hỏi Doanh Chu nhưng lại không thể mở miệng.

Bạch Thạch Hà trấn lại thế nào cũng có quy mô của huyện thành, khách điếm cũng có những hai tầng. Vừa bước vào bọn họ thấy một khu tứ hợp viện náo nhiệt, lúc này là buổi sáng nên tiểu nhị thần thái sáng láng, gặp ai cũng chào hỏi, miệng ngọt cực kỳ.

Doanh Chu đã một ngày một đêm không chợp mắt nên muốn đi nghỉ ngơi chỉnh đốn một hôm, đợi tới mai mới khởi hành về phía bắc.

Chủ tiệm lập tức sắp xếp cho hắn một căn phòng ở giữa lầu hai, người dẫn đường là một ông lão đã có tuổi nên bước chân cực kỳ thong thả ung dung.

Chưa được vài bước ông lão đã quay lại nhìn chậu cây hắn ôm vài lần cuối cùng vẫn không nhịn được mở miệng: “Công tử thích hoa cỏ sao?”

Doanh Chu sửng sốt, vừa định nói “Chưa từng” lại cảm thấy quá mức lạnh nhạt thế là đành phải đáp: “…… ta cũng không quá quan tâm đến hoa.”



Ông cụ lập tức lộ ra thần sắc “Quả nhiên như thế” sau đó thương tiếc mà nhắc nhở: “Đây chính là cây giống của một cây to, không thể trồng trong chậu được đâu, phải nhanh chóng trồng xuống đất mới tốt.”

“Ừm……” Hắn mơ hồ đáp, “Đã biết, chờ ta trở về nhà sẽ trồng nó xuống đất.”

Ai biết ông cụ kia vẫn lải nhải, “Cái cây này mà có thể sống sót thì sợ là một tấc vuông nho nhỏ cũng không đủ cho nó sống. Ngài phải chọn một nơi rộng rãi, đất mềm xốp. Aizzz, cây giống thật tốt đáng tiếc bộ dạng quá uể oải……”

Doanh Chu đi theo ông lão và nghe ông ấy lẩm bẩm tới tận phòng. Vào phòng rồi hắn vội buông Tiểu Xuân và xoay xoay bả vai nhức mỏi.

Ông lão giúp hắn sửa sang lại giường đệm rồi lại thêm trà thêm nước.

Tiểu Xuân thì vẫn tốt, dù ngày thường nàng luôn thao thao bất tuyệt, thiên ngôn vạn ngữ nói mãi không hết nhưng hiện tại nàng cũng biết đúng mực. Sau khi vào thành nàng thật sự không nói lời nào, cực kỳ bớt lo.

“Tiểu nhị ở lầu một, công tử có gì dặn dò thì cứ ra cửa gọi một tiếng.”

Doanh Chu: “Đã biết.”

Ông lão lui ra ngoài nhưng vẫn không quên tiện tay cầm một chén nước lạnh tưới cho cái cây non kia sau đó liên tục lắc đầu, đáy mắt tràn đầy vẻ đau lòng vì phí phạm của trời.

Cửa phòng lập tức đóng lại.

Tiểu Xuân cẩn thận quan sát một phen mới thở ra một hơi.

“Hô —— cuối cùng ta cũng có thể nói rồi. Ngươi không biết một đường này ta phải nhẫn nhịn vất vả thế nào đâu!”

Doanh Chu buông ấm trà và không hề để ý nhướng mày nói, “Vậy sau này ngươi còn phải nhẫn nhịn nhiều.”

“Doanh Chu, Doanh Chu, ta có thật nhiều điều muốn hỏi ngươi…… Có cái này, cái kia, còn có cái kia, cái này……”

Nàng hưng phấn khua tay múa chân nói, “Chúng ta sẽ ở chỗ này bao lâu? Ta rất thích nơi này, ở thêm mấy ngày lại đi có được không?”

Hắn nhìn nàng ở trong chậu khua cành lá loạn lên thì tâm tình cũng nhẹ nhàng vui vẻ, miệng cong cong trấn an: “Kỳ thật cũng không có gì, chúng ta càng đi sẽ càng gặp được nhiều thành trấn xinh đẹp hơn. Không phải ngươi muốn tới kinh thành sao?”

“Thật vậy chăng?”

Hai cái lá xanh trên đỉnh đầu nàng vèo một cái chĩa về phía hắn, bộ dạng rõ ràng là đang “Nhìn hắn với vẻ trông mong.”

“Thật sự.” Doanh Chu bất đắc dĩ nói, “Được rồi, bây giờ ta phải ra ngoài tìm chút đồ ăn, ngươi thành thật đợi ở đây. Nhớ kỹ, đừng nói chuyện trước mặt người khác.”

“Đã biết!” Nàng đồng ý ngay lập tức.

**

Ánh sáng trong phòng này không phải quá tốt, ngoài cửa có cây ngô đồng che khuất hơn nửa ánh mặt trời.

Chậu gỗ của Tiểu Xuân được đặt trên cái bàn trước cửa sổ. Doanh Chu không ở đây nên nàng cũng nhàn tản không có việc gì. Lúc này nàng đang vừa tắm ánh mặt trời vừa hát sau đó vớt cành lá của mình lên phơi từng cái một.

Nàng xoa xoa bụi dính trên phiến lá, lau cực kỳ tỉ mỉ, miệng hát bài đồng dao từ đời tám hoánh nào đó với thái độ cực kỳ đắc ý.

Nhưng cũng chính vào lúc này ngoài cửa chợt vang lên tiếng kẽo kẹt cực nhỏ, giống như có ai đó mở cửa vào.

Đó tuyệt đối không phải bước chân của Doanh Chu.

Tiểu Xuân vừa nghe thấy đã chấn động, nàng lập tức buông tay và biến bản thân thành một cái cây vô tri, thành thật đứng đó không nhúc nhích. (Truyện này của trang runghophach.com) Ngày mùa thu ánh nắng vàng rực rỡ ấm áp chiếu lên bàn khiến cái cây nhỏ càng thêm xanh tươi.

Tiểu Xuân chỉ thấy bóng dáng trước mặt ngày một gần, cái bóng phủ lên người nàng ngày một lớn.

Tình huống không ổn, đối phương hình như đang hướng về phía nàng…… Nhưng sao lại thế được?

Nàng không dám có hành động thiếu suy nghĩ mà chỉ có thể chôn rễ thật sâu trong đất, đầu gấp tới độ ứa mồ hôi

Người này muốn làm gì!

Đừng có tới đây??

------oOo------