Chương 13

Lúc Tiểu Xuân rơi xuống thậm chí còn không mở mắt ra. Cũng may vóc người nàng nhẹ nên chỉ cảm thấy mình được hai cánh tay rắn chắc đỡ lấy. Cả người nàng theo quán tính ngửa ra nhưng lại được người ta ôm chặt.

Tầm mắt nàng từ từ xuất hiện một tia sáng nhạt. Nàng chớp chớp hai mắt và thấy khuôn mặt mồ hôi mồ kê của Doanh Chu sau đó nàng xòe mười ngón tay nhìn tay mình.

Chẳng khác gì trước kia.

Nàng nắm tay, rồi lại nắm tay, sức lực xuyên qua mười đầu ngón tay, cảm giác chân thật…

Từ cây non ngưng tụ thành thật thể đương nhiên là một quá trình kéo dài. May mà nàng vẫn có yêu lực của cây sồi trắng ở nơi xa tận Bạch Vu Sơn nhưng dù thế thì lúc đầu Tiểu Xuân cũng không ôm hy vọng quá lớn.

“Thật sự thành công sao?” Nàng lăn qua lộn lại mà xem tay mình sau đó cảm thấy cực kỳ may mắn, “Nhìn dáng vẻ này thì đống phân dê ta bị tưới mấy ngày trước có vẻ có tác dụng đó. Mới vừa rồi ta ở ‘linh cảnh’ có suy nghĩ và cảm giác được kinh mạch của mình cực thông suốt, thần thanh khí sảng, có sức mạnh lớn lao mãi không dứt cứ trực trào ra ngoài……”

Doanh Chu nâng nàng lên, trong lòng còn sợ hãi mà bất đắc dĩ lắc đầu. Khóe mắt hắn liếc thấy con đại mãng xà đang ngóc đầu dậy thế là vội đánh gãy lời nàng: “Phía trước!”

Thiếu nữ đột nhiên bị chặn họng thì nhìn qua bên kia sau đó ánh mắt nàng đột nhiên trở nên cứng cỏi, sắc bén. Nàng nhẹ nhàng nâng tay lên.

Con mãng xà há miệng cắn một cái.

Một tiếng “Loảng xoảng” vang lên, đặc biệt vang dội và kịch liệt.

Là tiếng va chạm giữa một thứ sắc nhọn và một thứ cứng rắn. Cùng với đó là uy lực như một cơn chấn động lan ra từ trung tâm theo gợn sóng trào ra ngoài.

Hai con linh miêu ở bên cạnh đều đã nhắm mắt không dám xem nhưng kỳ quái là xung quanh tụi nó không hề có mùi máu truyền tới.

Hai đứa nhẹ nhàng ngước mắt: Chỉ thấy con mãng xà kia cách cánh tay của thiếu nữ chừng nửa ngón tay nhưng lại dừng ở đó không sao tiến thêm được. Cái miệng rắn há to như bị thứ gì đó ngăn lại, xấu hổ cứng đờ mà nghẹn giữa không trung.

Đôi mắt với con ngươi hẹp dài của con rắn trông càng thêm khủng bố.

Tiểu Xuân khıêυ khí©h và kiêu căng mà đón lấy ánh mắt đối phương sau đó nhẹ nhàng hất cằm.

Con rắn kia rốt cuộc cũng phải ngậm miệng thu cái đầu về. Hai cái răng nanh của nó thế nhưng xuất hiện vết rạn nhỏ. Lưỡi rắn chuyển động một vòng lại nếm được mùi máu tươi như có như không.

Đại mãng xà cực kỳ kinh ngạc sau đó nó càng thêm cáu tiết mà tấn công như điên. Nó dữ dội rít gào, vừa xấu hổ vừa buồn bực, quả thực giống một đứa nhỏ đang la lối khóc lóc.

Doanh Chu ôm Tiểu Xuân và tìm một nơi không quá rộng để đặt chân sau đó nhắc nhở nàng về cây non ở nơi xa, “Để ý bên kia.”

Nàng nghe thế thì vươn tay ra túm lấy hư không, nháy mắt bọc bản thể của mình trong một cái áo giáp bằng vỏ cây sồi.

Trong lúc binh hoang mã loạn ấy dù chung quanh là cuồng phong gào thét thì cây non trên mặt đất vẫn bình yên bất động.

Cuối cùng không cần phải chôn chân trong chậu hoa thế là Tiểu Xuân nhảy từ tay Doanh Chu xuống và thoải mái hoạt động vai, cổ.

Thiếu niên nhìn bộ dáng của nàng và mang theo vài phần do dự hỏi: “Thân thể ngươi hiện giờ không sao chứ? Bị tấn công như thế có sao không?”

Nàng nhanh chóng siết chặt nắm tay khiến khớp ngón tay vang lên tiếng khanh khách, “Không sao, chút sức lực này chỉ như chín trâu mất một sợi lông.”

Nàng còn rất tự tin: “Ngươi cứ việc thong thả đánh, thua thì tính trên đầu ta.”

Đôi mắt của nàng mang theo ánh sáng, mặt mày có tự tin như đang trào ra. Đã thế nàng còn mang theo chút giễu cợt như gãi đúng chỗ ngứa, quả thực giống đứa trẻ con.

Doanh Chu thấy thế thì không hiểu sao cả người ngây ra, sau đó bỗng nhiên hắn cũng nở nụ cười, hai vai buông lỏng, tâm tình cứ vậy vui vẻ hẳn lên.

“Được.”

Thiếu niên nhướng mày, lòng bàn tay bùng lên một ngọn lửa phừng phừng biến thành một thanh kiếm. Khó có lúc hắn cùng nàng kiêu ngạo một phen: “Có những lời này của ngươi thì ta an tâm rồi ——”

Hắn xách theo chuôi kiếm và xông lên, trong nháy mắt ấy Tiểu Xuân đứng thẳng ở bên cạnh, hai tay kết ấn rồi phóng linh lực về phía trước. Cùng lúc đó tứ chi của Doanh Chu, đặc biệt là khớp xương đột nhiên lóe lên vài tia sáng vàng.

Hai con linh miêu đang bò trên đất đồng thời nghi hoặc đánh giá kim ấn hình cây cỏ đột ngột xuất hiện bên cạnh mình.

Có áo giáp vỏ sồi giống như có thể chặn ngàn quân. Doanh Chu quả thực không cần kiêng nể gì nữa mà hét lớn, tay nâng trường kiếm chém gϊếŧ thoải mái.

Đuôi rắn to lớn vung lên quất về phía hắn khiến đất đá, cây cối rơi ào ào. Hai người quần đấu, di chuyển khắp các mặt trận. Nhưng mặc kệ thế công của đối phương có mãnh liệt và khó dò thế nào thì hắn vẫn không chịu chút tổn thương nào. Mỗi kiếm chém xuống đều để lại một khe nứt không nhỏ trên mặt đất.

Uy hϊếp đơn phương kiểu này khiến con mãng xà rơi vào thế bị động, nó buồn bực tới cực điểm. Nó không thể ngờ tên nhóc vừa rồi còn nhu nhược yếu đuối nay lại đột nhiên mạnh mẽ hơn nhiều, lại còn đao thương bất nhập.

Con mãng xà dồn hết sức mà gào rống, răng nanh bắn ra vô số độc châm thật nhỏ như mưa.

Hai con linh meo rúc trong góc run bần bật mà ôm đầu. Lúc tụi nó tưởng mạng mình xong rồi thì ai ngờ đống nọc kia lại không duyên không cớ văng ra, chẳng đυ.ng được tới người chúng nó.

Chung quanh giống như có một tấm màng trong suốt bảo vệ tụi nó kín kẽ.

Mèo anh khó hiểu nâng tay lên muốn chạm vào nhưng vươn mãi mà vẫn chẳng thấy cái gì. Hai anh em nhìn nhau, lại cẩn thận quan sát con lang yêu đang quần đấu với mãng xà tinh. Cả hai nhanh chóng biết mình được ai bảo vệ thế là lập tức cảm động đến rơi nước mắt và bò dậy chạy thẳng tới chỗ Tiểu Xuân.

Chẳng ai ngờ cây cỏ dại không có gì xuất sắc này lại có năng lực thần thông tới mức ấy!

Rốt cuộc thì ở Yêu tộc này mọi người đánh nhau đều dùng cách thô bạo là đánh gϊếŧ, ít ai tĩnh tâm nghiên cứu thuật phòng ngự. Lúc này vừa có một người như thế bọn họ đã cảm thấy như có cứu tinh.

Hai đứa đồng loạt quỳ gối trước mặt Tiểu Xuân và cảm động nói: “Tỷ tỷ! Sau này chúng ta đều dựa hết vào ngài!”

Tiểu Xuân: “???”

Bàn tính này không cần đánh cũng vang lách cách. Nếu có thể dựa vào sức mạnh phòng hộ cường đại của nàng thì chẳng cần lo bị yêu tinh khác đánh lén, cắn nuốt, chỉ cần an ổn đợi tới khi ra ngoài thôi!

Bên kia Doanh Chu càng đánh càng hăng thế là hắn đơn giản trút yêu lực vào kiếm và chém ngang một cái. Máu vẩy ra, con mãng xà bị cắt một nhát thật sâu.



Tiếp theo chỉ cần một đao nữa là có thể kết thúc ——

Hắn khiêng kiếm nhảy lên một cây hòe ở gần đó để mượn lực nhảy từ cao xuống nhằm ngay bảy tấc của con mãng xà mà chém.

Đúng lúc này mèo em ở bên cạnh đang chuyên tâm ôm đùi nịnh nọt Tiểu Xuân hình như có linh cảm và ngẩng đầu.

Trăng khuyết dần tròn, gió mạnh thổi qua tai.

Trong tiếng ồn ào của mèo anh hắn lẩm bẩm: “Sắp tới giờ Dần rồi……”

Đồng hồ nước trong góc của khách điếm có một giọt nước bình thản rơi xuống.

Mũi tên chỉ giờ ngừng lại và chỉ thẳng vào giờ Dần.

Doanh Chu vừa mới chém tới cổ con mãng xà đột nhiên lại thấy cảnh tượng quanh mình trở thành hư không. Giống như thời gian chợt lùi lại, tờ giấy trắng tràn ngập chữ viết bị xé xuống, mọi thứ lại quay về chỗ cũ.

“Oanh” một tiếng, kiếm chém xuống mặt đất hoang vắng vùng ngoại ô khiến bụi đất bay lên.

Trên trời cao là vầng trăng tròn như gương, rừng trúc theo gió nhẹ đong đưa, tiếng lá sàn sạt truyền tới. Xung quanh hắn mọi thứ rơi vào yên lặng, giống như có thể nghe thấy tiếng kim rơi.

Doanh Chu nhìn quanh khắp nơi.

Con mãng xà, linh miêu, chiến trường hỗn loạn, mọi thứ đều biến mất. Bên cạnh hắn ngoài Tiểu Xuân cũng đang ngây ra thì chả còn gì khác.

Kiếm của hắn cũng chém vào hư không.

Doanh Chu cứng họng nhìn quanh mà vẫn chẳng hiểu gì cả.

“Đây là……”

Tình huống gì vậy?

Hắn cắm thanh kiếm xuống đất và mệt mỏi dựa vào đó nghỉ xả hơi.

“Không biết…… Nhìn quanh thì có vẻ chỗ này cũng ở ngoại ô.”

Nhưng có vẻ như không phải chỗ bọn họ vừa đánh nhau.

“Đại mãng xà đâu?” Tiểu Xuân đề phòng mà nhìn chăm chăm vào rừng trúc sau đó chạy chậm lùi về bên cạnh người hắn.

Doanh Chu mệt mỏi lắc lắc đầu.

Hắn đánh một trận cả đêm nên giờ chẳng còn tinh thần nói chuyện nữa.

Cuối cùng hắn mơ hồ nghĩ tới cái gì đó và thử hỏi: “Liệu có phải…… một ngày mới lại bắt đầu rồi không?”

Tiểu Xuân buông tay nhún nhún vai, rõ ràng là không có ý kiến mà chỉ chớp đôi mắt nhìn hắn.

Bởi vì mệt mỏi nên Doanh Chu chẳng muốn nói dù chỉ nửa lời. Hắn chống tay lên chuôi kiếm, ánh mắt không chỗ để nhìn nên cũng quay ra nhìn nàng.

Ai biết đối phương lại chẳng né tránh mà vui vẻ nhướng mày, rồi nhìn hắn càng chăm chú hơn.

Thật kỳ quái, có lẽ vì lúc ở Bạch Vu Sơn trước kia chưa nhìn thấy mặt nàng mấy lần mà chỉ toàn quen nhìn nàng ở bộ dạng cây con nên hiện tại hắn có chút khó phân biệt và cảm thấy hơi xa lạ.

Hóa ra mặt nàng là cái dạng này à?

Hình như còn trẻ hơn trong ấn tượng của hắn một chút.

Khoảnh khắc trầm mặc kia giằng co chừng nửa chén trà nhỏ sau đó chỉ nghe “Xoạt” một tiếng, Tiểu Xuân bị lửa từ chuôi kiếm của hắn liếʍ qua tay.

“Oa, nóng quá, nóng quá……”

Lúc này Doanh Chu mới lấy lại tinh thần và vội thu binh khí lại sau đó áy náy xin lỗi: “Thực xin lỗi.”

Đại khái là cỏ cây dễ bắt lửa nên hắn phải dập thật lâu lửa trên tay áo Tiểu Xuân mới tắt, “Hay chúng ta vào trong thành nhìn một chút?”

Nàng chẳng có ý kiến gì với đề nghị này: “Được.”

Trước khi đi Tiểu Xuân lấy áo ngoài của Doanh Chu làm thành cái túi đựng cây non của mình và đống đất bao quanh. Chờ quay lại chợ nàng lại phải đi mua cái chậu hoa mới.

Lúc đi tới ruộng lúa phía ngoài Bạch Thạch Hà trấn thì theo thường lệ tia nắng mai đầu tiên cũng hiện ra, trời đã tảng sáng. Xa xa nhìn lại chỉ thấy cả thành chìm trong bình yên, mọi người đông đúc như trẩy hội, chẳng hề có chút khói lửa nào còn tàn dư từ đêm qua, cảnh hỗn độn cũng đã biến mất.

Doanh Chu và Tiểu Xuân đi trên con đường náo nhiệt nhất của thành, vừa đi vừa cẩn thận nhìn kỹ và có thêm chút nhận thức với pháp thuật cổ quái này.

Khó trách tối hôm qua con rắn kia dám gây sóng gió không chút cố kỵ như vậy. Hóa ra vào mỗi sáng sớm mọi thứ đều sẽ khôi phục lại nguyên dạng, dù có phá tan thành quách cũng chẳng sao.

Dân cư của Bạch Thạch Hà trấn đều không nhớ gì, mỗi ngày bọn họ vẫn bày ra bộ dạng vui vẻ như cũ.

Trái ngược hẳn với Doanh Chu và Tiểu Xuân.

Lần thứ hai đứng trước cửa khách điếm “Phúc Khí Đông Lai” hai người hoặc nhiều hoặc ít đều mang theo chút bất đắc dĩ.

Vị tiểu nhị tuổi trẻ tinh thần phấn chấn lại đi ra và vui mừng đón tiếp: “Khách quan mạnh khỏe, hai vị ở trọ sao? Xin hỏi……”



Doanh Chu mất kiên nhẫn nói: “Một gian, hảo hạng, phòng ở giữa trên lầu hai.”

Tiểu nhị: “……”

Hắn nghẹn họng, có lẽ không lường trước được khách lại thuần thục như thế vì vậy hắn đành lắp bắp, “Khụ…… Được, hai vị một gian có phải không? Một gian phòng hảo hạng ——”

Doanh Chu nghe thấy hắn nói “hai vị” mới ý thức được Tiểu Xuân ở bên cạnh đã có thực thể vì thế hắn trầm ngâm do dự một lát mới cắt lời tiểu nhị.

“Ờ……” Hắn hơi mất tự nhiên mà liếc nàng một cái sau đó sửa lại, “Hai gian…… ờ, hai gian đi.”

May mà tiểu nhị cũng không thèm để ý mà quay đầu cất cao giọng nói: “Hai gian phòng hảo hạng, mời khách quan lên lầu ——”

Dẫn đường vẫn là cụ ông cố chấp kia. Không biết vì sao người ôm cây non là Tiểu Xuân nhưng ông ấy vẫn quay đầu hỏi Doanh Chu: “Vị công tử này……”

Doanh Chu: “Trong nhà ta không thích trồng cây cỏ, ta biết đây là cây non của cây sồi trắng, không được trồng trong chậu, chờ về nhà rồi ta sẽ trồng nó xuống đất.”

“……”

Ông lão ngập ngừng một lúc lại như cảm thấy có chỗ nào đó cổ quái không nói nên lời……

Tới tầng hai rồi bọn họ được dẫn vào gian phòng cũ. Doanh Chu giơ tay đẩy ông cụ vẫn loanh quanh định quét tước ra ngoài còn Tiểu Xuân thì ngựa quen đường cũ đi theo hắn vào trong phòng.

Hắn đi tới ngồi ở mép giường sau đó ngước mắt thấy nàng tự nhiên đi tới lôi một cái ghế ra, lại nhặt một cái bình gốm rách nát lên sắp xếp cho cây non của mình.

Hắn muốn nói lại thôi.

Cuối cùng hắn vẫn từ bỏ, mơ hồ phỏng đoán dù bản thân có nói thẳng ra thì tám phần nàng cũng sẽ chẳng hiểu gì vì thế hắn cũng chẳng tự rước lấy nhục.

Tiểu Xuân đổi chậu mới cho cây non. Hiện tại nàng đã có thật thể nên dù ở trong l*иg giam tâm tình nàng cũng sung sướиɠ hơn bình thường, vẻ mặt còn mang theo nôn nóng muốn thử cái nọ cái kia.

“Doanh Chu, Doanh Chu, hiện tại chúng ta chuẩn bị làm gì?”

Hắn sờ soạng đống chăn bông phía sau và trả lời rất kiên quyết: “Ngủ.”

“Cái gì?” Tiểu Xuân giật mình, “Sao ngươi lại ngủ được chứ?”

Thiếu niên cố nén bất đắc dĩ mà điều hòa hơi thở sau đó nỗ lực nhẫn nại nói: “Cô nãi nãi của ta ơi, ta và người ta đánh nhau cả đêm không ngừng. Ta cũng là phàm thai thôi, dù sao cũng phải nghỉ ngơi chứ hả?”

Loài chó và sói không giỏi đánh lâu dài, sau một trận ác đấu hắn cần phải bổ sung thể lực.

Người đối diện nghe thấy thế thì sửng sốt và vội vàng lộ ra nụ cười ngượng ngùng sau đó ân cần nói: “Ngủ, phải ngủ chứ. Ta sẽ canh chừng cho ngươi, chồng ba tầng vỏ sồi làm áo giáp, ngươi cứ yên tâm mà ngủ!”

Nàng đúng là nói được thì làm được mà lập tức tròng cho hắn ba tầng áo giáp vỏ sồi, kín như mai rùa.

Doanh Chu liếc nàng ở đối diện bận việc linh tinh như cài then cửa, thả tấm mành cửa sổ che cho hắn ngủ, thật là quan tâm.

Hắn không nhịn được mà dở khóc dở cười, “Đừng, ngươi chỉ cần coi chừng cây non của ngươi là tốt rồi, giờ ngươi cứ lắc lư trước mặt ta thế này……”

Vốn hắn đang định nói “mất mặt” nhưng bỗng ngừng lại, do dự một lát mới chân thành nói, “Từ sớm đã muốn hỏi quần áo ngươi đang mặc trên người……”

Doanh Chu cân nhắc trang phục của nàng với biểu tình một lời khó nói hết, “Rốt cuộc là trang phục của tộc nào thế?”

Màu như tro nhưng không giống lắm, lại cũ kỹ giống như đã giặt qua nhiều lần. Thật không nhìn ra cái này đến tột cùng là váy áo hay quần áo, tóm lại nó như một đống vải rách treo trên người, quả thực không dễ đánh giá.

Tiểu Xuân theo tầm mắt của hắn mà cúi đầu quan sát sau đó nở nụ cười tùy ý: “À cái này sao. Kỳ thật rất lâu trước kia ta từng ngồi ở trên cây tại Bạch Vu Sơn và thấy một thư sinh qua đường mặc đồ thế này. Lúc ấy ta cũng không biết người bên ngoài thích mặc thế nào nên chiếu theo quần áo của hắn để biến ra bộ này, hẳn là cũng giống những người khác.”

“Sao thế?” Nàng hỏi, “Khó coi sao?”

“……”

Doanh Chu tư cho rằng đây không phải vấn đề đep hay không đẹp, cũng không phải chuyện mất mặt hay không.

Có lẽ phát hiện thần sắc của hắn đúng là một lời khó nói hết nhưng Tiểu Xuân vẫn chẳng thèm để ý, “Chuyện nhỏ, chuyện nhỏ.”

Nàng xoay người nhìn người qua đường và lẩm bẩm: “Để ta nhìn xem hiện tại con người thích mặc kiểu gì.”

Nói xong nàng nhanh chóng nhìn chuẩn một cô nương tầm 16-17 tuổi và nghĩ rằng thẩm mỹ của người hẳn không tồi.

Vì thế nàng búng tay một cái.

Trong phút chốc có cơn lốc lá cây ào tới bao lấy cả người nàng.

Chỉ một lát gió đã ngừng thổi, đợi lá cây tiêu biến chỉ còn một thiếu nữ tóc dài như thác nước, trên người mặc một cái áo đỏ viền bạc.

Nàng tết tóc hai bên, điểm xuyết những sợi tơ cùng màu với sắc váy, trông cực kỳ tươi tắn. (Hãy đọc thử truyện Hưởng Tang của trang runghophach.com) Cũng không biết nên khen vị cô nương bên ngoài kia biết cách ăn vận hay khen ánh mắt nàng tốt. Chỉ biết với bộ trang phục này cả người nàng trở nên tươi sáng hơn nhiều. Mày mặt của nàng lộ ra vẻ đẹp trong thẻo của suối nước róc rách.

Yêu cũng giống người, có xấu và đẹp. Những thứ có bản thể đoan chính, chỉnh tề thì phần lớn khi tu thành người nhan sắc sẽ không quá kém. Có lẽ cây cũng thế, đại khái nàng cũng được coi là một cái cây thanh tú phải không?

Doanh Chu nhìn Tiểu Xuân cúi đầu kéo kéo làn váy rồi bỏ thêm một mấy thứ ở bên hông coi như điểm xuyết. Sau đó nàng thoải mái hào phóng dang tay ra hỏi: “Cái này thế nào? Có đẹp không?”

Hiếm khi có thể nghe thấy người khác hỏi về vẻ ngoài của bản thân một cách dứt khoát như thế nên Doanh Chu nhìn về phía nàng sau đó cười khẽ một tiếng và tràn đầy dung túng cùng bất đắc dĩ mà đáp: “Ừ, còn tạm được.”

------oOo------